Chương 9
Đang cập nhật
2025-03-23 21:00:21
Là lá bùa bình an ta đã tỉ mỉ thêu từng đường kim mũi chỉ, giờ đang nằm yên trên mặt bàn.
Thẩm Dự đã tìm được nó.
"Bên trong là gì?"
Hắn cầm lá bùa, đứng trước mặt ta, buộc ta trả lời.
Ta không nói, hắn bèn lấy kim khẽ khàng gỡ từng đường chỉ trên mép vải.
Một góc màu đỏ sẫm lộ ra.
Là một nút thắt đồng tâm bị ép gập lại.
"Lâm Xuân Hà, nàng muốn cùng ai kết làm phu thê đây?"
Hai sợi tóc quấn lấy nhau, tựa như lời hẹn ước trọn đời không rời.
"Nàng nói sẽ mãi ở bên ta, nàng quên rồi."
Thẩm Dự lại trách cứ ta.
"Bệ hạ, người phải cưới chính thê."
Thẩm Dự thấp giọng hỏi: "Như vậy, nàng liền không thể ở bên ta nữa, đúng không?"
Thực ra vẫn có thể.
Nhưng ta không thể.
Chúng ta từng chỉ có nhau, nhưng về sau lại chẳng thể như vậy nữa.
Những ký ức vốn chỉ có hai chúng ta, sau này cũng sẽ tràn ngập bóng dáng người khác.
Ta cảm thấy không thể được.
Ta rất sợ, sợ Thẩm Dự đối với ta quá tốt, lại sợ có một ngày hắn chẳng còn tốt với ta nữa.
Cả một đời này quá dài, ta không biết đoạn tình cảm ban đầu ấy có thể đi đến đâu.
Mà ta, cũng không biết phải đợi hắn đến khi nào.
Đợi đến lúc hắn thực sự có thể ngồi vững trên ngai vàng, đến lúc hắn không còn cần nhà họ Lương, cũng không còn cần Thái hậu.
Khi đó, hắn... vẫn sẽ luôn cần ta sao?
Ta thực sự không biết, cũng không dám biết.
Thẩm Dự đợi mãi không được câu trả lời của ta, bèn ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ nhìn ta.
Nhìn rất lâu, hắn mới bất lực cất lời: "Thôi vậy, dù sao giờ chúng ta cũng đã bái đường thành thân."
"Nàng không muốn quay về, vậy thì ở lại đây đi."
"Nhưng chỉ một điều!"
"Không được nói chuyện với biểu ca nàng thêm một câu nào nữa!"
Ta chẳng buồn để ý đến hắn, chỉ nghiêng người nằm xuống ngủ.
Thẩm Dự ngồi thật lâu, sau cùng cũng nằm xuống cạnh ta.
Hắn ôm lấy eo ta, nhẹ giọng thì thầm.
"Xuân Hà, chúng ta đã là phu thê rồi."
10
Trời vừa sáng, Thẩm Dự liền rời đi.
Hắn phải giải thích với Hồ biểu ca một hồi, cuối cùng hôn sự vẫn cứ thế mà tan thành mây khói.
May mà ta có chút tích lũy, dứt khoát dẫn cả nhà dời đến trấn trên sinh sống.
Nhà ta ở ngay đối diện trà lâu.
Khiến ta mỗi ngày đều có trò hay để nghe.
Nào là Thái hậu cùng Hoàng thượng như nước với lửa, Hoàng thượng cự tuyệt cưới nữ nhi nhà họ Lương, chọc giận Thái hậu.
Cho đến khi có người nói…
"Nghe nói Hoàng thượng bị hành thích, chỉ e không xong rồi!"
Trong đầu ta vang lên một tiếng "ong" chấn động.
"Còn nghe bảo, long thể nguy kịch, chỉ sợ không qua khỏi!"
"Ai làm? Có phải Thái hậu không?"
"Không thể nào, dù gì cũng là dưỡng tử của Thái hậu mà?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Chậc, cũng chưa chắc."
Ta chộp lấy vạt áo một người, lắp bắp hỏi:
"Hoàng thượng... Hoàng thượng thế nào rồi?"
Người kia hoảng sợ lùi lại: "Cô nương này bị làm sao vậy?"
"Ngươi nói mau, Hoàng thượng thế nào rồi!"
Hắn lắp bắp đáp: "Chúng ta cũng không rõ lắm... chỉ nghe nói là n.g.ự.c bị trúng tên, tình hình nguy cấp!"
Ta lập tức thu dọn hành lý, thuê xe ngựa, một đường chạy về kinh thành.
Càng đến gần kinh đô, tin tức càng xác thực.
"Không biết Hoàng thượng nghĩ gì, không ở yên trong cung, lại cứ muốn chạy đến hành cung!"
"Nghe nói thích khách đều đã c.h.ế.t sạch, thế chẳng phải thành án oan không đầu mối rồi sao?"
"Hừ, các ngươi không hiểu, đây chính là Thái hậu cùng Hoàng thượng đấu pháp, chỉ là Hoàng thượng thua trận mà thôi!"
"Vậy ai có thể làm Hoàng đế? Không còn ai thích hợp nữa đâu..."
Đầu óc ta trống rỗng.
Lần đầu tiên ta chỉ mong mau chóng đến cạnh Thẩm Dự.
Ta nghĩ, nếu sớm biết sẽ không thể gặp lại hắn nữa…
Lần trước ta nên nói cho rõ ràng.
Ta nguyện ý ở bên hắn, chỉ cần hắn còn sống, ta nguyện ý trở về hoàng cung, dù có phải lo lắng sợ hãi mà sống qua ngày.
Ta cứ ngỡ sau khi ta rời đi, hắn vẫn có thể sống tốt.
Nhưng thì ra, hắn không thể.
Ta nghĩ, ta nghĩ, ta thật sự rất nhớ hắn...
Thẩm Dự c.h.ế.t rồi.
Chết ngay trước khi ta vào thành.
Tiếng chuông tang vang lên từng hồi, đánh thẳng vào linh hồn ta, khiến ta mê man.
Mùa đông đã đến rồi sao?
Sao lại lạnh thế này?
Có lẽ là do ta khóc quá dữ dội, trời cao liền ban cho ta cơ hội gặp lại hắn lần nữa.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Thẩm Dự đứng ngay trước mặt ta, mặc một bộ vải thô, trên lưng đeo bọc hành lý, nhàn nhạt hỏi: "Khóc cái gì?"
Ta dừng khóc, nhìn chằm chằm vào đồng tâm kết bên hông hắn.
Hắn hơi căng thẳng, đưa tay giữ chặt nó.
"Ý gì? Định thu lại à?"
Ta rốt cuộc bật khóc thành tiếng, mạnh mẽ nhào tới ôm lấy hắn.
"Thẩm Dự! Chàng có bệnh à! Ta tưởng chàng c.h.ế.t rồi!"
Ta khóc rất lâu, hắn liền dỗ dành bên tai rất lâu.
Hắn nói, hắn không làm Hoàng đế nữa.
"Làm Hoàng đế chẳng có gì hay ho, ta thích làm phu quân của Lâm Xuân Hà hơn."
Hắn nói, những gì trước kia không thể cho ta, về sau sẽ cố gắng bù đắp.
"Ta biết tính sổ, làm chưởng quầy sổ sách đi?"
"Xuân Hà, ta sẽ mua cho nàng rất nhiều, rất nhiều trâm cài."
"Trả cái của biểu ca cho nàng lại đi."
"......"
Hắn lại nhẹ giọng nói: "Xuân Hà, đừng rời xa ta."
"Bất kể đi đâu, đều mang ta theo."
Nhân gian lộ, thiên đường lộ, địa ngục đạo.
Dù là đâu, cũng muốn cùng đi với hắn.
Ta nghĩ, không làm Hoàng đế thì Thẩm Dự cũng phải có nhiều đồ tốt.
"Ta có lẽ nuôi không nổi chàng..."
Thẩm Dự đã tìm được nó.
"Bên trong là gì?"
Hắn cầm lá bùa, đứng trước mặt ta, buộc ta trả lời.
Ta không nói, hắn bèn lấy kim khẽ khàng gỡ từng đường chỉ trên mép vải.
Một góc màu đỏ sẫm lộ ra.
Là một nút thắt đồng tâm bị ép gập lại.
"Lâm Xuân Hà, nàng muốn cùng ai kết làm phu thê đây?"
Hai sợi tóc quấn lấy nhau, tựa như lời hẹn ước trọn đời không rời.
"Nàng nói sẽ mãi ở bên ta, nàng quên rồi."
Thẩm Dự lại trách cứ ta.
"Bệ hạ, người phải cưới chính thê."
Thẩm Dự thấp giọng hỏi: "Như vậy, nàng liền không thể ở bên ta nữa, đúng không?"
Thực ra vẫn có thể.
Nhưng ta không thể.
Chúng ta từng chỉ có nhau, nhưng về sau lại chẳng thể như vậy nữa.
Những ký ức vốn chỉ có hai chúng ta, sau này cũng sẽ tràn ngập bóng dáng người khác.
Ta cảm thấy không thể được.
Ta rất sợ, sợ Thẩm Dự đối với ta quá tốt, lại sợ có một ngày hắn chẳng còn tốt với ta nữa.
Cả một đời này quá dài, ta không biết đoạn tình cảm ban đầu ấy có thể đi đến đâu.
Mà ta, cũng không biết phải đợi hắn đến khi nào.
Đợi đến lúc hắn thực sự có thể ngồi vững trên ngai vàng, đến lúc hắn không còn cần nhà họ Lương, cũng không còn cần Thái hậu.
Khi đó, hắn... vẫn sẽ luôn cần ta sao?
Ta thực sự không biết, cũng không dám biết.
Thẩm Dự đợi mãi không được câu trả lời của ta, bèn ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ nhìn ta.
Nhìn rất lâu, hắn mới bất lực cất lời: "Thôi vậy, dù sao giờ chúng ta cũng đã bái đường thành thân."
"Nàng không muốn quay về, vậy thì ở lại đây đi."
"Nhưng chỉ một điều!"
"Không được nói chuyện với biểu ca nàng thêm một câu nào nữa!"
Ta chẳng buồn để ý đến hắn, chỉ nghiêng người nằm xuống ngủ.
Thẩm Dự ngồi thật lâu, sau cùng cũng nằm xuống cạnh ta.
Hắn ôm lấy eo ta, nhẹ giọng thì thầm.
"Xuân Hà, chúng ta đã là phu thê rồi."
10
Trời vừa sáng, Thẩm Dự liền rời đi.
Hắn phải giải thích với Hồ biểu ca một hồi, cuối cùng hôn sự vẫn cứ thế mà tan thành mây khói.
May mà ta có chút tích lũy, dứt khoát dẫn cả nhà dời đến trấn trên sinh sống.
Nhà ta ở ngay đối diện trà lâu.
Khiến ta mỗi ngày đều có trò hay để nghe.
Nào là Thái hậu cùng Hoàng thượng như nước với lửa, Hoàng thượng cự tuyệt cưới nữ nhi nhà họ Lương, chọc giận Thái hậu.
Cho đến khi có người nói…
"Nghe nói Hoàng thượng bị hành thích, chỉ e không xong rồi!"
Trong đầu ta vang lên một tiếng "ong" chấn động.
"Còn nghe bảo, long thể nguy kịch, chỉ sợ không qua khỏi!"
"Ai làm? Có phải Thái hậu không?"
"Không thể nào, dù gì cũng là dưỡng tử của Thái hậu mà?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Chậc, cũng chưa chắc."
Ta chộp lấy vạt áo một người, lắp bắp hỏi:
"Hoàng thượng... Hoàng thượng thế nào rồi?"
Người kia hoảng sợ lùi lại: "Cô nương này bị làm sao vậy?"
"Ngươi nói mau, Hoàng thượng thế nào rồi!"
Hắn lắp bắp đáp: "Chúng ta cũng không rõ lắm... chỉ nghe nói là n.g.ự.c bị trúng tên, tình hình nguy cấp!"
Ta lập tức thu dọn hành lý, thuê xe ngựa, một đường chạy về kinh thành.
Càng đến gần kinh đô, tin tức càng xác thực.
"Không biết Hoàng thượng nghĩ gì, không ở yên trong cung, lại cứ muốn chạy đến hành cung!"
"Nghe nói thích khách đều đã c.h.ế.t sạch, thế chẳng phải thành án oan không đầu mối rồi sao?"
"Hừ, các ngươi không hiểu, đây chính là Thái hậu cùng Hoàng thượng đấu pháp, chỉ là Hoàng thượng thua trận mà thôi!"
"Vậy ai có thể làm Hoàng đế? Không còn ai thích hợp nữa đâu..."
Đầu óc ta trống rỗng.
Lần đầu tiên ta chỉ mong mau chóng đến cạnh Thẩm Dự.
Ta nghĩ, nếu sớm biết sẽ không thể gặp lại hắn nữa…
Lần trước ta nên nói cho rõ ràng.
Ta nguyện ý ở bên hắn, chỉ cần hắn còn sống, ta nguyện ý trở về hoàng cung, dù có phải lo lắng sợ hãi mà sống qua ngày.
Ta cứ ngỡ sau khi ta rời đi, hắn vẫn có thể sống tốt.
Nhưng thì ra, hắn không thể.
Ta nghĩ, ta nghĩ, ta thật sự rất nhớ hắn...
Thẩm Dự c.h.ế.t rồi.
Chết ngay trước khi ta vào thành.
Tiếng chuông tang vang lên từng hồi, đánh thẳng vào linh hồn ta, khiến ta mê man.
Mùa đông đã đến rồi sao?
Sao lại lạnh thế này?
Có lẽ là do ta khóc quá dữ dội, trời cao liền ban cho ta cơ hội gặp lại hắn lần nữa.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Thẩm Dự đứng ngay trước mặt ta, mặc một bộ vải thô, trên lưng đeo bọc hành lý, nhàn nhạt hỏi: "Khóc cái gì?"
Ta dừng khóc, nhìn chằm chằm vào đồng tâm kết bên hông hắn.
Hắn hơi căng thẳng, đưa tay giữ chặt nó.
"Ý gì? Định thu lại à?"
Ta rốt cuộc bật khóc thành tiếng, mạnh mẽ nhào tới ôm lấy hắn.
"Thẩm Dự! Chàng có bệnh à! Ta tưởng chàng c.h.ế.t rồi!"
Ta khóc rất lâu, hắn liền dỗ dành bên tai rất lâu.
Hắn nói, hắn không làm Hoàng đế nữa.
"Làm Hoàng đế chẳng có gì hay ho, ta thích làm phu quân của Lâm Xuân Hà hơn."
Hắn nói, những gì trước kia không thể cho ta, về sau sẽ cố gắng bù đắp.
"Ta biết tính sổ, làm chưởng quầy sổ sách đi?"
"Xuân Hà, ta sẽ mua cho nàng rất nhiều, rất nhiều trâm cài."
"Trả cái của biểu ca cho nàng lại đi."
"......"
Hắn lại nhẹ giọng nói: "Xuân Hà, đừng rời xa ta."
"Bất kể đi đâu, đều mang ta theo."
Nhân gian lộ, thiên đường lộ, địa ngục đạo.
Dù là đâu, cũng muốn cùng đi với hắn.
Ta nghĩ, không làm Hoàng đế thì Thẩm Dự cũng phải có nhiều đồ tốt.
"Ta có lẽ nuôi không nổi chàng..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro