Chương 4
Đang cập nhật
2025-03-23 21:00:21
Hắn đáp: "Chính là bộ dạng thường ngày của người."
Ta đã phiền não một hồi, sau đó bắt chước những người bên cạnh.
Cuối cùng cũng học được cách vừa quỳ liền quỳ, tuyệt không dám cãi lời.
Kết quả, lại làm cho Thẩm Dự rơi lệ.
"Hoàng thượng..."
"Câm miệng!"
Hắn hung hăng kéo tay áo ta lên, lau sạch nước mắt của mình.
Hôm nay ta lén ăn vụng hai miếng sườn xào chua ngọt trong tiểu trù phòng, trên áo vẫn còn vết nước sốt.
Nhưng có lẽ hắn không phát hiện, ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Chẳng phải chỉ là một phong thư thôi sao, nô tỳ đưa cho người xem là được."
Ta nhanh nhẹn xé thư ra, mở ra đặt trước mặt hắn.
Thẩm Dự nhanh chóng thu lại nước mắt, cầm lấy thư của ta đọc.
"Trẫm chưa từng biết nàng còn có huynh trưởng."
Ta xoa xoa đầu ngón tay, "Người đâu có hỏi qua..."
"Là nàng chưa từng nói với trẫm!"
"Vốn dĩ ta với người..."
Có liên quan gì đâu.
Câu sau ta nuốt lại, bởi vì gân xanh trên thái dương của Thẩm Dự đã giật giật.
Hắn quay đầu lại, tiếp tục đọc bức thư.
"Muội muội, huynh đã thay muội hỏi rồi, công tử nhà họ Hồ vẫn chưa thành thân, đối với muội cũng có tình ý, nếu muội đồng ý, hồi âm một phong thư, đợi muội xuất cung, lập tức thành hôn!"
"Lâm Xuân Hà!"
Thẩm Dự quay sang, bóp lấy gò má ta, ta bị hắn bóp đến đau, liền vội vàng gỡ tay hắn ra.
"Hoàng thượng..."
"Nàng muốn thành thân?"
Ta cuối cùng cũng thoát khỏi bàn tay hắn, cẩn thận xoa xoa mặt, cảm thấy hắn thật vô lý.
"Nô tỳ năm nay qua Tết là hai mươi lăm rồi."
Sớm đã là độ tuổi nên thành thân.
Hơn nữa người này thật là lạ, chính mình có thể cưới hai người, mà ta lại không thể xuất giá, thật sự quá vô lý.
Thẩm Dự sắc mặt u ám nhìn ta.
Rõ ràng là hắn đang không vui.
"Hoàng thượng... Không thì nô tỳ không nhận ban thưởng nữa?"
Ta trước giờ chưa từng giỏi dỗ hắn vui, sắc mặt hắn cũng chẳng tốt lên chút nào.
"Nô tỳ làm bạch ngọc cao cho ngài ăn?"
Hắn nhìn ta một hồi lâu mới cúi xuống, nắm lấy cằm ta, áp lên môi ta.
Ta thuận theo nhắm mắt, dịu dàng đáp lại.
Cho đến khi hắn kéo y phục ta ra, đưa tay vào sâu hơn.
Ta mở mắt, đột ngột bị hắn đè xuống giường.
Ta vẫn chưa quen lắm, có lẽ vì hắn luôn không báo trước, khiến ta trở tay không kịp.
Sau khi Thẩm Dự lập phủ, Hoàng hậu nương nương đưa đến hai thị tỳ xinh đẹp, còn đặc biệt dặn ta, an bài họ vào phòng của Thẩm Dự.
Ta ngoan ngoãn nghe theo, nhưng tối hôm đó đã bị Thẩm Dự gọi vào mắng một trận.
Ta cúi đầu nghe hắn trách móc.
"Hai người đó là ai mà nàng dám đưa vào giường trẫm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta thật oan uổng.
"Chỉ là để họ ngồi trong phòng... Có bảo họ lên giường đâu..."
Thẩm Dự tức giận không nhẹ, "Lâm Xuân Hà! Trong đầu nàng chứa cái gì vậy!"
"Nàng còn dám đưa người lên giường trẫm lần nữa thử xem!"
Ta vô duyên vô cớ bị mắng một trận, hôm sau còn phải đối diện với tiếng thở dài của hoàng hậu.
Dường như ta trở thành tội nhân tày trời.
May mắn hoàng hậu nương nương cũng là người thông tình đạt lý, không gây khó dễ thêm.
Chỉ sai người đưa đến hai quyển sách, bảo ta xem cho kỹ.
Cùng với sách còn có một bà v.ú lớn tuổi, khách khí hỏi ta: "Xuân Hà cô nương, chúng ta làm nô tỳ, chẳng phải nên suy nghĩ cho chủ tử mọi việc sao?"
Ta đáp, đúng vậy.
"Vậy nếu chủ tử cần đến ngươi, đó cũng là bổn phận của nô tỳ."
Ta hoàn toàn không hiểu, nhưng vẫn giả bộ hiểu mà gật đầu.
Ta đã xem xuân cung đồ suốt hai ngày.
Đến khi gặp lại Thẩm Dự, ta suýt nữa muốn dựa theo hình trong sách mà bày tư thế cho hắn.
Ta nghĩ có lẽ hoàng hậu nương nương sợ sau này hắn không hiểu chuyện, nên để ta hỗ trợ.
Nhưng ta vẫn thấy có chút ngại ngùng, dù gì ta với Thẩm Dự cũng có giao tình, không biết hắn có đồng ý hay không.
Nhưng ta vẫn cẩn thận chờ đợi ngày đó đến.
Nào ngờ chưa đợi được ai khác, lại bị Thẩm Dự lật qua lật lại.
Ngày đó Thẩm Dự uống rượu, nửa người ngã lên người ta.
Ta nhân lúc hắn say, khẽ trêu hắn, "Thẩm Dự, gọi một tiếng tỷ tỷ nghe xem nào."
Hắn nằm trên giường, không nói cũng chẳng cười.
Ta tự chuốc lấy nhạt nhẽo, chỉ đành giúp hắn thay y phục, chuẩn bị rời đi.
Hắn đột nhiên trở mình, áp ta xuống giường.
"Xuân Hà... tỷ tỷ..."
Đêm đó, ta rơi rất nhiều nước mắt, thấu hiểu sâu sắc lời của mụ mụ: "Bổn phận của nô tài."
Cũng may Thẩm Dự ở trên giường vẫn rất ôn hòa, ta không chịu khổ sở gì mấy.
Vậy nên bình thường, ta hiếm khi khước từ hắn.
Nhưng hôm nay hiển nhiên không phải tình huống bình thường.
"Hoàng thượng... Chờ đã..."
Ta cố gắng bám víu vào chút tỉnh táo cuối cùng, hy vọng hắn khôi phục lý trí.
"Xuân Hà, nàng không thể gả cho kẻ khác."
Hắn chẳng màng đến lời cầu xin của ta, mặt lạnh hạ một đạo mệnh lệnh.
Ta bặm môi, ấm ức muốn khóc, nhưng đã bị hắn chặn trước bằng một nụ hôn.
"Người... người thật không nói lý lẽ."
Ta run rẩy, giọng nhỏ nhẹ trách cứ, lại bị hắn bịt miệng.
Ta càng khóc to hơn.
Hắn thả một tay ra, dò lên trán ta.
"Bệnh rồi sao không nói?"
Ta thực sự tức giận! Rõ ràng sáng nay đã bẩm báo rồi!
Làm hoàng đế thì hay lắm sao?
Hắn rốt cuộc cũng buông ta ra, tựa hồ muốn đi truyền thái y.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Ta giận dỗi xoay đầu đi, rồi ngủ thiếp lúc nào chẳng hay.
Ta đã phiền não một hồi, sau đó bắt chước những người bên cạnh.
Cuối cùng cũng học được cách vừa quỳ liền quỳ, tuyệt không dám cãi lời.
Kết quả, lại làm cho Thẩm Dự rơi lệ.
"Hoàng thượng..."
"Câm miệng!"
Hắn hung hăng kéo tay áo ta lên, lau sạch nước mắt của mình.
Hôm nay ta lén ăn vụng hai miếng sườn xào chua ngọt trong tiểu trù phòng, trên áo vẫn còn vết nước sốt.
Nhưng có lẽ hắn không phát hiện, ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Chẳng phải chỉ là một phong thư thôi sao, nô tỳ đưa cho người xem là được."
Ta nhanh nhẹn xé thư ra, mở ra đặt trước mặt hắn.
Thẩm Dự nhanh chóng thu lại nước mắt, cầm lấy thư của ta đọc.
"Trẫm chưa từng biết nàng còn có huynh trưởng."
Ta xoa xoa đầu ngón tay, "Người đâu có hỏi qua..."
"Là nàng chưa từng nói với trẫm!"
"Vốn dĩ ta với người..."
Có liên quan gì đâu.
Câu sau ta nuốt lại, bởi vì gân xanh trên thái dương của Thẩm Dự đã giật giật.
Hắn quay đầu lại, tiếp tục đọc bức thư.
"Muội muội, huynh đã thay muội hỏi rồi, công tử nhà họ Hồ vẫn chưa thành thân, đối với muội cũng có tình ý, nếu muội đồng ý, hồi âm một phong thư, đợi muội xuất cung, lập tức thành hôn!"
"Lâm Xuân Hà!"
Thẩm Dự quay sang, bóp lấy gò má ta, ta bị hắn bóp đến đau, liền vội vàng gỡ tay hắn ra.
"Hoàng thượng..."
"Nàng muốn thành thân?"
Ta cuối cùng cũng thoát khỏi bàn tay hắn, cẩn thận xoa xoa mặt, cảm thấy hắn thật vô lý.
"Nô tỳ năm nay qua Tết là hai mươi lăm rồi."
Sớm đã là độ tuổi nên thành thân.
Hơn nữa người này thật là lạ, chính mình có thể cưới hai người, mà ta lại không thể xuất giá, thật sự quá vô lý.
Thẩm Dự sắc mặt u ám nhìn ta.
Rõ ràng là hắn đang không vui.
"Hoàng thượng... Không thì nô tỳ không nhận ban thưởng nữa?"
Ta trước giờ chưa từng giỏi dỗ hắn vui, sắc mặt hắn cũng chẳng tốt lên chút nào.
"Nô tỳ làm bạch ngọc cao cho ngài ăn?"
Hắn nhìn ta một hồi lâu mới cúi xuống, nắm lấy cằm ta, áp lên môi ta.
Ta thuận theo nhắm mắt, dịu dàng đáp lại.
Cho đến khi hắn kéo y phục ta ra, đưa tay vào sâu hơn.
Ta mở mắt, đột ngột bị hắn đè xuống giường.
Ta vẫn chưa quen lắm, có lẽ vì hắn luôn không báo trước, khiến ta trở tay không kịp.
Sau khi Thẩm Dự lập phủ, Hoàng hậu nương nương đưa đến hai thị tỳ xinh đẹp, còn đặc biệt dặn ta, an bài họ vào phòng của Thẩm Dự.
Ta ngoan ngoãn nghe theo, nhưng tối hôm đó đã bị Thẩm Dự gọi vào mắng một trận.
Ta cúi đầu nghe hắn trách móc.
"Hai người đó là ai mà nàng dám đưa vào giường trẫm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta thật oan uổng.
"Chỉ là để họ ngồi trong phòng... Có bảo họ lên giường đâu..."
Thẩm Dự tức giận không nhẹ, "Lâm Xuân Hà! Trong đầu nàng chứa cái gì vậy!"
"Nàng còn dám đưa người lên giường trẫm lần nữa thử xem!"
Ta vô duyên vô cớ bị mắng một trận, hôm sau còn phải đối diện với tiếng thở dài của hoàng hậu.
Dường như ta trở thành tội nhân tày trời.
May mắn hoàng hậu nương nương cũng là người thông tình đạt lý, không gây khó dễ thêm.
Chỉ sai người đưa đến hai quyển sách, bảo ta xem cho kỹ.
Cùng với sách còn có một bà v.ú lớn tuổi, khách khí hỏi ta: "Xuân Hà cô nương, chúng ta làm nô tỳ, chẳng phải nên suy nghĩ cho chủ tử mọi việc sao?"
Ta đáp, đúng vậy.
"Vậy nếu chủ tử cần đến ngươi, đó cũng là bổn phận của nô tỳ."
Ta hoàn toàn không hiểu, nhưng vẫn giả bộ hiểu mà gật đầu.
Ta đã xem xuân cung đồ suốt hai ngày.
Đến khi gặp lại Thẩm Dự, ta suýt nữa muốn dựa theo hình trong sách mà bày tư thế cho hắn.
Ta nghĩ có lẽ hoàng hậu nương nương sợ sau này hắn không hiểu chuyện, nên để ta hỗ trợ.
Nhưng ta vẫn thấy có chút ngại ngùng, dù gì ta với Thẩm Dự cũng có giao tình, không biết hắn có đồng ý hay không.
Nhưng ta vẫn cẩn thận chờ đợi ngày đó đến.
Nào ngờ chưa đợi được ai khác, lại bị Thẩm Dự lật qua lật lại.
Ngày đó Thẩm Dự uống rượu, nửa người ngã lên người ta.
Ta nhân lúc hắn say, khẽ trêu hắn, "Thẩm Dự, gọi một tiếng tỷ tỷ nghe xem nào."
Hắn nằm trên giường, không nói cũng chẳng cười.
Ta tự chuốc lấy nhạt nhẽo, chỉ đành giúp hắn thay y phục, chuẩn bị rời đi.
Hắn đột nhiên trở mình, áp ta xuống giường.
"Xuân Hà... tỷ tỷ..."
Đêm đó, ta rơi rất nhiều nước mắt, thấu hiểu sâu sắc lời của mụ mụ: "Bổn phận của nô tài."
Cũng may Thẩm Dự ở trên giường vẫn rất ôn hòa, ta không chịu khổ sở gì mấy.
Vậy nên bình thường, ta hiếm khi khước từ hắn.
Nhưng hôm nay hiển nhiên không phải tình huống bình thường.
"Hoàng thượng... Chờ đã..."
Ta cố gắng bám víu vào chút tỉnh táo cuối cùng, hy vọng hắn khôi phục lý trí.
"Xuân Hà, nàng không thể gả cho kẻ khác."
Hắn chẳng màng đến lời cầu xin của ta, mặt lạnh hạ một đạo mệnh lệnh.
Ta bặm môi, ấm ức muốn khóc, nhưng đã bị hắn chặn trước bằng một nụ hôn.
"Người... người thật không nói lý lẽ."
Ta run rẩy, giọng nhỏ nhẹ trách cứ, lại bị hắn bịt miệng.
Ta càng khóc to hơn.
Hắn thả một tay ra, dò lên trán ta.
"Bệnh rồi sao không nói?"
Ta thực sự tức giận! Rõ ràng sáng nay đã bẩm báo rồi!
Làm hoàng đế thì hay lắm sao?
Hắn rốt cuộc cũng buông ta ra, tựa hồ muốn đi truyền thái y.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Ta giận dỗi xoay đầu đi, rồi ngủ thiếp lúc nào chẳng hay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro