Chương 11
Đang cập nhật
2025-03-23 21:00:21
Bà vẫn như năm đó, nhìn trẫm bằng ánh mắt hận sắt không thành thép.
Bà nói: "Không có mệnh làm Hoàng đế, là do phúc bạc."
"Ăn chút gì đi, rồi ta đưa ngươi đi gặp Lâm Xuân Hà."
Trẫm đáp: "Không cần."
Trẫm phải nhanh chóng đi chết, bằng không nàng sẽ đi đầu thai mất.
Tiểu Thành Tử thu lại nụ cười, ghé sát tai trẫm thấp giọng nói:
"Xuân Hà chưa chết, Hoàng thượng hãy ăn chút gì đi."
Trẫm siết chặt cổ áo hắn. "Ngươi nói cái gì..."
Hắn không dám nhìn trẫm, chỉ cúi đầu lặp lại lần nữa.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Hoàng thượng ăn chút gì đi, ăn xong rồi, sẽ được đi gặp Xuân Hà."
Trẫm ăn vài miếng, bị ép phải nằm nghỉ.
Trẫm siết chặt lá bùa bình an kia, dưới ánh nến cẩn thận quan sát.
Tiểu Thành Tử lấy lòng cười bảo: "Xuân Hà đã khâu đồng tâm kết vào bên trong."
Đồng tâm kết.
"Nàng thực sự chưa chết?"
Tiểu Thành Tử cười hì hì, "Nô tài nào dám lừa Hoàng thượng."
Trẫm không cười.
Hắn cũng liền thu lại ý cười.
Hoàng cung này quá rộng lớn, mỗi người đều đang gạt trẫm.
Bây giờ ngay cả Lâm Xuân Hà cũng lừa trẫm rồi.
Trẫm lập tức xuất cung trong đêm.
Bằng mọi giá phải bắt được Lâm Xuân Hà, hỏi nàng vì sao lại lừa trẫm.
Thế nhưng khi trông thấy nàng, trẫm lại không muốn hỏi nữa.
Nàng sắp thành thân rồi, gả cho một nam nhân cường tráng, chất phác.
Bọn họ ở ngay trước mặt trẫm, vừa nói vừa cười.
Nam nhân kia nói gì nhỉ?
"Ta sẽ đối xử tốt với nàng."
Lời này trẫm cũng từng nói.
Khi đó, Lâm Xuân Hà đã đáp ra sao?
Ồ, nàng nói: "Ta tin."
Còn bây giờ, nàng nói: "Chúng ta hãy sống thật tốt."
Nàng muốn cùng người khác, sống thật tốt.
Nàng không cần trẫm nữa.
"Rắc." Trẫm giẫm gãy một nhành cây khô.
Tiểu Thành Tử hít sâu một hơi, vội kéo trẫm lùi về sau.
Nhưng cũng may, một con mèo hoang vọt qua.
Nàng không phát hiện.
"Hoàng thượng, chúng ta cứ ở lại trước, rồi từ từ nghĩ cách..."
"Còn nghĩ gì nữa!"
Cứ nghĩ thêm một chút, Lâm Xuân Hà liền thành thê tử của người khác rồi.
Nàng vì trẫm đã làm quá nhiều, còn trẫm vì nàng lại quá ít.
Lập phủ không thể nạp nàng làm thiếp, đăng cơ không thể phong nàng làm phi.
Chúng ta ngày ngày tương thân tương ái, vậy mà nàng chẳng thể có con.
Nàng muốn rời bỏ trẫm, cùng người khác bên nhau, trẫm có thể hiểu.
Trẫm quay đầu hỏi: "Nếu... nếu sau này ta đối xử tốt với nàng hơn một chút, nàng có thể tha thứ cho ta không?"
Tiểu Thành Tử có chút sững sờ.
"Hoàng thượng muốn gì, chỉ cần mở miệng là được."
Trẫm lắc đầu.
Đó là Hoàng thượng, không phải Thẩm Dự.
Thẩm Dự đối với Lâm Xuân Hà, không thể cứ muốn gì liền đoạt lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trẫm phải suy nghĩ cẩn thận, phải nghĩ thật kỹ.
Nghĩ xem rốt cuộc Lâm Xuân Hà muốn gì.
Sau đó đem đến cho nàng.
Hỏi nàng liệu có thể tha thứ cho trẫm hay không.
Trước đó, trẫm khoác lên người hỉ phục vốn chuẩn bị cho vị biểu ca gì đó kia.
Tưng bừng hớn hở, cùng Lâm Xuân Hà thành phu thê.
Đêm động phòng hoa chúc, lẽ ra nên có ôm ấp.
Nhưng Lâm Xuân Hà dường như không muốn, trẫm liền chỉ ngồi đối diện nàng.
Nàng nói, hãy xem như nàng đã chết.
Trẫm đáp, không được.
Dù có chết, chúng ta cũng phải cùng nhau bước trên Hoàng tuyền lộ.
Trẫm trở về cung, Thái hậu đã đợi sẵn.
Bà xuất thân danh môn, phong thái cao quý, địa vị tôn sùng.
Nhưng trẫm vẫn bội phục bà.
Có thủ đoạn, có can đảm, có bản lĩnh.
Bà hỏi: "Thật sự có thể buông bỏ tất cả sao?"
"Chỉ làm một bách tính bình thường?"
Trẫm cười. "Ta đã biết mình muốn gì rồi. Còn mẫu hậu, có biết mình muốn gì chưa?"
Đối với trẫm, mọi thứ đều có thể vứt bỏ.
Chỉ có đôi tay ấy, bất luận khi nào cũng nắm lấy tay trẫm, là không thể từ bỏ.
Trẫm chỉ muốn Lâm Xuân Hà.
"Mẫu hậu hùng tài đại lược, chỉ ở chốn hậu cung, thực sự là mai một tài năng."
Bà bật cười khẽ: "Không cần ngươi nói."
"Nhưng nếu ta đột nhiên băng hà, về tình về lý, sẽ khiến mẫu hậu khó xử."
Bà nhướng mày.
"Kẻ làm đại sự, không câu nệ tiểu tiết."
"Tất nhiên, cũng không sợ lời đồn."
"Thẩm Dự, ngươi không có số làm Hoàng đế!"
Trẫm quỳ xuống dập đầu ba cái.
"Tạ mẫu hậu bao năm nuôi dưỡng. Từ nay non sông cách trở, e rằng khó còn gặp lại. Mong mẫu hậu bảo trọng thân thể."
Bà phất tay, đứng dậy rời đi.
"Thẩm Dự, ngươi so với phụ hoàng ngươi, có tình có nghĩa hơn nhiều."
Đây là lần đầu tiên bà nhắc đến Tiên đế. Ta sững sờ.
Tiểu Thành Tử vội bước nhanh đuổi theo, khi ngang qua trẫm, hắn thì thầm: "Chăm sóc Xuân Hà thật tốt."
Người cuối cùng ta gặp là Thất công chúa.
Nàng đưa cho ta một bọc vải, nặng trịch.
"Mẫu hậu bảo ta đưa cho huynh. Ca ca, huynh sẽ không quay về nữa sao?"
Ta xoa đầu nàng.
"Tiểu Thất."
Đợi muội lớn lên, sẽ hiểu được rằng. Có những người, không gặp nữa mới là tốt nhất.
Chia ly, mới là khởi đầu của hạnh phúc.
Nàng vỗ vỗ vai trẫm, tựa đầu vào cổ trẫm yên lặng một lúc.
"Ca ca, nếu gặp Xuân Hà tỷ tỷ, hãy nói với tỷ ấy, muội nhớ tỷ ấy."
Nàng buông tay, phất tay chào.
"Ca ca, phải vui vẻ nhé."
Ta cũng phất tay với nàng.
Mặt trời đã lên.
Cuộc sống mới, thuộc về mỗi người chúng ta.
Đã đến rồi.
[Hoàn]
Bà nói: "Không có mệnh làm Hoàng đế, là do phúc bạc."
"Ăn chút gì đi, rồi ta đưa ngươi đi gặp Lâm Xuân Hà."
Trẫm đáp: "Không cần."
Trẫm phải nhanh chóng đi chết, bằng không nàng sẽ đi đầu thai mất.
Tiểu Thành Tử thu lại nụ cười, ghé sát tai trẫm thấp giọng nói:
"Xuân Hà chưa chết, Hoàng thượng hãy ăn chút gì đi."
Trẫm siết chặt cổ áo hắn. "Ngươi nói cái gì..."
Hắn không dám nhìn trẫm, chỉ cúi đầu lặp lại lần nữa.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Hoàng thượng ăn chút gì đi, ăn xong rồi, sẽ được đi gặp Xuân Hà."
Trẫm ăn vài miếng, bị ép phải nằm nghỉ.
Trẫm siết chặt lá bùa bình an kia, dưới ánh nến cẩn thận quan sát.
Tiểu Thành Tử lấy lòng cười bảo: "Xuân Hà đã khâu đồng tâm kết vào bên trong."
Đồng tâm kết.
"Nàng thực sự chưa chết?"
Tiểu Thành Tử cười hì hì, "Nô tài nào dám lừa Hoàng thượng."
Trẫm không cười.
Hắn cũng liền thu lại ý cười.
Hoàng cung này quá rộng lớn, mỗi người đều đang gạt trẫm.
Bây giờ ngay cả Lâm Xuân Hà cũng lừa trẫm rồi.
Trẫm lập tức xuất cung trong đêm.
Bằng mọi giá phải bắt được Lâm Xuân Hà, hỏi nàng vì sao lại lừa trẫm.
Thế nhưng khi trông thấy nàng, trẫm lại không muốn hỏi nữa.
Nàng sắp thành thân rồi, gả cho một nam nhân cường tráng, chất phác.
Bọn họ ở ngay trước mặt trẫm, vừa nói vừa cười.
Nam nhân kia nói gì nhỉ?
"Ta sẽ đối xử tốt với nàng."
Lời này trẫm cũng từng nói.
Khi đó, Lâm Xuân Hà đã đáp ra sao?
Ồ, nàng nói: "Ta tin."
Còn bây giờ, nàng nói: "Chúng ta hãy sống thật tốt."
Nàng muốn cùng người khác, sống thật tốt.
Nàng không cần trẫm nữa.
"Rắc." Trẫm giẫm gãy một nhành cây khô.
Tiểu Thành Tử hít sâu một hơi, vội kéo trẫm lùi về sau.
Nhưng cũng may, một con mèo hoang vọt qua.
Nàng không phát hiện.
"Hoàng thượng, chúng ta cứ ở lại trước, rồi từ từ nghĩ cách..."
"Còn nghĩ gì nữa!"
Cứ nghĩ thêm một chút, Lâm Xuân Hà liền thành thê tử của người khác rồi.
Nàng vì trẫm đã làm quá nhiều, còn trẫm vì nàng lại quá ít.
Lập phủ không thể nạp nàng làm thiếp, đăng cơ không thể phong nàng làm phi.
Chúng ta ngày ngày tương thân tương ái, vậy mà nàng chẳng thể có con.
Nàng muốn rời bỏ trẫm, cùng người khác bên nhau, trẫm có thể hiểu.
Trẫm quay đầu hỏi: "Nếu... nếu sau này ta đối xử tốt với nàng hơn một chút, nàng có thể tha thứ cho ta không?"
Tiểu Thành Tử có chút sững sờ.
"Hoàng thượng muốn gì, chỉ cần mở miệng là được."
Trẫm lắc đầu.
Đó là Hoàng thượng, không phải Thẩm Dự.
Thẩm Dự đối với Lâm Xuân Hà, không thể cứ muốn gì liền đoạt lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trẫm phải suy nghĩ cẩn thận, phải nghĩ thật kỹ.
Nghĩ xem rốt cuộc Lâm Xuân Hà muốn gì.
Sau đó đem đến cho nàng.
Hỏi nàng liệu có thể tha thứ cho trẫm hay không.
Trước đó, trẫm khoác lên người hỉ phục vốn chuẩn bị cho vị biểu ca gì đó kia.
Tưng bừng hớn hở, cùng Lâm Xuân Hà thành phu thê.
Đêm động phòng hoa chúc, lẽ ra nên có ôm ấp.
Nhưng Lâm Xuân Hà dường như không muốn, trẫm liền chỉ ngồi đối diện nàng.
Nàng nói, hãy xem như nàng đã chết.
Trẫm đáp, không được.
Dù có chết, chúng ta cũng phải cùng nhau bước trên Hoàng tuyền lộ.
Trẫm trở về cung, Thái hậu đã đợi sẵn.
Bà xuất thân danh môn, phong thái cao quý, địa vị tôn sùng.
Nhưng trẫm vẫn bội phục bà.
Có thủ đoạn, có can đảm, có bản lĩnh.
Bà hỏi: "Thật sự có thể buông bỏ tất cả sao?"
"Chỉ làm một bách tính bình thường?"
Trẫm cười. "Ta đã biết mình muốn gì rồi. Còn mẫu hậu, có biết mình muốn gì chưa?"
Đối với trẫm, mọi thứ đều có thể vứt bỏ.
Chỉ có đôi tay ấy, bất luận khi nào cũng nắm lấy tay trẫm, là không thể từ bỏ.
Trẫm chỉ muốn Lâm Xuân Hà.
"Mẫu hậu hùng tài đại lược, chỉ ở chốn hậu cung, thực sự là mai một tài năng."
Bà bật cười khẽ: "Không cần ngươi nói."
"Nhưng nếu ta đột nhiên băng hà, về tình về lý, sẽ khiến mẫu hậu khó xử."
Bà nhướng mày.
"Kẻ làm đại sự, không câu nệ tiểu tiết."
"Tất nhiên, cũng không sợ lời đồn."
"Thẩm Dự, ngươi không có số làm Hoàng đế!"
Trẫm quỳ xuống dập đầu ba cái.
"Tạ mẫu hậu bao năm nuôi dưỡng. Từ nay non sông cách trở, e rằng khó còn gặp lại. Mong mẫu hậu bảo trọng thân thể."
Bà phất tay, đứng dậy rời đi.
"Thẩm Dự, ngươi so với phụ hoàng ngươi, có tình có nghĩa hơn nhiều."
Đây là lần đầu tiên bà nhắc đến Tiên đế. Ta sững sờ.
Tiểu Thành Tử vội bước nhanh đuổi theo, khi ngang qua trẫm, hắn thì thầm: "Chăm sóc Xuân Hà thật tốt."
Người cuối cùng ta gặp là Thất công chúa.
Nàng đưa cho ta một bọc vải, nặng trịch.
"Mẫu hậu bảo ta đưa cho huynh. Ca ca, huynh sẽ không quay về nữa sao?"
Ta xoa đầu nàng.
"Tiểu Thất."
Đợi muội lớn lên, sẽ hiểu được rằng. Có những người, không gặp nữa mới là tốt nhất.
Chia ly, mới là khởi đầu của hạnh phúc.
Nàng vỗ vỗ vai trẫm, tựa đầu vào cổ trẫm yên lặng một lúc.
"Ca ca, nếu gặp Xuân Hà tỷ tỷ, hãy nói với tỷ ấy, muội nhớ tỷ ấy."
Nàng buông tay, phất tay chào.
"Ca ca, phải vui vẻ nhé."
Ta cũng phất tay với nàng.
Mặt trời đã lên.
Cuộc sống mới, thuộc về mỗi người chúng ta.
Đã đến rồi.
[Hoàn]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro