Chương 1
Đang cập nhật
2025-03-23 21:00:21
Mười ba tuổi năm ấy, ta trở thành cung nữ hầu hạ bên cạnh Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử không được sủng ái, ai nấy đều có thể giẫm dưới chân.
Ta giúp hắn vá áo, làm thức ăn, bày mưu tính kế, nghĩ hết mọi biện pháp để hắn sống thoải mái hơn một chút.
Rốt cuộc cũng đợi được đến khi hắn đăng cơ, mọi người đều đoán rằng ta đã khổ tận cam lai, có thể một bước hoá phượng hoàng.
Thế nhưng hắn lại cao giọng tuyển phi, mở rộng hậu cung.
Cùng năm ấy, ta lâm trọng bệnh, bỏ mạng trong hành cung vô danh, trước khi c.h.ế.t cũng chưa từng gặp lại hắn một lần.
Tân đế một đêm bạc trắng mái đầu, quỳ trước linh cữu ta suốt bảy ngày bảy đêm.
Cùng lúc đó, ta chèo thuyền nhỏ trở về cố hương.
Lòng tràn đầy hân hoan, chuẩn bị cùng biểu ca thành hôn.
Đợi đến đêm tân hôn, khi tân lang vén khăn voan, người ngồi trước mặt ta lại chẳng phải biểu ca.
Mà chính là tân đế lẽ ra phải ở tận kinh thành.
Hắn trầm mắt nhìn ta: “Ta tìm nàng thật khổ đấy, Xuân Hà.”
1
Tân đế vừa đăng cơ, trong cung ai nấy đều bàng hoàng bất an.
“Xuân Hà tỷ tỷ, rốt cuộc Hoàng thượng có ý gì vậy?”
Ta cười khổ: “Ta cũng không biết……”
Nửa khắc trước, Thẩm Dự đã hất vỡ ba chén trà, không nói một lời, thể hiện rõ ràng rằng hắn không hài lòng.
Ta bị người lôi từ trên giường xuống, đầu đau như búa bổ, đành phải nhận lấy khay trà, đẩy cửa bước vào.
Thẩm Dự không thèm ngẩng đầu.
“Đã dỗi xong chưa?”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Bốn bề cung điện vắng lặng, lời này tất nhiên là nói với ta.
Ta "phịch" một tiếng quỳ xuống đất: “Nô tỳ không dám.”
Hắn nhíu chặt mày nhìn ta, tựa hồ vô cùng không hài lòng.
“Cút qua đây!”
Ta vội vàng bò dậy, đặt chén trà xuống bàn, thừa cơ vươn tay xoa huyệt thái dương cho hắn.
“Hoàng thượng lại đau đầu sao?”
Hắn hơi ngả về sau, dài hơi thở ra một hơi.
“Nàng không dỗi, trẫm liền không đau.”
“Nô tỳ không có……”
Ta nào dám cùng hắn giận dỗi, rõ ràng là hắn xông vào phòng ta nổi trận lôi đình, cuối cùng đập đồ bỏ đi.
Ta chỉ là bị bệnh, thậm chí còn bẩm báo với công công xin nghỉ.
“Xuân Hà, trẫm đã nói, trẫm chỉ cưới hai người.”
Ta nhớ tới phản ứng lần trước của hắn, lần này gật đầu thật mạnh.
“Vâng, bệ hạ.”
Hắn lại không vui.
“Nàng có thái độ gì vậy?”
Ta cảm thấy, bệ hạ mới là người đang giận dỗi.
“Nô tỳ, vì muốn bệ hạ vui lòng.”
Hắn hất tay ta ra, bắt đầu phê tấu chương.
“Cút đi, chướng mắt trẫm.”
Ta khom lưng chạy nhanh ra ngoài, lại bị hắn gọi lại.
“Đứng lại!”
Ta ngoan ngoãn xoay người.
“Trẫm muốn ăn bạch ngọc cao.”
Ta có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nô tỳ tuân chỉ.”
“Phải do chính tay nàng làm.”
“Tuân lệnh.”
Ta lĩnh mệnh, lập tức đi đến ngự thiện phòng.
Trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút, nghĩ rằng Thẩm Dự vẫn còn nhớ đến chút tình nghĩa giữa chúng ta.
Chúng ta đã cùng nhau nhẫn nhịn qua tháng ngày lạnh lẽo trong lãnh cung.
Mười năm khổ sở mới có thể chờ đến hôm nay.
Hết sức không dễ dàng.
Không phải giờ cơm, người trong ngự thiện phòng không nhiều.
Ta lặng lẽ tiến vào, muốn tự mình làm xong liền rời đi.
Không ngờ lại nghe thấy mấy tiểu cung nữ nói chuyện.
“Xuân Hà cô cô chịu đựng bao nhiêu năm như vậy, rốt cuộc cũng được ngẩng đầu làm người.”
Ta cúi xuống cặm cụi tìm khuôn bánh.
“Ngày tháng trong lãnh cung khó mà trôi qua, Xuân Hà cô cô đã giúp đỡ Hoàng thượng không ít.”
“Ta còn tưởng rằng Xuân Hà cô cô có thể……”
“Suỵt!”
“Hoàng thượng sắp nạp phi, đừng nói những lời này.”
“Cạch!”
Ta xấu hổ đứng thẳng dậy, có chút ngượng ngùng nói: “Cái đó, thật sự không phải ta cố ý nghe lén……”
Vài tiểu nha đầu lập tức giật mình, vội vàng bảy miệng tám lưỡi giải thích với ta.
Sau đó lại vội vã đặt ta ngồi lên ghế, nhanh chóng làm xong một chén bạch ngọc cao.
Cuối cùng không ngừng dặn dò ta đừng kể lại với Hoàng thượng.
Ta cười khoát tay: “Hoàng thượng cũng không đáng sợ đến vậy.”
Ít nhất, hắn vẫn còn thích ăn bạch ngọc cao.
Đây là khẩu vị khi còn nhỏ của hắn.
Các nàng nói không sai, ngày tháng trong lãnh cung cực kỳ gian nan, chúng ta phần lớn thời gian chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn.
May mắn ta có chút tay nghề thêu thùa, bán thêu phẩm đổi chút bạc.
Quỳ xuống cầu xin công công ở ngự thiện phòng bố thí, mới đổi lấy ít bạch ngọc cao được dọn xuống từ yến tiệc trong cung.
Ta lén cắn một miếng, xác nhận không có độc mới nhét vào miệng Thẩm Dự.
“Ngọt không?”
Lúc ấy hắn vẫn còn nhỏ, ánh mắt lại sáng rực.
“Ngọt!”
Ta mỉm cười, nhét nốt phần còn lại vào miệng hắn.
“Về sau ta làm cho người ăn.”
Sau này hắn lớn hơn một chút, ngày tháng của chúng ta cũng khá hơn, ta thường xuyên làm bạch ngọc cao cho hắn.
Hắn lên ngôi Hoàng đế, ta còn tưởng hắn không thích nữa, may mà, hắn vẫn thích.
Như vậy, ta cũng dễ mở miệng hơn một chút.
2
Ta chưa kịp mở miệng, bởi vì Hoàng thượng lại tức giận rồi.
“Bốp!” Hắn hất vỡ đĩa bánh ta dâng lên.
“Lâm! Xuân! Hà!”
Ta hoảng hốt quỳ rạp xuống đất: “Nô tỳ, Hoàng thượng bớt giận!”
Ta nín thở không dám thở mạnh, trong lòng quyết định rút lại câu "hắn vẫn còn nhớ tình nghĩa bao năm" vừa rồi.
Đồng thời cũng thầm rủa Tiểu Thành Tử, khi thuật lại lời nói của Hoàng thượng với ta không phải như vậy.
Cái gì mà Hoàng thượng đăng cơ, ta cũng như cá chép hóa rồng, một bước lên cao, về sau không ai dám bắt nạt ta nữa.
