Xuân Ấy Ta Trùng Phùng

Chương 3

Đang cập nhật

2025-03-23 21:00:21

Hắn cầm thư nhưng không mở, chỉ quay người rời đi.

 

"Còn không mau theo trẫm!"

 

Ta đành đứng dậy, đi theo sau hắn.

 

"Muốn đi đâu?"

 

Trong lòng ta vẫn đầy tức giận.

 

"Hoàng thượng, nô tỳ đã hết ca trực."

 

Thẩm Dự đột ngột dừng bước.

 

"Hoàng thượng nếu không có phân phó gì khác, nô tỳ xin lui về nghỉ ngơi."

 

"Lâm! Xuân! Hà!"

 

Hắn càng ngày càng thích gọi tên ta, ta lại có chút hoài niệm lúc mới gặp hắn.

 

Hắn khi ấy còn là một cục nếp tròn nhỏ, sẽ ngọt ngào gọi ta: "Xuân Hà tỷ tỷ."

 

Giờ ta chỉ có thể cúi đầu, "Nô tỳ đáng chết."

 

Thẩm Dự tức đến nỗi hơi thở cũng nặng nề hơn mấy phần.

 

"Lâm Xuân Hà, nàng dám nói lại lần nữa!"

 

"Nô tỳ đáng chết."

 

Ta không chỉ nói, còn định quỳ xuống.

 

Bị Tiểu Thành Tử vung gậy chặn lại.

 

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói với ta, "Cô cô tổ tông của ta ơi, đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa!"

 

Thẩm Dự cũng không muốn dạo vườn nữa, hắn hất tay áo xoay người đi.

 

Chưa được mấy bước lại quay về, nắm chặt cổ tay ta kéo đi.

 

"Thẩm Dự ca ca!"

 

Giọng nói của Thất công chúa còn chưa đến người đã đến.

 

Thẩm Dự hung hăng trừng ta một cái mới chịu buông tay.

 

"Thẩm Dự ca ca lại bắt nạt Xuân Hà tỷ tỷ rồi."

 

Thất công chúa còn nhỏ, không biết những ngày tháng trong lãnh cung của Thẩm Dự.

 

Không giống những hoàng tử, công chúa khác, nàng rất thích Thẩm Dự.

 

Thẩm Dự cũng cưng chiều nàng hơn.

 

"Tiểu Thất sao lại đến đây?"

 

Thất công chúa ôm cổ hắn, ngoan ngoãn chuyển lời.

 

"Mẫu hậu bảo huynh ngày mai đến cung của người, gặp Kinh Như tỷ tỷ."

 

Lương Kinh Như, cháu gái của Thái hậu, cũng là phi tử mà Thẩm Dự sắp nạp.

 

Thẩm Dự hơi cứng đờ, ánh mắt vô thức nhìn về phía ta, ta liền hơi lùi một bước, cúi đầu tránh đi tầm mắt hắn.

 

Thất công chúa vẫn mở to đôi mắt chờ hắn trả lời.

 

"Thẩm Dự ca ca, ngày mai trong cung mẫu hậu có làm chân giò thủy tinh, huynh nhất định phải đến."

 

Nàng cười hì hì, "Như vậy muội có thể ăn thêm hai miếng nữa."

 

Thẩm Dự nhéo má nàng, đáp: "Ca ca nhất định sẽ đến."

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Đã lâu ta không thấy Thẩm Dự như vậy.

 

Từ lần đầu tiên gặp hắn, bên cạnh hắn chưa từng có ai.

 

Sinh mẫu của hắn chọc giận Hoàng thượng, còn chưa sinh hắn ra đã bị đày vào lãnh cung.

 

Sinh xong chưa bao lâu liền qua đời.

 

Mỗi v.ú nuôi chăm hắn đều lần lượt bị thay thế, vì không chịu nổi lãnh cung lạnh lẽo khắc nghiệt.

 

Hoàng cung quá rộng lớn, một hoàng tử không ai để mắt đến lại càng không đáng kể.

 

Hắn luôn bị bắt nạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Chủ tử, nô tài, ai cũng đến ức h.i.ế.p hắn.

 

Hắn cũng không tức giận, chỉ chờ họ đánh mắng xong, rồi nhặt chút đồ ăn còn sót lại.

 

Thẩm Dự như thể không có cảm xúc, không vui, cũng không giận.

 

Như thể mọi chuyện đều chẳng liên quan gì đến hắn.

 

Nhưng giờ đây, hắn đã biết cười, cũng biết...... giận.

 

Tiễn Thất công chúa đi, hắn liền lạnh mặt gọi tên ta: "Lâm Xuân Hà."

 

Cửa lớn sau lưng ta chầm chậm khép lại, trong phòng lại chỉ còn hai chúng ta.

 

"Nô tỳ có mặt."

 

Hắn chắp tay sau lưng đi qua đi lại trước mặt ta, hồi lâu mới hỏi: "Nàng cố ý chọc giận trẫm phải không?"

 

Ta lại cảm thấy hắn mới là người cố ý hành hạ ta, trong phòng vừa ấm lên, ta càng choáng váng hơn.

 

Ngọn nến trước mắt lay động chập chờn, làm ta buồn nôn.

 

"Hoàng thượng, nô tỳ......"

 

Còn chưa nói xong, ta đã bị hắn kéo đến giường.

 

Hắn từ trên cao nhìn xuống ta, đưa phong thư ra: "Mở ra."

 

"Đây là thư nhà của nô tỳ!"

 

Ta ngước lên nhìn hắn, giọng điệu đầy bất mãn.

 

"Lâm Xuân Hà, ai dạy nàng nói chuyện với trẫm như thế?"

 

Hắn nghiêm giọng, ta lại sợ, co rụt bờ vai.

 

"Nô tỳ..."

 

Thẩm Dự càng tức giận, đầu ngón tay hắn khẽ run.

 

"Lâm Xuân Hà!"

 

Giọng hắn có gì đó lạ lùng, ta ngẩng đầu lên, liền thấy hắn đang khóc.

 

Cũng không hẳn, chỉ là hốc mắt, chóp mũi, vành tai đều đỏ lên.

 

Nước mắt đọng nơi khóe mắt, chực chờ rơi xuống.

 

"Nàng làm sao vậy?"

 

Giọt lệ lơ lửng nơi khóe mắt cuối cùng cũng rơi xuống,

 

"Tách" một tiếng, vỡ tan trên cánh tay ta, lạnh buốt một mảnh.

 

4

 

Ta trong thoáng chốc bỗng thấy đầu óc trống rỗng, bởi vì đã thật lâu rồi không còn nhìn thấy Thẩm Dự rơi lệ.

 

Lần cuối cùng ta thấy hắn khóc, là lúc ta vô tình nhiễm bệnh, không thể nấu cơm cho hắn, hắn đói đến mức ngồi bên giường ta khóc ròng.

 

Khi ấy, ta bảo hắn rằng con người có thể tự nấu cơm, rơi lệ cũng chẳng thể khiến đồ ăn từ trên trời rơi xuống.

 

Hắn liền thôi không khóc nữa, sau đó nấu cháo mang đến cho ta ăn.

 

"Lâm Xuân Hà, sớm muộn gì trẫm cũng bị ngươi làm cho tức chết."

 

Khi ấy, ta đã muốn nói rằng, hắn không còn gọi ta là Xuân Hà tỷ tỷ nữa, ta mới thật sự là người bị hắn làm cho tức chết.

 

Nhưng ta không nói, bởi vì khi ấy, chúng ta đã không còn ở trong lãnh cung.

 

Hoàng hậu nương nương không có con trai, chỉ có thất công chúa là bảo bối duy nhất.

 

Thẩm Dự trong một lần tình cờ, lại được phong làm dưỡng tử của hoàng hậu, dời đến phủ của hoàng tử.

 

Ta cũng theo mọi người, gọi hắn là Tam hoàng tử điện hạ.

 

Nhưng khi không có ai, ta vẫn gọi hắn là Thẩm Dự.

 

Bây giờ thì không được nữa, giờ đây tiểu thiếu niên năm nào đã là hoàng đế, Tiểu Thành Tử nói với ta, nhất triều thiên tử, nhất triều thần.

 

Dẫu ta có được xem là một nửa cận thần, cũng không thể vô phép như trước.

 

Ta hỏi thế nào gọi là vô phép.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuân Ấy Ta Trùng Phùng

Số ký tự: 0