Xuân Ấy Ta Trùng Phùng

Chương 5

Đang cập nhật

2025-03-23 21:00:21

5

 

Có lẽ là bị Thẩm Dự chọc tức đến không nhẹ, ngay cả trong mộng ta cũng giận dỗi với hắn.

 

Hầu hạ bên cạnh hắn đã nhiều năm, ta chưa từng đi trễ lần nào, bởi thế mà rèn luyện được thói quen thức dậy rất đúng giờ.

 

Dù đêm qua có ngủ chung một giường, sáng hôm sau ta vẫn có thể đúng giờ bưng chậu nước đến hầu hạ hắn rửa mặt.

 

Sắc mặt Thẩm Dự lập tức trở nên vô cùng khó coi.

 

"Lâm Xuân Hà, nàng có ý gì?"

 

Ta ngây thơ chẳng hiểu gì: "Hầu hạ Điện hạ thượng triều."

 

"Điện hạ, sắp trễ rồi."

 

Thẩm Dự thình lình hất đổ chậu nước, quát ta cút đi.

 

Hôm đó, hắn không đi thượng triều.

 

Tiểu Thành Tử nói, hắn ngồi trong phòng cả một ngày.

 

Ta nghĩ, có lẽ đó là cách hắn kỷ niệm lần đầu tiên của bản thân.

 

Ta không có thời gian kỷ niệm gì cả, bởi vì quá mệt, ta ngủ suốt một ngày một đêm.

 

Ta cũng giận Thẩm Dự, hắn làm ta đau đến vậy mà không đến xem ta thế nào, chỉ có mụ mụ bên cạnh Hoàng hậu nương nương tới thăm.

 

Bà ấy vẫn ôn hòa như thế, mang theo lời hỏi han của Hoàng hậu nương nương.

 

Thuận tiện mang đến một bát thuốc nóng hổi.

 

Ta cảm kích uống cạn, còn cam đoan nhất định sẽ càng tận tâm tận lực hầu hạ thật tốt Điện hạ.

 

Không để Hoàng hậu nương nương thất vọng.

 

Ai mà biết, ta đơn phương tha thứ cho hắn, hắn lại giận ta đến mức không gặp ta suốt mấy ngày liền.

 

Tiểu Thành Tử cười khổ với ta: "Về nghỉ đi, Xuân Hà."

 

"Sao có thể được? Ta phải hầu hạ Điện hạ chứ!"

 

Vừa mới cam đoan với Hoàng hậu nương nương xong mà.

 

"Rầm!" Thẩm Dự kéo mạnh cửa ra, ánh mắt nhìn ta đầy khó đoán.

 

"Điện hạ..."

 

Vừa mở miệng, ta đã bị hắn kéo vào phòng.

 

"Thân thể đỡ hơn chút nào chưa?"

 

Ta nói đã hoàn toàn khỏe rồi!

 

"Xuân Hà... Ta muốn..."

 

Hắn ấp a ấp úng, ta chủ động thay hắn giải vây.

 

"Điện hạ không cần lo lắng, hầu hạ Điện hạ là bổn phận của nô tỳ."

 

Ta thử đứng dậy từ trên người hắn, lại bị hắn giữ chặt.

 

"Hầu! Hạ! Ta!"

 

Mấy chữ này như bị hắn nghiến nát rồi nhả ra.

 

"Nàng nói, nàng chỉ là hầu hạ ta?"

 

Ta giận đến suýt nữa nhảy dựng lên mắng hắn!

 

Hầu hạ hắn bảy năm, hắn nói không nhận là không nhận?

 

Ta quyết định tranh luận cho bản thân một chút.

 

"Điện hạ, nô tỳ đúng thực là hầu hạ..."

 

Thẩm Dự bất ngờ cắn lên môi ta.

 

Ta đau đến bật khóc.

 

Sao giống chó vậy chứ!

 

Ta rưng rưng nước mắt nhìn hắn, lại bị hắn đè xuống giường, cởi sạch y phục.

 

"Lâm Xuân Hà, nàng thích hầu hạ ta đến vậy, về sau cứ hầu hạ đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ánh nến lập lòe, ta chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã.

 

Nhắm chặt mắt, giận dỗi với hắn.

 

Lúc đó ta đã biết, ta tuyệt đối không đời nào hầu hạ hắn mãi.

 

Cung nữ hai mươi lăm tuổi là có thể xuất cung, ta đối xử với hắn thật tốt, chờ đến lúc đó sẽ đi tìm Hoàng hậu nương nương xin một khoản thưởng thật lớn, về nhà sống cho tốt.

 

Ta lại chờ bao lâu nay, sắp nhìn thấy ánh sáng hy vọng rồi.

 

Hiện tại, hắn lại nói không cho ta xuất cung, ta quả thực tức đến mức phát bệnh.

 

Giận đến nỗi hôm sau không thể dậy đúng giờ!

 

Khi mở mắt ra, trời đã đứng bóng, cổ họng khô rát như bốc cháy, có người đỡ ta dậy, mớm cho ta mấy ngụm nước.

 

Ta mở mắt, giật mình kinh hãi.

 

"Lương tiểu thư..."

 

Lương Kinh Như mỉm cười: "Nghe nói ngươi bệnh, ta đến thăm một chút."

 

Hỏng rồi, chủ tử đích thân bón nước cho ta, ta vậy mà cứ thế uống rồi.

 

Tính mạng nhỏ bé của ta treo lơ lửng, sắp hoàn toàn xong đời rồi.

 

Ta run rẩy định đứng dậy hành lễ, lại bị nàng ấy ngăn lại.

 

"Không cần khách khí, Xuân Hà, sau này chúng ta sẽ cùng nhau hầu hạ Hoàng thượng, nếu ngươi không ngại, ta có thể gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ không?"

 

Ta kéo khóe môi, không biết có cười nổi hay không.

 

"Xuân Hà tỷ tỷ, ngươi có thể nói cho ta biết, Hoàng thượng thích gì không?"

 

Lương Kinh Như thoải mái nói với ta: "Thật ra mà nói, ta nghĩ Hoàng thượng không hề muốn cưới ta."

 

"Nhưng triều cục hiện tại rối ren, nếu Hoàng thượng muốn ngồi vững long ỷ, vẫn cần đến Lương gia."

 

Những lời này, nàng ấy sao lại đến nói với ta, mà không đi nói với Thẩm Dự?

 

Ta chọn lọc mà đáp: "Hoàng thượng bình thường rất bận, sở thích không nhiều."

 

"Bạch ngọc cao, tính là một thứ đi."

 

"Nhưng đường phải bỏ ít một chút, Hoàng thượng không thích ăn quá ngọt."

 

Lương Kinh Như nghiêm túc ghi nhớ, sau đó đứng dậy nói muốn rời đi.

 

Nàng ấy ngăn lại động tác ta muốn đứng dậy, rồi cười lên.

 

So với đóa mẫu đơn nở rộ trong chậu cảnh còn diễm lệ hơn.

 

Nàng ấy nói: "Xuân Hà, Lương gia chỉ cầu vị trí Hoàng hậu."

 

"Ta sẽ đối xử tốt với ngươi."

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Câu này nghe có chút kỳ quặc, ta nhất thời chưa kịp phản ứng.

 

Nhưng nàng ấy quả thực không gọi ta là tỷ tỷ nữa.

 

Điều này khiến ta an tâm hơn một chút.

 

6

 

Thẩm Dự trở về vào lúc dùng bữa trưa.

 

Sắc mặt hắn không được tốt lắm, nhưng vẫn miễn cưỡng nở một nụ cười.

 

"Hết sốt rồi, ngốc c.h.ế.t đi được."

 

Hai câu hoàn toàn không liên quan đến nhau.

 

Ta nghiêng đầu, tránh khỏi tay hắn.

 

"Lương Kinh Như đã tới rồi?"

 

Ngón tay ta vô tình va vào góc giường, đau đến nhíu mày.

 

"Nàng cẩn thận một chút!"

 

Thẩm Dự nắm lấy tay ta xem xét.

 

"Nàng ta nói gì?"

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuân Ấy Ta Trùng Phùng

Số ký tự: 0