Xuân Ấy Ta Trùng Phùng

Chương 8

Đang cập nhật

2025-03-23 21:00:21

Hắn vẫy tay với ta, giọng nói vẫn mang theo ý cười.

 

"Xuân Hà, đừng quên ta!"

 

Nhưng đêm nay trăng sáng quá, ta vẫn nhìn thấy giọt lệ nơi khóe mắt hắn.

 

Ta nghĩ, Thái hậu nương nương thực sự muốn ta chết, một con rối bắt đầu phản kháng là cần phải răn đe.

 

Cho nên thuốc là thật, đồ vật tuẫn táng cũng là thật.

 

Ta đáng lẽ phải lặng lẽ bệnh c.h.ế.t trong hành cung, chờ đến khi Thẩm Dự trở về, nhìn thấy t.h.i t.h.ể của ta.

 

Nhưng ta thực sự có một hảo bằng hữu.

 

Tiểu Thành Tử đã đổi thuốc của ta, ta nhìn thấy rồi.

 

Thuốc hắn đưa cho ta không đắng.

 

Ta nhặt lại được một mạng, ngồi thuyền suốt một tháng, sau lại đổi xe ngựa, cuối cùng đứng ở đầu thôn, nhìn thấy thân ảnh của ca ca.

 

"Ca!"

 

Về nhà, ta ngủ suốt hai ngày.

 

Ngày thứ ba, vừa tờ mờ sáng, ca đã gọi ta dậy, hỏi ta những gì viết trong thư có còn tính hay không.

 

Ta khôi phục một tia thần trí, nói: "Tính."

 

Vậy là hôn sự giữa ta và biểu ca nhà họ Hồ được đưa lên bàn nghị sự.

 

Ta lên trấn trên cắt hai bộ y phục, lại ngồi lâu hơn một chút trong trà quán.

 

"Nghe nói gì chưa, Hoàng thượng từ bãi săn hồi kinh rồi!"

 

"Hồi kinh làm gì? Săn thu kết thúc sớm như thế?"

 

Người nọ hạ thấp giọng, ta buộc phải hơi nghiêng người lại gần.

 

"Nghe nói đại cung nữ luôn ở bên cạnh Hoàng thượng c.h.ế.t rồi!"

 

"Hoàng thượng không cho hạ táng! Tự mình giữ xác suốt bảy ngày!"

 

Cây trâm trong tay ta rơi xuống.

 

Mối thù sâu đến nhường nào, sao lại không cho người ta nhập thổ vi an chứ?

 

Trong đầu ta nhanh chóng lướt qua từng chút từng chút quãng thời gian ta bên Thẩm Dự.

 

Dù không có công lao, cũng có khổ lao chứ.

 

"Xuân Hà! Xuân Hà!"

 

Ta đáp lại một tiếng, quay đầu tiếp tục xem xét chất vải.

 

Không sao, nơi này vốn cách kinh thành xa, tin tức truyền đến có thật có giả.

 

Dẫu có đau lòng một chốc, sau này rồi cũng sẽ quên thôi.

 

Ta tự trấn an mình.

 

Mỗi người đều có cuộc sống riêng cần phải tiếp tục.

 

Cắt xong hai bộ y phục, biểu ca lại mua tặng ta một cây trâm xinh đẹp.

 

Hắn đưa ta đến trước cửa nhà, ấp úng một hồi lâu mới nói: "Xuân Hà, sau khi thành thân, ta sẽ đối tốt với nàng."

 

Ta sững sờ, như thể rất lâu trước kia, cũng có người vào một đêm thế này nhìn ta như vậy.

 

Hắn nói: "Xuân Hà, ta sẽ đối tốt với nàng."

 

Nhưng hắn đã không còn nhớ nữa rồi.

 

Ta thu lại những hồi ức không nên có, mỉm cười với biểu ca.

 

"Được, chúng ta sẽ sống thật tốt!"

 

"Rắc" một tiếng, trong rừng bên cạnh nhà có thứ gì đó vụt qua.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Biểu ca vươn tay vỗ nhẹ vai ta: "Đừng sợ, là một con mèo thôi."

 

Ta cười, từ biệt hắn rồi quay trở vào phòng.

 

Chỉ là, đêm ấy ngủ rất sâu, tựa như thế nào cũng không tỉnh lại được.

 

9

 

Ngày xuất giá, lòng ta đập dồn dập như trống trận.

 

Uống liền hai bát trà mà chẳng thể đè nén nỗi bất an trong lòng.

 

"Đại cô nương lên kiệu hoa, có hồi hộp cũng là lẽ thường."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ta cắn nhẹ môi, cúi người, được người dìu lên kiệu.

 

Nhưng khi xuống kiệu lại có điều chẳng ổn.

 

Người dìu ta nắm chặt đến mức khiến ta phát đau, bước chân cũng vội vã, tựa hồ có ý làm khó dễ.

 

"Biểu ca?"

 

Ta kéo nhẹ dải lụa đỏ trong tay, khẽ nói: "Chậm một chút."

 

Hơi thở bên cạnh bỗng lạnh đi mấy phần, nhưng bước chân đã chậm lại.

 

"Nhất bái thiên địa!"

 

"Nhị bái cao đường!"

 

"Phu thê giao bái!"

 

"Lễ thành! Tiễn vào động phòng!"

 

Người nắm tay ta bước rất nhanh, như thể phía sau có người truy đuổi.

 

Nàng vội vội vàng vàng đặt ta ngồi xuống, dặn dò: "Cô nương, người hãy ngồi đây chờ tân lang, chớ đi đâu!"

 

Ta an tĩnh ngồi trên giường, nhưng nỗi bất an trong lòng ngày càng dâng cao.

 

Không đâu, nơi này cách kinh thành rất xa, dù có thúc ngựa ngày đêm cũng không thể nhanh đến vậy.

 

Không đâu.

 

"Két" Cửa phòng khẽ mở.

 

Ta ngồi thẳng dậy, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

 

"Biểu ca?"

 

"Phải vén khăn voan."

 

Không ai đáp lại ta.

 

Ta đưa tay dò dẫm, lại bị một đôi tay lạnh băng nắm lấy.

 

"Biểu ca, gọi thân thiết lắm nhỉ, Xuân Hà."

 

Trước mắt bỗng chói lòa, ta theo phản xạ nhắm nghiền mắt lại.

 

Thẩm Dự nghiến chặt khăn voan của ta trong tay, thân khoác hỷ phục rộng thùng thình, sắc mặt hung dữ nhìn ta chằm chằm.

 

"Thật khổ cho trẫm, tìm nàng mãi, Xuân Hà!"

 

Thẩm Dự tức giận đến phát run, không thể nhẫn nhịn mà chất vấn ta:

 

"Nàng thực sự dám thành thân sau lưng trẫm!"

 

"Với một tên đồ tể bán thịt!"

 

"Hắn béo đến mức y phục rộng như vậy mà trẫm cũng không mặc vừa!"

 

Đôi mắt ta bỗng dưng cay xè.

 

Hắn gầy đi nhiều lắm.

 

"Phải rồi, thế sao người lại mặc y phục của hắn?"

 

Thẩm Dự giơ chân đá văng ghế, giọng nói đầy tức giận.

 

"Nàng đã muốn thành thân với hắn, trẫm còn để tâm đến y phục làm gì!"

 

"Lâm Xuân Hà! Nàng! Nàng thật là..."

 

Hắn chỉ tay vào mũi ta, run run một lúc lâu, cuối cùng lại chỉ đỏ mắt lên đầy ủy khuất.

 

"Bọn họ nói nàng đã chết..."

 

Ta chỉ lặng lẽ ngồi đó.

 

"Xuân Hà, nàng gạt ta."

 

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, giọng khẽ như gió thoảng: "Bệ hạ, người coi như nô tỳ đã chết, không được sao?"

 

Thẩm Dự nhìn ta, đôi mắt long lanh lệ. "Không được."

 

"Nàng c.h.ế.t rồi, trẫm phải làm sao đây?"

 

"Xuân Hà, nàng bảo trẫm phải làm sao đây?"

 

Thẩm Dự từ trong tay áo lấy ra một vật, "bốp" một tiếng quăng xuống bàn.

 

"Đây là lễ vật sinh thần nàng tặng trẫm!"

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuân Ấy Ta Trùng Phùng

Số ký tự: 0