Thức Tỉnh Dị Năng, Tôi Trả Thù Tên Chồng Bội Bạc

Chương 2

Quốc Gia Nhất Cấp Mạc Ngư Học Giả

2025-03-22 14:30:25

Hôm ấy, Hà Niệm Thời bị hắn ôm eo, ngồi ngoài cửa, trong khi con gái cô ấy ở bên trong căn phòng kia, gào khóc thảm thiết.

Những kẻ ngồi cùng bàn chuyện trò vui vẻ, nói rằng hôm nay con “sơn dương” này khá khỏe mạnh.

Con bé gào khóc suốt một đêm, còn Hà Niệm Thời thì ngồi đó suốt một đêm.

Bành Sưởng dịu dàng hỏi cô ấy: “Bị dọa rồi à?”

Hắn ân cần vươn tay, nhẹ nhàng che tai cô ấy lại.

Hà Niệm Thời không nói gì, mím môi thật chặt, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, nở một nụ cười.

Kể từ ngày đó, cô ấy không mở miệng nói thêm một lời nào nữa.

Cô ấy trở thành một người câm.

---

Lộc Bồng chợt hỏi tôi: “Chỉ còn một tháng nữa đúng không?”

Tôi mỉm cười: “Đúng vậy.”

Khoảng cách đến hội nghị bàn tròn giữa mười hai căn cứ mỗi năm một lần, chỉ còn một tháng.

Tại hội nghị lần này, thế lực các căn cứ đều sẽ có một cuộc thay đổi lớn. Các thủ lĩnh căn cứ sẽ dùng một phần tài nguyên làm lợi thế, đấu trí với nhau như một ván cờ.

Căn cứ Kim Thành do Bành Sưởng cai quản, năm nào cũng dùng một thứ làm lợi thế—con người.

Tôi kéo rèm cửa sổ, nhìn ra thành phố rực rỡ ánh đèn ngoài kia.

Một tòa thành không bao giờ ngủ, nhưng ai biết sau những bức tường xa hoa tráng lệ đó, ẩn giấu bao nhiêu chuyện dơ bẩn?

Các thủ lĩnh phóng đãng, xem phụ nữ như món hàng để trao đổi lợi ích, chẳng có gì mới lạ cả.

Lộc Bồng chống tay lên cửa sổ, không biết đang hồi tưởng điều gì: “Thời gian trôi nhanh thật.”

Tôi rũ mắt, nhớ lại quãng thời gian quen biết Bành Sưởng từ thuở nhỏ. Từ lúc tôi biết hắn đến giờ, đã gần hai mươi năm.

Tiếc là hắn đã thay đổi hoàn toàn.

Mà những tình cảm phức tạp tôi từng dành cho hắn, giờ chỉ còn lại sự lạnh nhạt, chán ghét, và hận thù—hận không thể tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.

---

“Cô gái mới tới kia, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?” Lộc Bồng nhìn tôi, giọng điệu đầy hoài nghi. “Mộ Yểu, cô dễ mềm lòng quá, coi chừng bị lừa.”

Tôi im lặng một lúc rồi nói: “Chị cô ấy tên là Ôn Ninh.”

“Ôn Ninh?” Lộc Bồng nhíu mày. “Căn cứ mình có ai tên vậy sao?”

Giọng cô ấy bỗng nhiên khựng lại.

Tôi biết cô ấy nhớ ra chuyện gì rồi.

Rất nhiều người từng dâng phụ nữ cho Bành Sưởng, nhưng trong mắt hắn, chỉ những người do chính hắn mang về mới có thể gọi là “vợ”. Còn lại đều chỉ là món đồ chơi.

Bành Sưởng nhìn thì có vẻ dịu dàng chu đáo, không đánh đập phụ nữ, cũng không hành hạ họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn chỉ là không coi họ là con người mà thôi.

Năm ngoái, hắn từng đưa về một cô gái tên Ninh Ninh. Cô ấy dịu dàng thanh tú, có lẽ vì đang mang thai nên Bành Sưởng cảm thấy thú vị, cố ý giữ bên người, cưng chiều hơn những kẻ khác.

Ở căn cứ bên cạnh, một kẻ thuộc tầng quản lý tình cờ nhìn thấy Ninh Ninh. Hắn ta bông đùa rằng cô trông giống mối tình đầu của mình. Bành Sưởng chỉ cười nhạt, thản nhiên nói:

“Nếu anh thích, tôi tặng cô ấy cho anh.”

Hắn không quan tâm người kia tàn bạo ra sao, cũng chẳng để ý chuyện Ninh Ninh đang mang thai. Có thể hắn biết, nhưng chẳng hề bận tâm.

Tôi đã tìm cách giúp Ninh Ninh trốn đi, nhưng cuối cùng cô ấy chỉ mỉm cười, cúi đầu cảm ơn.

“Cảm ơn Mộ tiểu thư. Tôi biết cô còn việc phải làm, không thể vì tôi mà làm hỏng kế hoạch.”

Ninh Ninh rời đi. Nghe nói chỉ vài ngày sau, cô ấy đã chết.

Tôi không muốn nghe thêm về chuyện đó.

Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.

Có lẽ, trong mắt đám dị năng giả này, mạng sống của người thường chẳng đáng giá.

Có lẽ, từ khoảnh khắc thức tỉnh dị năng, một số người đã không còn là con người nữa.

---

Lộc Bồng từ phòng huấn luyện trở về khi trời đã khuya.

Vừa vào phòng, cô ấy liền uống liền mấy ngụm nước, sau đó lau mồ hôi trên mặt.

“Bạch Kiều bảo tôi gọi cô, còn có cả Chử U đang nghiên cứu loại thuốc thử mới.”

Tôi gật đầu, thay một bộ quần áo rồi cùng Lộc Bồng đi dọc theo con đường gập ghềnh, hướng về khu vườn phía sau.

Dưới lòng đất khu vườn có một phòng thí nghiệm bí mật. Tôi chạm vào chiếc cúc thứ ba trên áo khoác, cửa liền mở ra. Bên trong có năm cô gái, thấy tôi đến, bọn họ đồng loạt quay đầu lại.

Hà Niệm Thời đeo kính, gương mặt dịu dàng mang theo nụ cười nhẹ. Cô ấy giơ lên một lọ dung dịch xanh lam trong suốt, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu chào.

Bên phải cô ấy là một cô gái trông như tinh linh. Đáng tiếc, đôi mắt vô hồn—cô ấy là người mù.

Xanh Xao

Chử U là một thiên tài.

Lẽ ra, cô ấy có thể là một nhà nghiên cứu vĩ đại, được người đời kính trọng. Nhưng sau khi bị Bành Sưởng bắt về, cô ấy đã mất đi đôi mắt, còn bị giam cầm trong căn cứ này.

“Chị Mộ.” Giọng cô ấy lành lạnh. “Đây là thuốc thử dị năng mới, dựa theo thông số chị cung cấp, đây là mức độ biến dị cao nhất mà cơ thể chị có thể chịu đựng.”

Trên bàn thí nghiệm có một loạt thuốc thử, hiển nhiên không chỉ dành riêng cho tôi.

Theo kế hoạch ban đầu, chỉ mình tôi mạo hiểm.

Tôi hơi cau mày: “Ngoài tôi ra, còn ai muốn uống?”

Hà Niệm Thời dịu dàng nhìn tôi, giơ tay ra hiệu. Ý cô ấy là—tất cả đều muốn thử.

Tôi thở dài.

Ở căn cứ Kim Thành, không có cô gái nào sở hữu dị năng.

Chử U từng có dị năng. Cô ấy có một đôi “Mắt thần”, có thể nhìn thấu hư ảo, khám phá dữ liệu bí ẩn, thậm chí nắm bắt các nguyên tố trong không khí.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thức Tỉnh Dị Năng, Tôi Trả Thù Tên Chồng Bội Bạc

Số ký tự: 0