Tam hoàng tử không được sủng ái, ai nấy đều có thể giẫm dưới chân.
Ta giúp hắn vá áo, làm thức ăn, bày mưu tính kế, nghĩ hết mọi biện pháp để hắn sống thoải mái hơn một chút.
Rốt cuộc cũng đợi được đến khi hắn đăng cơ, mọi người đều đoán rằng ta đã khổ tận cam lai, có thể một bước hoá phượng hoàng.
Thế nhưng hắn lại cao giọng tuyển phi, mở rộng hậu cung.
Cùng năm ấy, ta lâm trọng bệnh, bỏ mạng trong hành cung vô danh, trước khi c.h.ế.t cũng chưa từng gặp lại hắn một lần.
Tân đế một đêm bạc trắng mái đầu, quỳ trước linh cữu ta suốt bảy ngày bảy đêm.
Cùng lúc đó, ta chèo thuyền nhỏ trở về cố hương.
Lòng tràn đầy hân hoan, chuẩn bị cùng biểu ca thành hôn.
Đợi đến đêm tân hôn, khi tân lang vén khăn voan, người ngồi trước mặt ta lại chẳng phải biểu ca.
Mà chính là tân đế lẽ ra phải ở tận kinh thành.
Hắn trầm mắt nhìn ta: “Ta tìm nàng thật khổ đấy, Xuân Hà.”
1
Tân đế vừa đăng cơ, trong cung ai nấy đều bàng hoàng bất an.
“Xuân Hà tỷ tỷ, rốt cuộc Hoàng thượng có ý gì vậy?”
Ta cười khổ: “Ta cũng không biết……”
Nửa khắc trước, Thẩm Dự đã hất vỡ ba chén trà, không nói một lời, thể hiện rõ ràng rằng hắn không hài lòng.
Ta bị người lôi từ trên giường xuống, đầu đau như búa bổ, đành phải nhận lấy khay trà, đẩy cửa bước vào.
Thẩm Dự không thèm ngẩng đầu.
“Đã dỗi xong chưa?”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Bốn bề cung điện vắng lặng, lời này tất nhiên là nói với ta.
Ta "phịch" một tiếng quỳ xuống đất: “Nô tỳ không dám.”
Hắn nhíu chặt mày nhìn ta, tựa hồ vô cùng không hài lòng.
“Cút qua đây!”
Ta vội vàng bò dậy, đặt chén trà xuống bàn, thừa cơ vươn tay xoa huyệt thái dương cho hắn.
“Hoàng thượng lại đau đầu sao?”
Hắn hơi ngả về sau, dài hơi thở ra một hơi.
“Nàng không dỗi, trẫm liền không đau.”
“Nô tỳ không có……”
Ta nào dám cùng hắn giận dỗi, rõ ràng là hắn xông vào phòng ta nổi trận lôi đình, cuối cùng đập đồ bỏ đi.
Ta chỉ là bị bệnh, thậm chí còn bẩm báo với công công xin nghỉ.
“Xuân Hà, trẫm đã nói, trẫm chỉ cưới hai người.”
Ta nhớ tới phản ứng lần trước của hắn, lần này gật đầu thật mạnh.
“Vâng, bệ hạ.”
Hắn lại không vui.
“Nàng có thái độ gì vậy?”
Ta cảm thấy, bệ hạ mới là người đang giận dỗi.
“Nô tỳ, vì muốn bệ hạ vui lòng.”
Hắn hất tay ta ra, bắt đầu phê tấu chương.
“Cút đi, chướng mắt trẫm.”
Ta khom lưng chạy nhanh ra ngoài, lại bị hắn gọi lại.
“Đứng lại!”
Ta ngoan ngoãn xoay người.
“Trẫm muốn ăn bạch ngọc cao.”
Ta có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nô tỳ tuân chỉ.”
“Phải do chính tay nàng làm.”
“Tuân lệnh.”
Ta lĩnh mệnh, lập tức đi đến ngự thiện phòng.
Trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút, nghĩ rằng Thẩm Dự vẫn còn nhớ đến chút tình nghĩa giữa chúng ta.
Chúng ta đã cùng nhau nhẫn nhịn qua tháng ngày lạnh lẽo trong lãnh cung.
Mười năm khổ sở mới có thể chờ đến hôm nay.
Hết sức không dễ dàng.
Không phải giờ cơm, người trong ngự thiện phòng không nhiều.
Ta lặng lẽ tiến vào, muốn tự mình làm xong liền rời đi.
Không ngờ lại nghe thấy mấy tiểu cung nữ nói chuyện.
“Xuân Hà cô cô chịu đựng bao nhiêu năm như vậy, rốt cuộc cũng được ngẩng đầu làm người.”
Ta cúi xuống cặm cụi tìm khuôn bánh.
“Ngày tháng trong lãnh cung khó mà trôi qua, Xuân Hà cô cô đã giúp đỡ Hoàng thượng không ít.”
“Ta còn tưởng rằng Xuân Hà cô cô có thể……”
“Suỵt!”
“Hoàng thượng sắp nạp phi, đừng nói những lời này.”
“Cạch!”
Ta xấu hổ đứng thẳng dậy, có chút ngượng ngùng nói: “Cái đó, thật sự không phải ta cố ý nghe lén……”
Vài tiểu nha đầu lập tức giật mình, vội vàng bảy miệng tám lưỡi giải thích với ta.
Sau đó lại vội vã đặt ta ngồi lên ghế, nhanh chóng làm xong một chén bạch ngọc cao.
Cuối cùng không ngừng dặn dò ta đừng kể lại với Hoàng thượng.
Ta cười khoát tay: “Hoàng thượng cũng không đáng sợ đến vậy.”
Ít nhất, hắn vẫn còn thích ăn bạch ngọc cao.
Đây là khẩu vị khi còn nhỏ của hắn.
Các nàng nói không sai, ngày tháng trong lãnh cung cực kỳ gian nan, chúng ta phần lớn thời gian chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn.
May mắn ta có chút tay nghề thêu thùa, bán thêu phẩm đổi chút bạc.
Quỳ xuống cầu xin công công ở ngự thiện phòng bố thí, mới đổi lấy ít bạch ngọc cao được dọn xuống từ yến tiệc trong cung.
Ta lén cắn một miếng, xác nhận không có độc mới nhét vào miệng Thẩm Dự.
“Ngọt không?”
Lúc ấy hắn vẫn còn nhỏ, ánh mắt lại sáng rực.
“Ngọt!”
Ta mỉm cười, nhét nốt phần còn lại vào miệng hắn.
“Về sau ta làm cho người ăn.”
Sau này hắn lớn hơn một chút, ngày tháng của chúng ta cũng khá hơn, ta thường xuyên làm bạch ngọc cao cho hắn.
Hắn lên ngôi Hoàng đế, ta còn tưởng hắn không thích nữa, may mà, hắn vẫn thích.
Như vậy, ta cũng dễ mở miệng hơn một chút.
2
Ta chưa kịp mở miệng, bởi vì Hoàng thượng lại tức giận rồi.
“Bốp!” Hắn hất vỡ đĩa bánh ta dâng lên.
“Lâm! Xuân! Hà!”
Ta hoảng hốt quỳ rạp xuống đất: “Nô tỳ, Hoàng thượng bớt giận!”
Ta nín thở không dám thở mạnh, trong lòng quyết định rút lại câu "hắn vẫn còn nhớ tình nghĩa bao năm" vừa rồi.
Đồng thời cũng thầm rủa Tiểu Thành Tử, khi thuật lại lời nói của Hoàng thượng với ta không phải như vậy.
Cái gì mà Hoàng thượng đăng cơ, ta cũng như cá chép hóa rồng, một bước lên cao, về sau không ai dám bắt nạt ta nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro