Xuân Ấy Ta Trùng Phùng

Chương 2

Đang cập nhật

2025-03-23 21:00:21

Hắn cũng đâu có nói, sau khi Thẩm Dự lên ngôi Hoàng đế lại nắng mưa thất thường như vậy!

 

Ta còn coi hắn là bằng hữu tốt nhất của ta!

 

Tên lừa đảo!

 

“Lâm Xuân Hà, nàng có phải cho rằng trẫm dễ bị lừa gạt không?”

 

Hoàng thượng trầm giọng hỏi, ta run rẩy đáp lại: “Không phải, Hoàng thượng, nô tỳ không hiểu người đang nói gì.”

 

Hắn đã không còn kiên nhẫn, giận dữ nói với ta: “Nàng lại đây cho trẫm!”

 

Ta quỳ gối, bò lên phía trước hai bước.

 

“Đứng lên!”

 

Ta nhanh nhẹn đứng dậy, vội vã chạy tới bên hắn, vừa định quỳ xuống thì bị hắn trừng mắt nhìn, ta lập tức đứng thẳng dậy.

 

“Đây là nàng làm sao?”

 

Ta xấu hổ không dám kể lại tình cảnh lúc đó, đành gật đầu như gà mổ thóc.

 

Sắc mặt hắn càng tồi tệ hơn.

 

“Lâm Xuân Hà, nàng dám lừa trẫm!”

 

Lừa dối quân vương là tội chết, ta mở to mắt muốn quỳ xuống, nhưng bị hắn kéo chặt lại, ôm vào trong lòng.

 

“Nàng có bị bệnh gì không? Không hiểu lời trẫm nói sao?”

 

Chúng ta ở rất gần nhau, gần đến mức có thể nghe được hơi thở của nhau.

 

“Đây là nàng làm? Hay nàng sai người khác làm?”

 

Hắn quay mặt ta lại, nhét một miếng bạch ngọc cao vào miệng ta.

 

“Xuân Hà cô cô bây giờ nhanh chóng ỷ thế h.i.ế.p người rồi sao? Trước đây trẫm làm sao không phát hiện?”

 

Ta cuống cuồng muốn giải thích, nhưng lại bị hắn đè xuống bàn, khẽ hôn lên khóe miệng ta.

 

“Đây là nàng làm sao?”

 

Cuối cùng ta nuốt xong miếng bánh, nhíu mày nói không phải ta làm.

 

Hắn chơi đùa với ngón tay ta, khóe miệng cong lên.

 

“Xuân Hà, những gì nàng làm đều không ngọt.”

 

“Đây đã gần như ngâm trong lọ đường rồi.”

 

Là ta tính toán sai, vốn đường không nhiều, để có thể làm thêm vài lần, ta đều tiết kiệm mà chỉ bỏ một chút xíu.

 

Bị phát hiện ta đã ăn bớt nguyên liệu, ta có chút chột dạ.

 

Giả vờ như vô tình liếc nhìn lên trần nhà chạm trổ hoa văn, bị hắn khẽ đánh một cái.

 

“Xuân Hà.”

 

“Vâng?”

 

“Tại sao không làm bạch ngọc cao cho trẫm?”

 

Ta vừa định mở miệng, hắn đã hỏi tiếp: “Tại sao không gọi tên trẫm?”

 

“Tại sao không đến bên trẫm?”

 

Ta nghĩ một lúc rồi đáp: “Hoàng thượng, cung nữ đến hai mươi lăm tuổi là phải xuất cung, người biết không?”

 

“Nô tỳ năm nay đã hai mươi tư rồi.”

 

Sang năm mới, ta sẽ phải xuất cung.

 

Sắc mặt hắn trở nên khó coi, “Đây là những gì nàng muốn nói với trẫm?”

 

Hắn buông tay khỏi eo ta, ta nhanh chóng bật dậy, đứng bên cạnh hắn.

 

“Hoàng thượng, nô tỳ muốn...”

 

“Nàng đừng có nghĩ đến!”

 

Hắn lại trở nên khó nói chuyện.

 

“Hai mươi lăm tuổi phải xuất cung? Nàng cả đời cũng đừng hòng xuất cung.”

 

Ta cũng cảm thấy không vui.

 

“Sao người lại nói không giữ lời?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Hắn cũng trừng mắt nhìn ta, “Trẫm từng nói sẽ cho nàng xuất cung?”

 

“Người từng nói sẽ đối tốt với ta!”

 

Chúng ta đều đứng sững lại tại chỗ.

 

Đó là lời hắn đã nói với ta vào năm hắn mười lăm tuổi, trong ngày sinh thần của hắn.

 

Thời gian đã quá lâu, có lẽ hắn không nhớ nữa.

 

Ta cúi xuống nhặt những mảnh vỡ trên đất, nghĩ rằng hắn thật không có lý lẽ.

 

Ta đã chăm sóc hắn suốt mười năm, chỉ muốn sớm xuất cung, mang theo nhiều chút bạc, thế mà hắn cũng không cho.

 

Tiểu Thành Tử còn nói gì mà ta sẽ một bước lên mây.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Ta thấy hắn mới đúng là kẻ nằm mơ giữa ban ngày.

 

Sau khi thu dọn xong những thứ trên mặt đất, trước khi ra ngoài, ta thấy Thẩm Dự lại cúi đầu trên bàn phê tấu chương.

 

Ta nghĩ làm hoàng đế cũng khổ sở, nên lặng lẽ quay lại tiểu phòng bếp, làm thêm một chén bạch ngọc cao khác.

 

Rồi nhờ Tiểu Thành Tử thay ta mang vào.

 

Thẩm Dự không đập vỡ đĩa lần nữa.

 

3

 

Ta lại trực thêm một ngày, gió thổi đến mức ta choáng váng hoa mắt.

 

Nhưng đã ra ngoài rồi, ta dứt khoát ghé qua nội vụ phủ một chuyến.

 

Hỏi xem có thư nhà gửi đến cho ta không.

 

Thật hiếm có, ta nhận được một phong thư.

 

Còn chưa kịp vui mừng, quản sự công công của nội vụ phủ đã bảo tháng này ta không cần đến lĩnh bổng lộc.

 

"Vì sao?"

 

Hắn cười, vỗ vỗ mặt mình, "Nô tài nói bậy, Hoàng thượng nói, bảo người tự đi hỏi bệ hạ."

 

"Xuân Hà cô cô, người là công thành danh toại rồi!"

 

Hắn cung kính tiễn ta ra cửa, không quên thêm một câu.

 

"Sau này người hiển đạt, đừng quên tiểu nhân nhé."

 

Ta thầm rủa một tiếng, cái gì mà hiển đạt, toàn là lời nói suông.

 

Làm gì có chuyện thăng chức mà không tăng bổng lộc, ngược lại còn bị trừ!

 

Ta hậm hực quay về, còn chưa tới cửa đã thấy Thẩm Dự dẫn theo một đoàn người rầm rộ đi ra.

 

Ta thu lại biểu cảm, cùng các cung nữ khác lui vào góc hành lễ.

 

Nhưng Thẩm Dự lại đổi hướng bước thẳng đến trước mặt ta.

 

"Trong tay cầm gì đó?"

 

Ta theo bản năng rụt tay lại.

 

"Lấy ra."

 

"Bẩm Hoàng thượng, chỉ là một phong thư nhà."

 

"Nàng còn có người thân à? Xuất cung liền đi gặp bọn họ sao?"

 

Ta cảm thấy giọng điệu của hắn có chút kỳ quái, nhưng vẫn ôn hòa đáp: "Nô tỳ có người thân, đợi đến tuổi xuất cung, tất nhiên phải đi gặp."

 

Thẩm Dự càng lạnh mặt.

 

"Tiểu Thành Tử."

 

"Nô tài có mặt."

 

Thẩm Dự vung chuỗi ngọc trong tay, nhàn nhạt chỉ ta: "Lấy đồ trong tay nàng ấy mang qua đây."

 

Tiểu Thành Tử lập tức lộ vẻ khó xử, chỉ biết trưng vẻ mặt cầu xin nhìn ta.

 

Hắn nhăn nhó mặt mày, thiếu điều muốn quỳ xuống trước ta.

 

Ta không cam lòng, đành dâng phong thư ra.

 

Đổi lấy một tiếng hừ lạnh của Thẩm Dự.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuân Ấy Ta Trùng Phùng

Số ký tự: 0