Thức Tỉnh Dị Năng, Tôi Trả Thù Tên Chồng Bội Bạc

Chương 3

Quốc Gia Nhất Cấp Mạc Ngư Học Giả

2025-03-22 14:30:25

Nhưng sau đó, đôi mắt ấy bị người ta móc đi.

Việc cấy ghép dị năng là một điều cấm kỵ, nhưng ở căn cứ Hưng Thành bên cạnh, nó đã trở thành một ngành kỹ thuật độc quyền.

Bành Sưởng đã bán đôi mắt của Chử U với giá cao cho căn cứ Hưng Thành. Nếu không phải vì việc cấy ghép dị năng chỉ có thể thực hiện giữa những người cùng giới tính, hắn đã chẳng cần bán mà giữ lại cho chính mình.

Trưởng căn cứ Hưng Thành—trùng hợp thay—lại là một phụ nữ.

Hắn chẳng buồn quan tâm đến nỗi đau của Chử U.

Hắn chỉ nhẹ nhàng nói với cô ấy:

“Tiểu U, anh yêu em, anh có thể làm đôi mắt của em.”

Tối hôm ấy, Chử U—người luôn điềm tĩnh đã ôm chặt tôi, nôn mửa suốt một đêm, ghê tởm đến mức mấy ngày sau vẫn chẳng ăn nổi gì.

Dị năng ban đầu của Bành Sưởng chính là “cướp đoạt.”

Hắn có thể hút lấy dị năng của người khác để làm nguồn năng lượng cho mình, nhưng chỉ có thể cướp được dị năng cấp thấp hơn hắn.

Xanh Xao

Bành Sưởng sinh ra đã là một kẻ hút máu.

Đó là lý do tất cả chúng tôi không ai sở hữu dị năng—vì hắn không cho phép.

Nếu không nhờ vào căn cứ bí mật này, và nhờ vào loại thuốc do Chử U cùng Hà Niệm Thời nghiên cứu, chúng tôi cũng sẽ chẳng có cơ hội nào.

“Chúng ta phải thử.”

Bạch Kiều đột nhiên lên tiếng. “Nếu nâng cấp được thêm một bậc, tôi có thể triệu hồi được Đồng Đồng.”

Hà Niệm Thời chợt run tay.

Tiến hóa gen là một quá trình khó khăn và đau đớn vô cùng.

Tất cả chúng tôi từng uống thuốc thử, nhưng chỉ có tôi, Bạch Kiều và Lạc Mẫn thức tỉnh được dị năng.

Bạch Kiều hoạt bát, nụ cười rạng rỡ, dung mạo xinh đẹp đến cực điểm. Đôi mắt cong cong như trăng non, ngày đầu tiên đến đây, cô ấy còn ngâm nga một khúc nhạc rồi chào hỏi tôi. Nhưng tôi nhìn ra, trên người cô ấy, từ đầu đến chân đều cất giấu ám khí.

Cô ấy quyết tâm cùng Bành Sưởng đồng quy vu tận. Khi bị tôi phát hiện, cô còn chẳng hề giấu giếm mà vui vẻ nói:

“Chị Mộ, em muốn g.i.ế.c hắn từ lâu rồi, đừng ngăn em.”

Tôi biết cô ấy là ai. Cha mẹ cô ấy là đặc công của tổ chức. Khi căn cứ Kim Thành vừa mới thành lập, họ nhận được tín hiệu cầu cứu, lập tức xuất quân, cố gắng cứu những người bị bắt đi làm "hàng hóa". Nhưng họ đã bị Bành Sưởng bắt ngay tại chỗ, bị hành hạ đến chết, thậm chí t.h.i t.h.ể cũng không còn nguyên vẹn.

Tôi từng thấy hắn vuốt ve một món ám khí nhỏ có hoa văn hình lá cây. Ký hiệu trên đó giống hệt ám khí của Bạch Kiều.

Bành Sưởng không nhớ rõ, nhưng tôi nhớ rất rõ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Đó là lá cây của một cái cây rất to.” Bạch Kiều từng kể với tôi. “Trước đây, mỗi khi ba mẹ đi làm nhiệm vụ, họ đều dỗ em, nói nếu có lá rơi xuống, nghĩa là họ về thăm em rồi. Sau này em đếm đến hàng ngàn chiếc lá, nhưng họ vẫn không quay lại.”

Cô ấy cũng thức tỉnh dị năng, chính là một cánh cổng có thể triệu hồi những linh hồn cấp thấp. Cô còn đặt cho nó một cái tên—Cánh cổng địa ngục.

Có lần, cô ấy vui mừng thông báo với chúng tôi rằng mình đã nhìn thấy Đồng Đồng.

Nhưng dù cố gắng thế nào, cô ấy cũng không thể triệu hồi cha mẹ mình.

Có lẽ vì khi chết, họ không hề oán hận, chỉ có lo lắng cho con gái.

Mà không có oán hận, thì không thể hóa thành lệ quỷ.

Lạc Mẫn lên tiếng: “Tôi đã thiết lập kết nối với thực vật trong thành. Một tháng nữa, tôi có thể điều khiển chúng.”

Lộc Bồng nhìn băng vải quấn trên trán Lạc Mẫn, thở dài: “Các cô thật liều mạng.”

Dị năng của Lạc Mẫn thuộc hệ Mộc. Nhưng vì sử dụng năng lực quá mạnh, thái dương cô ấy mỗi ngày đều rỉ máu. Cảm thấy việc cầm m.á.u quá phiền, nên cô ấy dứt khoát quấn băng vải lên đầu.

Ánh mắt Lạc Mẫn luôn nhàn nhạt, vô cảm. Dường như đang nghĩ đến điều gì, nhưng cũng có thể chẳng nghĩ đến gì cả.

Cô ấy là người thứ hai bị Bành Sưởng mang về căn cứ. Lúc ấy, tôi và cô ấy nhìn nhau, thoáng sững sờ, rồi lập tức tránh ánh mắt đối phương.

Tôi từng gặp Lạc Mẫn. Tôi biết, cô ấy cũng nhận ra tôi.

Lần đầu tiên Bành Sưởng cướp đoạt dị năng của người khác, hắn không kiểm soát được sức mạnh, vô tình hút khô hai người đến chết.

Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.

Hai người đó hoàn toàn không phòng bị hắn. Khi hắn uống say, họ còn đến đón hắn, cõng hắn trên lưng mà chẳng chút đề phòng. Họ thậm chí không quay đầu lại, không hề biết rằng có một kẻ đang lặng lẽ vươn tay bóp lấy cổ mình.

Hai người đó, một người là chú ruột của hắn, một người là huynh đệ cùng vào sinh ra tử với hắn.

Hai người đó, một người là ba tôi.

Một người là vị hôn phu của Lạc Mẫn.

Hồi ức lướt qua trong đầu, nhưng tôi vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Nhìn ánh mắt kiên định của họ, tôi chỉ có thể thở dài:

“Vậy thì cứ làm theo ý các cô đi.”

Lộc Bồng là người có phản ứng yếu nhất với thuốc thử. Sau khi uống, cơ thể cô ấy gần như không có chút biến đổi, điều đó có nghĩa là cô có đến 99% khả năng không thể trở thành một dị năng giả.

Thế nên, cô ấy mới liều mạng tập luyện, không ngừng nâng cao thể lực.

Bạch Kiều và Lạc Mẫn là những người đầu tiên bước vào khoang thí nghiệm.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thức Tỉnh Dị Năng, Tôi Trả Thù Tên Chồng Bội Bạc

Số ký tự: 0