Thức Tỉnh Dị Năng, Tôi Trả Thù Tên Chồng Bội Bạc
Chương 1
Quốc Gia Nhất Cấp Mạc Ngư Học Giả
2025-03-22 14:30:25
Lúc tôi dẫn Ôn Huệ vào căn cứ, cô ấy luôn cúi đầu, trông có vẻ rất sợ hãi.
Có lẽ cô ấy nghĩ tôi – với tư cách là vợ của thủ lĩnh sẽ lạnh lùng chèn ép mình. Nhưng tôi chẳng hề quan tâm, chỉ dặn dò vài câu rồi quay người rời đi.
“Chị Mộ.” Cô ấy khẽ kéo áo tôi, ngón tay run rẩy, “Chị không cần tôi làm gì sao?”
Xanh Xao
Chị Mộ?
Cách xưng hô này khiến tôi khựng lại, nhưng rất nhanh, tôi gỡ từng ngón tay cô ấy ra, dịu dàng nói: “Không cần, cô chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt là được.”
Tôi xoay người bỏ đi. Trong lòng âm thầm đếm, đến khi đếm tới năm thì cô ấy lại gọi tôi lần nữa.
“Chị Mộ!”
Hàm răng cô ấy khẽ run, giọng nói cũng run rẩy: “Tôi muốn nhờ chị giúp một việc.” Đột nhiên, cô ấy ngẩng đầu, đôi mắt đầy nước mắt: “Cầu xin chị giúp tôi... Chỉ có chị mới có thể giúp tôi.”
Tôi nhìn cô ấy: “Muốn tôi giúp gì?”
“Giết anh ta.”
Cô ấy lẩm bẩm, vẻ yếu đuối khi nương tựa vào Bành Sưởng trước đó hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại hận ý khắc cốt ghi tâm và sự liều lĩnh đến điên cuồng.
“Tôi muốn g.i.ế.c Bành Sưởng, tôi muốn g.i.ế.c anh ta...”
Lại thêm một người nữa.
Tôi không ngạc nhiên, chỉ lặng lẽ nhìn cô ấy, bình thản như thể chuyện này chẳng có gì lạ.
Bành Sưởng à Bành Sưởng, anh cưới tám người vợ, mà ai cũng chỉ muốn g.i.ế.c anh thôi.
(2)
Mười năm kể từ ngày dị nguyên xuất hiện, thế giới vẫn chẳng có dấu hiệu gì là sẽ tốt đẹp lên.
Ngày đầu tiên khi dị năng thức tỉnh, chẳng ai nghĩ đây là một thảm họa. Không ai ngờ rằng nhân loại suýt nữa bị diệt vong bởi chính tay mình.
Những người đầu tiên sở hữu dị năng được công bố là do một phần trình tự gene trong cơ thể họ bị đột biến. Họ được yêu cầu báo cáo dị năng với nhà nước, chịu sự quản lý và có thể gia nhập đội ngũ dị năng giả của quốc gia để nhận phần thưởng.
Mọi người đều ngưỡng mộ và kính nể họ, thậm chí còn lấy việc trong nhà có một dị năng giả làm niềm tự hào.
Nhưng dần dần, tình thế bắt đầu thay đổi.
Có người thức tỉnh dị năng nhưng không khai báo, có kẻ lợi dụng năng lực của mình để trục lợi cá nhân. Nhân loại luôn có vô số lý do để phá vỡ quy tắc. Và khi dị năng giả đầu tiên có thể biến tay thành s.ú.n.g cướp ngân hàng, thế giới hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.
Đột biến gene chẳng liên quan gì đến nhân cách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù là kẻ ác đến đâu, chỉ cần may mắn, hắn cũng có thể thức tỉnh sức mạnh khủng khiếp.
Sự thật tàn nhẫn nhất chính là công bằng chưa bao giờ tồn tại.
Trật tự sụp đổ, các tổ chức của dị năng giả mọc lên như nấm sau mưa, quốc gia cũng không thể trụ vững. Chính quyền trung ương buộc phải thành lập một căn cứ để bảo vệ phần lãnh thổ nhỏ bé còn sót lại, nhưng đã quá sức để họ có thể che chở cho toàn bộ dân chúng. Những dị năng giả phân tán khắp nơi lần lượt tự lập thế lực, chiếm giữ địa bàn, tự phong vương.
Hiện nay, trong mười hai đại căn cứ được công nhận, căn cứ Kim Thành của Bành Sưởng cũng có một vị trí.
---
Sau khi đưa Ôn Huệ về phòng, tôi chạm mặt Lộc Bồng.
Cô ấy là người thứ ba được Bành Sưởng mang về, buộc cao tóc đuôi ngựa, ngũ quan sắc nét rực rỡ, trông vừa kiêu ngạo vừa xinh đẹp. Vừa thấy tôi đưa Ôn Huệ vào, Lộc Bồng khẽ nhếch môi cười nhạo:
“Người mới à?”
Tôi gật đầu, thản nhiên đáp: “Mục đích giống cô thôi.”
Lộc Bồng sững người, sau đó cười phá lên, cười đến mức nước mắt cũng trào ra.
Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.
Ngày đầu tiên cô ấy bị đưa về căn cứ, đêm đó, Bành Sưởng đưa cô ấy về phòng. Trong chăn có giấu một con d.a.o găm, tôi phát hiện nên đã ngăn cô ấy lại.
Khi ấy, Lộc Bồng mới mười lăm tuổi, gương mặt đẹp rực rỡ như hoa hồng, cắn chặt môi trừng tôi. Tôi chỉ nhàn nhạt nói một câu:
“Nếu không có dị năng mà muốn đối đầu với Bành Sưởng, thì chẳng khác nào tự tìm chết.”
Không ai hiểu rõ sức mạnh của Bành Sưởng hơn tôi.
Tôi hỏi: “Cô định đi đâu?”
Lộc Bồng giơ chùm chìa khóa trong tay, là chìa khóa phòng huấn luyện. Ở căn cứ này, phụ nữ vốn không được phép vào phòng huấn luyện, nhưng tôi đã lén lấy chìa khóa cho cô ấy.
Mỗi khi Bành Sưởng ra ngoài, cô ấy lại chui vào đó luyện tập, miệt mài đến mức kiệt sức ngất đi.
Lộc Bồng duỗi người: “Hôm nay không cần cô trông đâu, tôi đã gọi Hà Niệm Thời rồi.”
Hà Niệm Thời là người phụ nữ thứ năm của Bành Sưởng, là một bác sĩ, không có dị năng, cũng không biết đánh nhau.
Cô ấy từng có một cô con gái năm tuổi tên Đồng Đồng.
Ngày Bành Sưởng cướp cô ấy về, chồng cô ấy bị g.i.ế.c ngay trước mắt. Cô ấy cố gắng che giấu con gái thật kỹ, nhưng cuối cùng vẫn bị đám lưu manh ở khu bên cạnh phát hiện. Chúng đem con bé bán vào Sơn Dương Các.
Đó là nơi Bành Sưởng dùng để chiêu đãi các thủ lĩnh căn cứ khác.
Có lẽ cô ấy nghĩ tôi – với tư cách là vợ của thủ lĩnh sẽ lạnh lùng chèn ép mình. Nhưng tôi chẳng hề quan tâm, chỉ dặn dò vài câu rồi quay người rời đi.
“Chị Mộ.” Cô ấy khẽ kéo áo tôi, ngón tay run rẩy, “Chị không cần tôi làm gì sao?”
Xanh Xao
Chị Mộ?
Cách xưng hô này khiến tôi khựng lại, nhưng rất nhanh, tôi gỡ từng ngón tay cô ấy ra, dịu dàng nói: “Không cần, cô chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt là được.”
Tôi xoay người bỏ đi. Trong lòng âm thầm đếm, đến khi đếm tới năm thì cô ấy lại gọi tôi lần nữa.
“Chị Mộ!”
Hàm răng cô ấy khẽ run, giọng nói cũng run rẩy: “Tôi muốn nhờ chị giúp một việc.” Đột nhiên, cô ấy ngẩng đầu, đôi mắt đầy nước mắt: “Cầu xin chị giúp tôi... Chỉ có chị mới có thể giúp tôi.”
Tôi nhìn cô ấy: “Muốn tôi giúp gì?”
“Giết anh ta.”
Cô ấy lẩm bẩm, vẻ yếu đuối khi nương tựa vào Bành Sưởng trước đó hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại hận ý khắc cốt ghi tâm và sự liều lĩnh đến điên cuồng.
“Tôi muốn g.i.ế.c Bành Sưởng, tôi muốn g.i.ế.c anh ta...”
Lại thêm một người nữa.
Tôi không ngạc nhiên, chỉ lặng lẽ nhìn cô ấy, bình thản như thể chuyện này chẳng có gì lạ.
Bành Sưởng à Bành Sưởng, anh cưới tám người vợ, mà ai cũng chỉ muốn g.i.ế.c anh thôi.
(2)
Mười năm kể từ ngày dị nguyên xuất hiện, thế giới vẫn chẳng có dấu hiệu gì là sẽ tốt đẹp lên.
Ngày đầu tiên khi dị năng thức tỉnh, chẳng ai nghĩ đây là một thảm họa. Không ai ngờ rằng nhân loại suýt nữa bị diệt vong bởi chính tay mình.
Những người đầu tiên sở hữu dị năng được công bố là do một phần trình tự gene trong cơ thể họ bị đột biến. Họ được yêu cầu báo cáo dị năng với nhà nước, chịu sự quản lý và có thể gia nhập đội ngũ dị năng giả của quốc gia để nhận phần thưởng.
Mọi người đều ngưỡng mộ và kính nể họ, thậm chí còn lấy việc trong nhà có một dị năng giả làm niềm tự hào.
Nhưng dần dần, tình thế bắt đầu thay đổi.
Có người thức tỉnh dị năng nhưng không khai báo, có kẻ lợi dụng năng lực của mình để trục lợi cá nhân. Nhân loại luôn có vô số lý do để phá vỡ quy tắc. Và khi dị năng giả đầu tiên có thể biến tay thành s.ú.n.g cướp ngân hàng, thế giới hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.
Đột biến gene chẳng liên quan gì đến nhân cách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù là kẻ ác đến đâu, chỉ cần may mắn, hắn cũng có thể thức tỉnh sức mạnh khủng khiếp.
Sự thật tàn nhẫn nhất chính là công bằng chưa bao giờ tồn tại.
Trật tự sụp đổ, các tổ chức của dị năng giả mọc lên như nấm sau mưa, quốc gia cũng không thể trụ vững. Chính quyền trung ương buộc phải thành lập một căn cứ để bảo vệ phần lãnh thổ nhỏ bé còn sót lại, nhưng đã quá sức để họ có thể che chở cho toàn bộ dân chúng. Những dị năng giả phân tán khắp nơi lần lượt tự lập thế lực, chiếm giữ địa bàn, tự phong vương.
Hiện nay, trong mười hai đại căn cứ được công nhận, căn cứ Kim Thành của Bành Sưởng cũng có một vị trí.
---
Sau khi đưa Ôn Huệ về phòng, tôi chạm mặt Lộc Bồng.
Cô ấy là người thứ ba được Bành Sưởng mang về, buộc cao tóc đuôi ngựa, ngũ quan sắc nét rực rỡ, trông vừa kiêu ngạo vừa xinh đẹp. Vừa thấy tôi đưa Ôn Huệ vào, Lộc Bồng khẽ nhếch môi cười nhạo:
“Người mới à?”
Tôi gật đầu, thản nhiên đáp: “Mục đích giống cô thôi.”
Lộc Bồng sững người, sau đó cười phá lên, cười đến mức nước mắt cũng trào ra.
Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.
Ngày đầu tiên cô ấy bị đưa về căn cứ, đêm đó, Bành Sưởng đưa cô ấy về phòng. Trong chăn có giấu một con d.a.o găm, tôi phát hiện nên đã ngăn cô ấy lại.
Khi ấy, Lộc Bồng mới mười lăm tuổi, gương mặt đẹp rực rỡ như hoa hồng, cắn chặt môi trừng tôi. Tôi chỉ nhàn nhạt nói một câu:
“Nếu không có dị năng mà muốn đối đầu với Bành Sưởng, thì chẳng khác nào tự tìm chết.”
Không ai hiểu rõ sức mạnh của Bành Sưởng hơn tôi.
Tôi hỏi: “Cô định đi đâu?”
Lộc Bồng giơ chùm chìa khóa trong tay, là chìa khóa phòng huấn luyện. Ở căn cứ này, phụ nữ vốn không được phép vào phòng huấn luyện, nhưng tôi đã lén lấy chìa khóa cho cô ấy.
Mỗi khi Bành Sưởng ra ngoài, cô ấy lại chui vào đó luyện tập, miệt mài đến mức kiệt sức ngất đi.
Lộc Bồng duỗi người: “Hôm nay không cần cô trông đâu, tôi đã gọi Hà Niệm Thời rồi.”
Hà Niệm Thời là người phụ nữ thứ năm của Bành Sưởng, là một bác sĩ, không có dị năng, cũng không biết đánh nhau.
Cô ấy từng có một cô con gái năm tuổi tên Đồng Đồng.
Ngày Bành Sưởng cướp cô ấy về, chồng cô ấy bị g.i.ế.c ngay trước mắt. Cô ấy cố gắng che giấu con gái thật kỹ, nhưng cuối cùng vẫn bị đám lưu manh ở khu bên cạnh phát hiện. Chúng đem con bé bán vào Sơn Dương Các.
Đó là nơi Bành Sưởng dùng để chiêu đãi các thủ lĩnh căn cứ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro