Xuân Ấy Ta Trùng Phùng

Chương 10

Đang cập nhật

2025-03-23 21:00:21

Hai tháng cuối cùng hắn còn cắt xén bổng lộc của ta, tuy là thưởng nhiều trâm vòng, nhưng ta đều không mang ra được.

 

Hắn nghiêm túc nhìn ta:

 

"Ta rất dễ nuôi! Ăn không nhiều, dùng cũng không nhiều, còn biết làm việc! Làm cực kỳ lanh lẹ!"

 

Hắn ôm chặt lấy ta, giọng khẽ run: "Không cần nàng nuôi ta, ta sẽ nuôi nàng."

 

"Xuân Hà, ta chẳng cần gì nhiều."

 

"Ta chỉ cần nàng thôi."

 

Ta nói được.

 

"Được rồi."

 

"Vậy... chúng ta cũng hãy sống cho tốt."

 

"Cái gì mà 'cũng'! Vì sao lại là 'cũng'! Nàng có thể sống tốt với ai nữa sao?"

 

"..."

 

"Được rồi được rồi, ta nói sai rồi."

 

"Hừ! Nói lại!"

 

Ta cẩn thận nghĩ, nghĩ thật lâu.

 

Nghĩ đến viền mắt đỏ hoe, vẫn không nghĩ ra được đáp án mà hắn mong muốn.

 

Ta chỉ có thể ôm hắn, khe khẽ gọi:

 

"A Dự."

 

"Ừm."

 

"Ta sẽ đối xử tốt với chàng."

 

"Chúng ta... cùng nhau sống tốt."

 

Phiên ngoại: Thẩm Dự

 

Lâm Xuân Hà c.h.ế.t rồi.

 

Mỗi người đều nói với ta như vậy.

 

Lương Kinh Như bưng một khay bạch ngọc cao bước vào, nhẹ giọng nói:

 

"Hoàng thượng, rồi sẽ qua thôi."

 

Tiểu Thành Tử đỏ mắt quỳ xuống trước mặt ta, giọng run run: "Hoàng thượng, người ăn chút gì đi!"

 

Ngay cả Thái hậu cũng đến nhìn ta, lạnh nhạt dạy dỗ: 

 

"Hoàng thượng, ngươi là Thiên tử, cũng nên chừng mực."

 

Bọn họ đều gọi ta là Hoàng thượng.

 

Như thể ta sinh ra chính là Thiên chi kiêu tử, cao cao tại thượng.

 

Nhưng ta rõ ràng không phải.

 

Xuất thân tiện hèn, mười mấy năm sống trong lãnh cung, chỉ có một người bên cạnh.

 

Nàng vá áo cho ta, hát đồng d.a.o ru ta ngủ, làm đồ ăn ngon cho ta.

 

Nàng không gọi ta là Hoàng thượng.

 

Nàng gọi ta là A Dự.

 

Giờ nàng đã chết.

 

Tất cả mọi người chỉ còn biết gọi ta là Hoàng thượng.

 

Không ai nhớ ta đến từ đâu, cũng không ai biết ta phải đi về đâu.

 

Ta chính ta cũng không biết.

 

Chỉ có thể ngày qua ngày, quỳ trước linh vị của nàng.

 

Hy vọng nàng có thể quay lại nhìn ta một lần.

 

Dẫn ta cùng đi.

 

Đi đến một nơi, có nàng ở đó.

 

"Hoàng thượng, xin đừng quá đau buồn."

 

Kỳ thực trẫm không đau buồn, chỉ là hoài nghi.

 

Nàng đã không còn ở đây, vậy trẫm còn lưu lại chốn này làm gì?

 

Trẫm đã sớm đánh mất chính mình, vào rất nhiều thời điểm.

 

Khi bị người chặn lại nơi góc tường mà đánh mắng, là Lâm Xuân Hà bảo vệ trẫm.

 

Khi bị người cho ăn những bữa cơm thừa canh cặn, là Lâm Xuân Hà học làm bạch ngọc cao vì trẫm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khi bị người cắt xén áo bông, chăn đệm trong mùa đông, là Lâm Xuân Hà chui vào chăn trẫm, ôm lấy trẫm.

 

Khi bị Thái phó trách phạt, là Lâm Xuân Hà tựa vào góc tường cùng trẫm chịu đựng.

 

Khi bị Hoàng hậu trách mắng là kẻ vô dụng, là Lâm Xuân Hà khẽ khàng an ủi trẫm:

 

"Bà ta hiểu cái gì chứ, A Dự của ta thông minh tuyệt đỉnh."

 

Thế nên trẫm mới sống sót.

 

Bây giờ nàng đã chết, bảo trẫm phải sống thế nào đây?

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Ngày thứ tám trẫm canh giữ linh tiền của nàng, thể lực không trụ được nữa mà ngất đi.

 

Thái hậu lại đến.

 

"Cùng lắm cũng chỉ là một kẻ nô tài."

 

Bà cầm chén trà, hờ hững nhìn trẫm.

 

"Thấy con yêu thích, ta mới để ả theo bên con nhiều năm như vậy, cũng coi như chút tình nghĩa giữa mẫu tử chúng ta."

 

"Con thực sự muốn vì ả mà mãi thế này sao?"

 

Trẫm có chút muốn cười, rồi liền cười ra tiếng.

 

"Tình nghĩa? Chúng ta nào có tình nghĩa gì?"

 

Trẫm ngồi dậy, nhìn bà.

 

"Người khinh thường Lâm Xuân Hà, cũng khinh thường trẫm. Người không có con trai, liền muốn trẫm làm con rối của người."

 

"Những điều đó, trẫm đều không bận tâm. Nhưng Lâm Xuân Hà lại bận tâm."

 

"Khi trẫm được người chọn trúng, nàng vui mừng khôn xiết."

 

Cả ngày cười vui, dù nói gì cũng chẳng tức giận.

 

Nàng chỉ nhìn trẫm, cười bảo: "A Dự của chúng ta, sắp được hưởng những ngày tháng tốt đẹp rồi."

 

Trẫm vốn không cảm thấy những ngày đó có gì tốt, nhưng Lâm Xuân Hà vui vẻ, trẫm liền vui vẻ.

 

Thế nên trẫm đã đáp ứng Hoàng hậu, giúp bà giữ lại vinh hoa phú quý.

 

"Từ đầu đến cuối, trẫm chỉ có một điều kiện. Chính là Lâm Xuân Hà."

 

Chỉ có Lâm Xuân Hà!

 

Thái hậu cả giận mà quát:

 

"Ngươi muốn ả làm Hoàng hậu? Hoàng hậu, chỉ có thể là nữ nhi nhà họ Lương!"

 

Trẫm không muốn nàng làm Hoàng hậu.

 

Chỉ là Lâm Xuân Hà không vui, trẫm muốn nàng vui vẻ.

 

Nhưng quyền lực của trẫm quá mỏng manh.

 

Vậy nên mới bị Thái hậu phát giác.

 

Một con rối bắt đầu phản kháng, tất nhiên nên bị bẻ gãy móng vuốt.

 

Thế nên, trẫm mất đi Lâm Xuân Hà.

 

Trẫm lảo đảo bước ra ngoài.

 

"Thái hậu, mọi thứ của trẫm đều là do người ban cho."

 

Vinh hoa, phú quý, địa vị.

 

"Chỉ có một thứ không phải."

 

Sinh mệnh của trẫm.

 

Những gì trẫm có thể cho Lâm Xuân Hà quá ít ỏi.

 

Duy nhất có thể cho nàng, chính là thứ chẳng ai cần đến, sinh mệnh của trẫm.

 

Giang sơn cần Hoàng đế.

 

Thái hậu cần Hoàng đế.

 

Bách tính cần Hoàng đế.

 

Nhưng trẫm, chỉ cần Lâm Xuân Hà.

 

Trẫm vịn vào quan tài của nàng, muốn trèo vào trong.

 

Sinh thời chẳng thể làm phu thê, c.h.ế.t đi nhất định phải đồng huyệt.

 

Dưới hoàng tuyền, cũng phải quấn quýt lấy nàng.

 

Mới không để nàng gả cho kẻ khác.

 

"Đủ rồi!"

 

Thái hậu ra lệnh cho Tiểu Thành Tử kéo trẫm xuống, lại đặt trẫm lên giường.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuân Ấy Ta Trùng Phùng

Số ký tự: 0