Xuân Ấy Ta Trùng Phùng

Chương 6

Đang cập nhật

2025-03-23 21:00:21

Ta lại bắt đầu suy nghĩ, nói chuyện với Thẩm Dự khiến ta cảm thấy thật mệt mỏi.

 

Ta vẫn hoài niệm khoảng thời gian hắn còn nhỏ, ít nhất khi đó ta không cần phải lo lắng bất an như bây giờ.

 

"Không nói gì nhiều... chỉ hỏi sở thích của Hoàng thượng thôi."

 

Lực nắm trên tay ta đột nhiên siết chặt.

 

"Nàng nói cho nàng ta rồi?"

 

Thẩm Dự thực sự không có sở thích gì đặc biệt, có lẽ quấn lấy ta trên giường là thú vui duy nhất của hắn.

 

Những lúc khác, hắn đều rất bận rộn.

 

Đối với chuyện ăn uống, cũng chẳng có khẩu vị cố định, dâng cái gì ăn cái nấy.

 

Nhiều lắm thì chỉ ăn thêm được hai miếng bạch ngọc cao mà thôi.

 

Những gì ta có thể nói thực sự không nhiều.

 

Nhưng để tỏ rõ thành ý, ta vẫn nghiêm túc bảo đảm: "Những gì có thể nói, ta đều đã nói hết!"

 

Vì hạnh phúc của Hoàng đế và Hoàng hậu, ta không hề giấu diếm chút nào.

 

Sắc mặt Thẩm Dự lập tức đen kịt.

 

"Được, thật là tốt, trẫm có phải nên ban thưởng cho nàng một chút không?"

 

Mắt ta sáng lên: "Nô tỳ tạ ơn Hoàng thượng ban thưởng!"

 

Thẩm Dự sập cửa bỏ đi.

 

……

 

Đây là tẩm điện của hắn, hắn đi đâu được chứ!

 

Ta muốn gọi hắn quay lại, nhưng bị Tiểu Thành Tử mang theo thái y ấn ta xuống giường.

 

"Hoàng thượng có dặn, bảo người uống thuốc xong rồi hẵng chạy loạn."

 

Ta bị ép uống hai bát thuốc đắng, cảm thấy ngay cả thiên linh cái cũng bị vị đắng ngấm vào.

 

"Cạch."

 

Một bát mứt quả đặt ngay trước mặt ta.

 

Thẩm Dự lười biếng liếc nhìn ta.

 

Nhặt một viên, nhét vào miệng ta.

 

Vị ngọt lập tức át đi vị đắng, ta thở phào một hơi.

 

"Lâm Xuân Hà, nàng ngốc c.h.ế.t đi được."

 

Ta nhịn xuống cơn xúc động muốn đánh hắn một trận, lách qua người hắn định xuống giường.

 

Lại bị hắn ôm ngang eo kéo trở về.

 

"Đi đâu?"

 

Ta có chút mơ hồ.

 

"Ngủ tiếp đi."

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

"Ngủ ở đây!"

 

Giọng điệu Thẩm Dự lại trở nên tệ hại, cứ như thể ta quá không biết điều.

 

Nhưng ta cũng không dám trái ý hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh hắn, nhắm mắt lại.

 

"Lâm Xuân Hà, nàng cố ý phải không?!"

 

Hắn lại bắt đầu oán trách ta.

 

Hắn áp sát vào cổ ta, nói: "Nàng định giận ta đến bao giờ?"

 

"Nô tỳ không có giận, xin Hoàng thượng minh giám."

 

Hắn chán nản cắn nhẹ lên vành tai ta.

 

"Xuân Hà, đừng gọi ta như vậy."

 

Giọng hắn rất thấp, như thể đang muốn khóc.

 

"Sao ngay cả nàng cũng như thế..."

 

Ta nhắm chặt mắt, giả vờ ngủ.

 

Hắn nhỏ giọng nói: "Ta đang nghĩ cách đây, Xuân Hà."

 

"Đừng giận ta."

 

Ta cố sức nhắm mắt lại, đè nén cảm giác chua xót trong lòng xuống.

 

Nhưng vẫn không ngủ được, bởi vì Thẩm Dự cứ nhìn ta chằm chằm.

 

Ngón tay hắn rất lạnh, men theo trán ta lướt xuống khóe môi, khiến ta không nhịn được mà khẽ chớp mắt.

 

"Xuân Hà..."

 

Hắn lại gọi ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Sẽ có cách thôi."

 

Hắn ôm lấy ta, rồi ngủ mất.

 

Ta vẫn không ngủ được.

 

Đôi mắt đẹp của Lương Kinh Như cứ lởn vởn trước mắt ta.

 

Ta xoay người, ôm lấy Thẩm Dự.

 

Hy vọng hôm nay hắn có thể ngủ một giấc thật ngon.

 

7

 

Chẳng mấy chốc đã đến mùa thu săn b.ắ.n rồi.

 

Thất công chúa rất vui, ríu rít may rất nhiều bộ y phục.

 

Nàng ấy luôn bắt ta làm quân sư, nên ta càng hay lui tới cung Thái hậu nương nương nhiều hơn.

 

Đã gặp không ít tiểu thư khuê các xinh đẹp.

 

Nhìn đến hoa cả mắt.

 

Đến khi gặp Thẩm Dự, ta vẫn chưa lấy lại tinh thần.

 

Làm hoàng đế, thật là tốt quá!

 

Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu ta.

 

"Y phục đã làm xong chưa?"

 

Thẩm Dự trong lúc trăm công nghìn việc vẫn dành chút thời gian liếc ta một cái.

 

"Y phục của Thất công chúa đã làm xong rồi, Hoàng thượng còn phân phó gì thêm không?"

 

Ngòi bút của hắn khựng lại một chút.

 

"Ta hỏi nàng!"

 

Ta nghẹn lời: "Nô tỳ... y phục đủ mặc."

 

Ta không giỏi nói dối trước mặt Thẩm Dự, mặt nóng bừng lên như muốn cháy.

 

Quả nhiên, Thẩm Dự cau mày, hắn sải bước nhanh về phía ta, đưa tay đặt lên trán ta.

 

"Lại bệnh rồi à? Sao mặt đỏ thế này?"

 

Ta bỗng dưng ôm chặt lấy eo hắn.

 

"Hoàng thượng, nô tỳ không bệnh."

 

Hắn cười khẽ, vỗ nhẹ lên lưng ta.

 

"Ừ, không bệnh thì tốt."

 

Hắn kéo ta ngồi xuống, chầm chậm nghịch ngợm ngón tay ta.

 

"Xuân Hà, lần này muốn gì?"

 

Thẩm Dự rất rộng rãi, bao năm bên cạnh hắn, ta nhận được không ít thứ.

 

Ta đều cất giữ cả rồi.

 

Chủ yếu vì những thứ đó quá quý giá, thực sự không tiện mang theo để làm việc.

 

Những năm trước khi đi săn mùa thu, Thẩm Dự cũng mang về cho ta rất nhiều thứ.

 

Những vật kỳ lạ, hiếm có đều đã thấy qua rồi.

 

Ta nghĩ một lúc, ôm lấy hắn nói: "Hoàng thượng, nô tỳ muốn một con thỏ nhỏ."

 

Hắn nhếch môi cười: "Trong trường săn làm gì có thỏ."

 

Ta cúi đầu thấp hơn nữa.

 

Trường săn không có, nhưng ta sẽ có.

 

Thái hậu nương nương dẫn ta gặp rất nhiều tiểu thư khuê các, hỏi ta ai là người xứng đôi với Thẩm Dự nhất.

 

Ta đáp rằng mình thật không chọn được.

 

Bà lại cười dịu dàng.

 

"Xuân Hà, ai gia nghĩ ngươi là người thông minh."

 

Đây có lẽ chỉ là ảo giác, nhưng ta không dám nói.

 

"Ngai vàng của Hoàng thượng còn chưa chắc ngồi vững, ngươi biết chứ?"

 

Chuyện triều chính, ta biết gì đâu.

 

Ta chỉ có thể quỳ xuống đáp: "Nô tỳ... không biết."

 

Thái hậu nương nương vẫn cười: "Xuân Hà, ngươi khuyên bảo Hoàng thượng, làm việc nên nghĩ trước nghĩ sau cho kỹ."

 

Nhưng Thẩm Dự rất mệt mỏi, ta đều thấy rõ quầng thâm dưới mắt hắn.

 

Ta không mở miệng được.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuân Ấy Ta Trùng Phùng

Số ký tự: 0