Thức Tỉnh Dị Năng, Tôi Trả Thù Tên Chồng Bội Bạc

Chương 4

Quốc Gia Nhất Cấp Mạc Ngư Học Giả

2025-03-22 14:30:25

Tần Lộ Viện đi đến bên cạnh tôi, thì thầm vài câu.

Trước khi dị năng xuất hiện, cô ấy là một nữ minh tinh xinh đẹp, đôi mắt đào hoa vừa quyến rũ vừa đa tình. Khi còn ở thế giới cũ, nhan sắc là tài sản. Nhưng sau này, nó lại trở thành một tai họa.

Cô ấy là người thứ bảy bị Bành Sưởng bắt về.

Tôi còn nhớ hắn từng nhận xét trước mặt tôi:

“Lộ Viện xinh đẹp thật, dù có hơi dơ. Nhưng kỹ năng đa dạng, rất biết cách chiều lòng người. Nếu đã quen làm công việc này, vậy thì tiếp đãi khách giúp tôi đi.”

Thế là hắn ung dung sai khiến Tần Lộ Viện tiếp khách.

Hắn thi thoảng mang chúng tôi theo gặp khách, nhưng chỉ có Tần Lộ Viện bị bắt phải “tiếp đãi” bọn họ.

Tần Lộ Viện chỉ khẽ cười, ngoan ngoãn đáp lời.

Những lúc như vậy, người nóng tính nhưng cũng mềm lòng nhất như Lộc Bồng đều không nỡ nhìn, chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y đến mức các khớp xương trắng bệch.

Mỗi lần trở về, Tần Lộ Viện đều đầy thương tích. Hà Niệm Thời giúp cô ấy chữa trị, nhưng cô không hề rên rỉ một tiếng. Tần Lộ Viện chỉ bình tĩnh nói với chúng tôi những gì mình nghe được.

Cô ấy rất giỏi giao thiệp. Sau nhiều năm cố gắng, dù lực lượng của chúng tôi không lớn, nhưng cũng đã thâm nhập vào mọi ngóc ngách của căn cứ Kim Thành.

Một nửa công lao ấy, đều thuộc về Tần Lộ Viện.

“Tầng thuốc thử sơ cấp của chúng ta đã được mở rộng.” Tần Lộ Viện báo một con số. Rồi cô ấy hơi do dự, lo lắng nhìn tôi:

“Họ sẽ đến tìm chị vào ngày mai để ẩn náu. Người càng lúc càng đông, chị có gánh nổi không?”

Tôi và Bành Sưởng giống nhau, đều thức tỉnh song dị năng. Một trong số đó có khả năng che giấu d.a.o động dị năng, nhưng với cấp bậc hiện tại, tôi chỉ có thể giúp họ ẩn nấp trong một tháng.

Tôi khẽ cười:

“Vất vả rồi, Lộ Viện.”

Tần Lộ Viện thở dài:

“Đúng rồi, tôi cũng đã sai người đưa thuốc thử cho Ôn Huệ. Cô ấy có thể thoát khỏi căn cứ đó để gặp Bành Sưởng, chắc là nhờ chị giúp đỡ phải không? Chị ấy à, lúc nào cũng mềm lòng.”

Tôi hạ giọng:

“Không cứu được Ôn Ninh, thì cứu em gái cô ấy cũng coi như là bù đắp.”

Trước khi uống thuốc thử mới, tôi nhẹ nhàng nhắc nhở:

“Lộ Viện, chỉ một tháng thôi.”

Tần Lộ Viện gật đầu:

“Ừ, chỉ một tháng.”

Ánh mắt tôi dần trở nên lạnh lẽo. Cơn đau như xé nát tim gan lan khắp toàn thân, nhưng tôi chỉ lặng lẽ nhắm mắt lại.

Bàn tay mềm mại của Tần Lộ Viện nhẹ nhàng đặt lên trán tôi, rồi tôi chìm vào một giấc mộng tối tăm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trong mơ, ba quay đầu nhìn tôi cười:

“Yểu Yểu, ba phải ra ngoài làm nhiệm vụ, ngoan ngoãn chờ ba về nhé.”

Ông là niềm tự hào lớn nhất của tôi, cũng là anh hùng trong lòng tôi. Ông từng nói rằng, có sức mạnh thì càng phải có trách nhiệm, tuyệt đối không được lạm dụng dị năng.

Tôi ngây thơ gật đầu.

Nhưng khi đó, tôi không biết rằng, dù cùng thuộc một tổ chức, vẫn sẽ có người tốt và kẻ xấu.

Tôi đã chờ rất lâu, rất lâu...

Nhưng ba không bao giờ quay về nữa.

Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.

Lúc mở mắt ra, một bàn tay đặt lên trán tôi. Cảm giác quen thuộc ấy khiến tôi buồn nôn, nhưng tôi vẫn theo thói quen mở mắt, nở nụ cười dịu dàng với gương mặt tuấn tú trước mắt:

“Bành ca, anh về rồi.”

Thuốc thử có tác dụng phụ là gây hôn mê. Việc Bành Sưởng quay về cũng không nằm ngoài dự đoán của tôi.

“Sau khi tôi đi, em lại bị bệnh à?” Bành Sưởng nhíu mày, giọng điệu trách cứ: “Yểu Yểu, sao không biết tự chăm sóc bản thân vậy?”

Tôi đã diễn vai này suốt bảy năm, trót lọt vượt qua vô số lần thử thách của hắn, cuối cùng cũng có được sự tin tưởng tuyệt đối. Đến mức, đôi khi tôi gần như tự lừa dối chính mình.

Tôi dụi mặt vào tay Bành Sưởng, giọng nói khẽ khàng:

“Em lo cho anh.”

“Em lúc nào cũng ngoan như vậy.” Bành Sưởng cười dịu dàng, ánh mắt đầy thương tiếc. “Thời gian qua em đã quản lý căn cứ rất tốt, cũng chăm sóc những người khác chu đáo. Nói đi, muốn nhận quà gì nào?”

Tôi muốn anh chết.

Tôi cong mắt, nở nụ cười ngọt ngào:

“Em không mong gì cả, chỉ hy vọng có thể luôn ở bên cạnh Bành ca.”

Bành Sưởng hôn lên má tôi:

Xanh Xao

“Ba ngày nữa là hội nghị bàn tròn. Đừng lo, tôi sẽ đi cùng em.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu. Sau khi hắn rời đi, tôi dùng nước sát trùng lau mặt vô số lần, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong gương, rồi cụp mắt xuống.

Bành Sưởng, anh chắc chắn sẽ luôn ở bên tôi. Chỉ là, dưới hình thức nào thì chưa biết được.

---

Cái gọi là “hội nghị bàn tròn” không hề công bằng hay vinh quang như truyền thuyết phương Tây. Nó chỉ là cái cớ để mười hai thủ lĩnh căn cứ ngồi lại chia nhau thế lực, xác định vị trí của mình.

Mười hai căn cứ có thứ hạng rõ ràng. Kim Thành không yếu, mỗi năm đều xếp hạng thứ năm. Nhưng điều đó không làm Bành Sưởng hài lòng. Hắn đầy tham vọng, luôn che giấu thực lực, muốn đưa căn cứ vươn lên vị trí cao hơn.

Dị năng giả trong Kim Thành được chia làm bốn nhóm: đội hộ vệ riêng của Bành Sưởng, Nhất đoàn, Nhị đoàn và Tam đoàn.

Cả căn cứ có hàng chục vạn dân thường, nhưng dị năng giả chỉ có vài trăm người.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thức Tỉnh Dị Năng, Tôi Trả Thù Tên Chồng Bội Bạc

Số ký tự: 0