Chương 7
Đang cập nhật
2025-03-23 21:00:21
Ta nghĩ, mình không đợi đến hai mươi lăm tuổi được nữa.
Thế nên, ta tổ chức sinh thần cho Thẩm Dự.
Dưới ánh nến, đôi mắt hắn càng sáng hơn một chút.
"Không còn giận nữa à?"
Ta thực sự hốt hoảng: "Nô tỳ chưa bao giờ giận."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Hắn ghé sát lại, cọ vào khóe môi ta. "Nàng nói gì thì là vậy."
Ta vội vàng đẩy hắn ra, còn có chính sự chưa làm xong.
Sắc mặt hắn lại trở nên không tốt.
Ta dè dặt giải thích: "Hoàng thượng, nô tỳ không thể cùng người đi săn mùa thu."
Hắn xoa xoa thái dương: "Nàng nói đàng hoàng."
Im lặng một lúc, ta rướn người ôm lấy thân thể hắn.
Ngón tay ta đặt lên trán hắn xoa nhẹ.
"A Dự."
Hắn hơi nghiêng đầu, tựa vào lòng ta.
"Ừ."
"Ta không đi săn mùa thu với người nữa."
Hơi thở của hắn phả lên n.g.ự.c ta, tê tê ngứa ngáy khiến lòng ta dâng lên một cơn chua xót.
"Tại sao?"
"Gần đây thân thể ta luôn không tốt, gió ở trường săn lớn, ta không muốn lại bệnh nữa."
Ta mở mắt nói dối, Thẩm Dự hiếm khi suy nghĩ một lúc.
Hắn bảo được.
"Ta sẽ để Tiểu Thành Tử theo nàng, nàng đến hành cung một thời gian."
Hắn cười, xoa nhẹ lên mặt ta. "Ở đó có suối nước nóng, tốt cho sức khỏe của nàng."
Ta khẽ đáp được, dựa sát vào hắn thêm chút nữa.
Thẩm Dự tâm trạng rất tốt, động tác vô cùng dịu dàng.
"Xuân Hà, chờ ta trở về."
Ta đưa tay chạm vào đôi mắt hắn, khẽ nói: "A Dự, sinh thần vui vẻ."
Mong rằng ngươi luôn bình an.
Lễ mừng sinh nhật bị ta giấu dưới gầm giường, đó là lá bùa bình an mà ta khâu rất lâu.
Ta không có gì để tặng Thẩm Dự, chỉ mong hắn được bình an.
Nếu có thể hạnh phúc hơn một chút, thì càng tốt.
Lương tiểu thư đã học làm bạch ngọc cao, đĩa hôm nay trên bàn, Thẩm Dự không bảo là không ngon.
Ta đã không còn gì để làm cho hắn nữa.
Ngày Thẩm Dự khởi hành, trời hơi lạnh.
Hắn đánh thức ta, nhưng không cho ta rời giường tiễn hắn.
"Trời lạnh, đừng lại sinh bệnh."
Ta nhớ đến cái cớ mình tự bịa ra, nghe lời nằm lại xuống giường.
Thẩm Dự thu xếp mọi thứ, ngồi bên giường nhìn ta.
"Xuân Hà, ta sẽ sớm quay về."
Ta tỉ mỉ ngắm nhìn lại một lượt chân mày, đôi mắt của hắn, mới buông tay hắn ra.
"A Dự..."
Hắn lại ngồi xuống, nhướng mày cười nhìn ta. "Hửm?"
"Người, người phải ăn nhiều một chút, chăm sóc bản thân, đừng quá mệt mỏi."
Khóe môi hắn trĩu xuống: "Lâm Xuân Hà, nói điều gì mà ta thích nghe đi."
Ta ngồi dậy, hôn nhẹ lên hắn.
"Mau sớm quay về."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn cũng mỉm cười hôn ta.
"Xuân Hà, mau sớm khỏe lại."
"Ừ."
Hôm đó trời không có nắng, sương mù dày đặc.
Vì thế ta nằm bên cửa sổ, chỉ nhìn thấy một góc áo của hắn thoáng qua.
Không thấy bóng dáng.
8
Tiểu Thành Tử theo ta cùng đến hành cung, hắn hứng khởi bày tỏ rằng cảm thấy Hoàng thượng đối với ta là chân tâm thực ý.
Nhưng hắn chẳng thể vui mừng được bao lâu, bởi vì ta bệnh nặng mãi không khỏi.
Hắn bắt đầu xoay quanh giường ta mà đi vòng vòng.
"Xuân Hà, ta đã gửi thư cho Hoàng thượng rồi, Hoàng thượng rất nhanh sẽ trở về thôi!"
Ta cả kinh, liền quyết tâm c.h.ế.t nhanh hơn một chút.
Tần suất uống thuốc của ta cũng theo đó mà dày đặc thêm vài phần.
Thái hậu nương nương ra tay hào phóng, không chỉ ban thuốc, mà còn ban cho ta rất nhiều đồ vật tuẫn táng.
Cuối cùng bà vẫn mỉm cười ôn hòa, hiếm hoi đưa tay xoa đầu ta.
"Xuân Hà, ngươi thực sự là kẻ thông minh."
Nằm trên giường đến ngày thứ bảy, Tiểu Thành Tử gục đầu trước giường ta khóc ròng.
"Xuân Hà, ngươi không thể c.h.ế.t được, chúng ta là bằng hữu tốt nhất mà!"
Ta mê man nghĩ, ta còn chưa tìm hắn tính sổ chuyện hắn lừa ta rằng ta có thể một bước lên trời đây.
Toàn là lời dối trá.
Ta không tỉnh lại nổi, chỉ có thể mơ màng nghĩ đến Thẩm Dự.
Không biết hắn có thuận theo an bài của Thái hậu nương nương, cùng Lương Kinh Như cùng chung tấm lòng hay chăng?
Không biết hắn có ăn bạch ngọc cao hay không, đó là độc môn chân truyền của ta.
Không biết hắn có thấy bùa bình an của ta hay không, ta đã dồn hết tâm huyết vào đó.
Sau này ta nghĩ, thôi vậy.
Nhắm mắt lại vào một ngày trời nắng đẹp.
Ta chỉ hy vọng, ta còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa.
Lúc tỉnh lại thì trời không có nắng, đêm đen gió lớn, ta bị người kéo đi.
Ta muốn ngồi dậy, khuỷu tay lại trượt khỏi tấm ván, đau đến mức ta bật thốt lên một tiếng.
Người kéo xe gỗ dừng lại, quay đầu.
Ta dưới ánh trăng trông thấy khuôn mặt ấy.
Người quen.
Ta bật cười, gọi hắn một tiếng: "Thành công công, thật trùng hợp!"
Hắn trầm mặc ngồi xổm xuống, cởi dây trói trên tay ta, chỉ vào con thuyền nhỏ bên sông: "Đi đi, Xuân Hà."
Ta không động đậy.
"Ta cứ thế mà đi, ngươi giao phó thế nào?"
Hắn lại cười, giống như lần đầu chúng ta gặp nhau.
"Ngươi là Xuân Hà phải không? Chúng ta xấp xỉ tuổi nhau, ngươi cứ gọi ta là Tiểu Thành Tử là được, sau này cùng làm việc, nhớ chiếu cố ta nhiều một chút."
"Xuân Hà, bạch ngọc cao đó, cho ta nếm thử với?"
"Xuân Hà, ca lần này được thưởng lớn, mua cho ngươi một cây trâm xinh đẹp."
"Xuân Hà, chúng ta là bằng hữu tốt nhất mà!"
Bây giờ hắn cũng nói như vậy: "Xuân Hà, ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta."
"Là bằng hữu duy nhất."
Ta ngồi lên thuyền, ngẩng đầu nhìn hắn.
Thì ra khi hắn đứng thẳng lưng, lại cao đến vậy.
Thế nên, ta tổ chức sinh thần cho Thẩm Dự.
Dưới ánh nến, đôi mắt hắn càng sáng hơn một chút.
"Không còn giận nữa à?"
Ta thực sự hốt hoảng: "Nô tỳ chưa bao giờ giận."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Hắn ghé sát lại, cọ vào khóe môi ta. "Nàng nói gì thì là vậy."
Ta vội vàng đẩy hắn ra, còn có chính sự chưa làm xong.
Sắc mặt hắn lại trở nên không tốt.
Ta dè dặt giải thích: "Hoàng thượng, nô tỳ không thể cùng người đi săn mùa thu."
Hắn xoa xoa thái dương: "Nàng nói đàng hoàng."
Im lặng một lúc, ta rướn người ôm lấy thân thể hắn.
Ngón tay ta đặt lên trán hắn xoa nhẹ.
"A Dự."
Hắn hơi nghiêng đầu, tựa vào lòng ta.
"Ừ."
"Ta không đi săn mùa thu với người nữa."
Hơi thở của hắn phả lên n.g.ự.c ta, tê tê ngứa ngáy khiến lòng ta dâng lên một cơn chua xót.
"Tại sao?"
"Gần đây thân thể ta luôn không tốt, gió ở trường săn lớn, ta không muốn lại bệnh nữa."
Ta mở mắt nói dối, Thẩm Dự hiếm khi suy nghĩ một lúc.
Hắn bảo được.
"Ta sẽ để Tiểu Thành Tử theo nàng, nàng đến hành cung một thời gian."
Hắn cười, xoa nhẹ lên mặt ta. "Ở đó có suối nước nóng, tốt cho sức khỏe của nàng."
Ta khẽ đáp được, dựa sát vào hắn thêm chút nữa.
Thẩm Dự tâm trạng rất tốt, động tác vô cùng dịu dàng.
"Xuân Hà, chờ ta trở về."
Ta đưa tay chạm vào đôi mắt hắn, khẽ nói: "A Dự, sinh thần vui vẻ."
Mong rằng ngươi luôn bình an.
Lễ mừng sinh nhật bị ta giấu dưới gầm giường, đó là lá bùa bình an mà ta khâu rất lâu.
Ta không có gì để tặng Thẩm Dự, chỉ mong hắn được bình an.
Nếu có thể hạnh phúc hơn một chút, thì càng tốt.
Lương tiểu thư đã học làm bạch ngọc cao, đĩa hôm nay trên bàn, Thẩm Dự không bảo là không ngon.
Ta đã không còn gì để làm cho hắn nữa.
Ngày Thẩm Dự khởi hành, trời hơi lạnh.
Hắn đánh thức ta, nhưng không cho ta rời giường tiễn hắn.
"Trời lạnh, đừng lại sinh bệnh."
Ta nhớ đến cái cớ mình tự bịa ra, nghe lời nằm lại xuống giường.
Thẩm Dự thu xếp mọi thứ, ngồi bên giường nhìn ta.
"Xuân Hà, ta sẽ sớm quay về."
Ta tỉ mỉ ngắm nhìn lại một lượt chân mày, đôi mắt của hắn, mới buông tay hắn ra.
"A Dự..."
Hắn lại ngồi xuống, nhướng mày cười nhìn ta. "Hửm?"
"Người, người phải ăn nhiều một chút, chăm sóc bản thân, đừng quá mệt mỏi."
Khóe môi hắn trĩu xuống: "Lâm Xuân Hà, nói điều gì mà ta thích nghe đi."
Ta ngồi dậy, hôn nhẹ lên hắn.
"Mau sớm quay về."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn cũng mỉm cười hôn ta.
"Xuân Hà, mau sớm khỏe lại."
"Ừ."
Hôm đó trời không có nắng, sương mù dày đặc.
Vì thế ta nằm bên cửa sổ, chỉ nhìn thấy một góc áo của hắn thoáng qua.
Không thấy bóng dáng.
8
Tiểu Thành Tử theo ta cùng đến hành cung, hắn hứng khởi bày tỏ rằng cảm thấy Hoàng thượng đối với ta là chân tâm thực ý.
Nhưng hắn chẳng thể vui mừng được bao lâu, bởi vì ta bệnh nặng mãi không khỏi.
Hắn bắt đầu xoay quanh giường ta mà đi vòng vòng.
"Xuân Hà, ta đã gửi thư cho Hoàng thượng rồi, Hoàng thượng rất nhanh sẽ trở về thôi!"
Ta cả kinh, liền quyết tâm c.h.ế.t nhanh hơn một chút.
Tần suất uống thuốc của ta cũng theo đó mà dày đặc thêm vài phần.
Thái hậu nương nương ra tay hào phóng, không chỉ ban thuốc, mà còn ban cho ta rất nhiều đồ vật tuẫn táng.
Cuối cùng bà vẫn mỉm cười ôn hòa, hiếm hoi đưa tay xoa đầu ta.
"Xuân Hà, ngươi thực sự là kẻ thông minh."
Nằm trên giường đến ngày thứ bảy, Tiểu Thành Tử gục đầu trước giường ta khóc ròng.
"Xuân Hà, ngươi không thể c.h.ế.t được, chúng ta là bằng hữu tốt nhất mà!"
Ta mê man nghĩ, ta còn chưa tìm hắn tính sổ chuyện hắn lừa ta rằng ta có thể một bước lên trời đây.
Toàn là lời dối trá.
Ta không tỉnh lại nổi, chỉ có thể mơ màng nghĩ đến Thẩm Dự.
Không biết hắn có thuận theo an bài của Thái hậu nương nương, cùng Lương Kinh Như cùng chung tấm lòng hay chăng?
Không biết hắn có ăn bạch ngọc cao hay không, đó là độc môn chân truyền của ta.
Không biết hắn có thấy bùa bình an của ta hay không, ta đã dồn hết tâm huyết vào đó.
Sau này ta nghĩ, thôi vậy.
Nhắm mắt lại vào một ngày trời nắng đẹp.
Ta chỉ hy vọng, ta còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa.
Lúc tỉnh lại thì trời không có nắng, đêm đen gió lớn, ta bị người kéo đi.
Ta muốn ngồi dậy, khuỷu tay lại trượt khỏi tấm ván, đau đến mức ta bật thốt lên một tiếng.
Người kéo xe gỗ dừng lại, quay đầu.
Ta dưới ánh trăng trông thấy khuôn mặt ấy.
Người quen.
Ta bật cười, gọi hắn một tiếng: "Thành công công, thật trùng hợp!"
Hắn trầm mặc ngồi xổm xuống, cởi dây trói trên tay ta, chỉ vào con thuyền nhỏ bên sông: "Đi đi, Xuân Hà."
Ta không động đậy.
"Ta cứ thế mà đi, ngươi giao phó thế nào?"
Hắn lại cười, giống như lần đầu chúng ta gặp nhau.
"Ngươi là Xuân Hà phải không? Chúng ta xấp xỉ tuổi nhau, ngươi cứ gọi ta là Tiểu Thành Tử là được, sau này cùng làm việc, nhớ chiếu cố ta nhiều một chút."
"Xuân Hà, bạch ngọc cao đó, cho ta nếm thử với?"
"Xuân Hà, ca lần này được thưởng lớn, mua cho ngươi một cây trâm xinh đẹp."
"Xuân Hà, chúng ta là bằng hữu tốt nhất mà!"
Bây giờ hắn cũng nói như vậy: "Xuân Hà, ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta."
"Là bằng hữu duy nhất."
Ta ngồi lên thuyền, ngẩng đầu nhìn hắn.
Thì ra khi hắn đứng thẳng lưng, lại cao đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro