Chương 5
Đang cập nhật
2025-03-23 21:01:46
13.
Sáng sớm hôm sau, ta đến báo cáo với Bùi Huyền Triệt.
Hắn đang luyện tập ở phía trước doanh trại.
Con hổ đang mặc một bộ đồ huấn luyện bó sát.
Chuyển động của hổ sắc nét và rõ ràng, cơ bắp cuồn cuộn của nó mạnh mẽ và đầy uy lực.
Mặc dù loài hổ trông đáng sợ nhưng chúng thực sự rất đẹp.
Ta nhìn hắn với ánh mắt đầy dục vọng cho đến khi bị hắn dùng mũi thương chĩa vào mặt.
Ta lập tức gượng cười: "Chào buổi sáng, Điện hạ! Hôm nay... thời tiết đẹp quá... ha ha."
Ta cần mẫn chạy đi mang trà và nước cho con hổ, ghi nhớ nguyên tắc sinh tồn rằng biết càng nhiều, c.h.ế.t càng nhanh.
Nói ít, làm nhiều và đừng nói những điều vô nghĩa không cần thiết.
Bùi Huyền Triệt muốn trở thành một vị tướng lừng danh trên chiến trường, ta sẽ là hộ vệ trung thành của hắn.
Nếu hắn muốn giả làm quỷ dữ, ta sẽ giả làm chó dữ của quỷ dữ.
Trong mọi hoàn cảnh, việc giữ mạng mình là điều quan trọng nhất.
Bùi Huyền Triệt rất hài lòng với điều này, nghiêm túc khen ngợi ta: "Ngươi rất linh hoạt, diễn xuất cũng rất tốt."
"Cảm ơn lời khen của điện hạ."
Ta dùng tay áo chà mạnh lên bàn ghế.
Bùi Huyền Triệt nhíu mày, khóe miệng giật giật.
Ta lo lắng ở bên cạnh Bùi Huyền Triệt mấy ngày, phát hiện lời Đa Bảo nói đều là sự thật.
Bùi Huyền Triệt tuy có vẻ ngoài hung dữ nhưng lại rất tốt với cấp dưới.
Khi thấy ta lén lút đi theo hắn để học công phu, hắn không những không mắng ta mà còn chỉ bảo ta vài điều.
Trước đây, có lần ta lẻn theo đệ đệ đến trường nghe lén và bị phát hiện, đệ đệ cùng một số bạn học của nó đã đánh ta.
Khi ta về nhà, phụ thân liền nhốt ta vào phòng chứa củi không cho ta ăn gì trong hai ngày.
Bùi Huyền Triệt dạy ta võ công và cho ta thức ăn. Hắn đúng là một người tốt.
Ta đang suy nghĩ vui vẻ thì Bùi Huyền Triệt đột nhiên đ.á.n.h một cái mạnh vào đầu ta.
"Bị mất tập trung trong khi chiến đấu là điều tối kỵ trong lúc hành quân."
Ta kêu lên "A!" và ôm đầu, nhưng cũng không quên nịnh nọt hắn: "Điện hạ, ngài quả nhiên là một người tốt."
14.
Bùi Huyền Triệt sửng sốt một lát, quay đầu nhìn mấy con chim bay ngang qua, vẻ mặt không tự nhiên.
Trong thời gian ở bên Bùi Huyền Triệt, ta không hề cảm thấy mình bị xé thành từng mảnh, ngược lại, lần đầu tiên ta cảm thấy cuộc sống này thật vững chắc và tươi đẹp.
Vào các ngày trong tuần, hắn huấn luyện binh lính và ta đưa thương cho hắn.
Hắn luyện võ, còn ta thì lén lút học.
Hắn đọc sách còn ta thì… lim dim ngủ.
Không phải là ta không muốn học, mà là ta không biết nhiều chữ, không thể đọc hết sách quân sự.
Những tham vọng lớn lao mà ta có khi ở cùng Bùi Huyền Triệt đã bị sách quân sự tát vào mặt.
Bùi Huyền Triệt không đành lòng nhìn: "Chó hoang vẫn là chó hoang, không có cách nào khác."
Ở bên cạnh hắn một thời gian dài, ta dần mất đi phép lịch sự, nhe răng trừng mắt nhìn hắn.
Bùi Huyền Triệt dùng cọ đập vào lòng bàn tay ta với vẻ mặt thất vọng.
"Nếu tối nay không học xong những điều này, phạt năm mươi roi."
Nghe vậy, ta lập tức co rúm lại như một con mèo bị tóm cổ.
Sự thật đã chứng minh rằng hành động bốc đồng là không nên và việc nhổ lông hổ sẽ gây hại cho chúng ta.
May mắn thay, mặc dù Bùi Huyền Triệt dọa sẽ đánh ta bằng gậy, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn giải thích từng chiến thuật quân sự cho ta nghe.
Hắn cũng kể cho ta nghe rất nhiều về những những cuộc chiến tranh từng xảy ra.
Ta mở to mắt không tin nổi. Một cuốn sách mỏng lại chứa đựng một lượng lớn câu chuyện như vậy.
Từ đó trở đi, ta ngày nào cũng nài nỉ Bùi Huyền Triệt đọc sách quân sự cho ta nghe.
Khi ta trở về lều vào ban đêm, ta sẽ xem xét lại một cách nghiêm túc.
Thấy ta vất vả, bà An thường giữ lại vài cây xương thịt, buổi tối khi ta trở về sẽ nấu canh cho ta.
Ngày hôm đó, ta vội vã chạy vào lều của Bùi Huyền Triệt, mang theo một bát canh xương do bà An nấu, muốn tỏ lòng biết ơn sự giúp đỡ của hắn trong mấy ngày qua.
Dương Tiểu An(Dương Yến)
Nhưng ta lại nhìn thấy một nữ nhân ăn mặc lộng lẫy đang ngồi trong lều.
Khi nữ nhân đó nhìn thấy ta, mắt nàng ấy sáng lên: "Đây có phải là tiểu nương tử của đệ không? Để ta xem thử."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta dừng lại.
Tiểu nương tử? TA?
Ta nhìn Bùi Huyền Triệt với vẻ hơi ngượng ngùng.
Chỉ là phối âm hôn nên không được tính, đúng không?
Bùi Huyền Triệt rất đẹp, tính tình cũng khá tốt.
Nhưng chỉ nằm trong quan tài thì không được tính, đúng không?
Tai Bùi Huyền Triệt đỏ lên, né tránh nói: "Hoàng tỷ, chuyện đó... không tính."
Ta ngẩng đầu, mỉm cười rạng rỡ nhìn nữ nhân trước mặt, hóa ra nàng ấy chính là công chúa Bùi Chiêu Nghi.
Trông đẹp quá!
Nàng ấy có giọng nói hay và nụ cười rất xinh.
Nhưng ta đột nhiên nghĩ đến tin đồn Bùi Huyền Triệt có ý đồ không đúng đắn với tỷ tỷ mình.
Liệu nàng ấy có nghĩ rằng ta ở lại với Bùi Huyền Triệt là có ý đồ xấu không?
Liệu nàng ấy có cảm thấy ta xuất thân hèn mọn làm Bùi Huyền Triệt xấu hổ không?
Liệu công chúa bên ngoài tỏ ra tử tế với ta nhưng lại bí mật bảo người hầu gái đẩy ta xuống giếng không?
Ta đã từng nghe thấy đệ đệ đọc truyện có tình tiết như vậy.
Ta không khỏi rùng mình, âm thầm co mình lại sau lưng Bùi Huyền Triệt.
15.
Bùi Huyền Triệt dường như nhìn thấu suy nghĩ của ta chỉ trong nháy mắt, hắn tức giận kéo ta ra.
"An Tiểu Mạn! Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Đại Công chúa cũng phản ứng khi thấy cảnh này: "Ha ha ha! Tiểu cô nương này thật thú vị."
Ta ngượng ngùng, vụng về cúi chào Đại công chúa: "Đại công chúa xin lỗi, ta..."
"Đứng dậy, đứng dậy đi. Không phải lỗi của ngươi đâu."
Đại công chúa không nói một lời, kéo ta dậy, tát Bùi Huyền Triệt một cái đầy trách móc.
"Tất cả là lỗi của tiểu tử này. Nó đã hủy hoại danh tiếng tốt đẹp của ta trong mấy năm qua."
"Danh tiếng của đệ tốt hơn sao..."?
Lời phản bác của Bùi Huyền Triệt nhanh chóng chìm vào im lặng trước cái nhìn giận dữ của tỷ tỷ mình.
"Muội muội ngoan, để ta xem nào, ta đã vất vả lắm mới theo được tiểu tử này đến đây đấy.”
Đại công chúa kéo ta qua lại và nói: "Xinh lắm."
Nàng ấy thậm chí còn mở lấy bát canh xương mà ta đưa nhấp một ngụm.
“A Triệt sao lại thô lỗ vậy? Không biết nếm thử sao? Vậy để ta thử trước?”
"Mmm, mùi thơm quá!"
Ta cảm thấy hơi không thoải mái, vì chút lòng tự trọng nhỏ nhoi của ta nhắc nhở ta rằng có một sự khác biệt rất lớn giữa ta và hai con người cao quý trước mặt.
Ta lảo đảo đáp lại: "Công chúa, nếu người thích, sau này ta sẽ đem cho người."
"Ngài nên nghỉ ngơi thật tốt. Ta chỉ là một người hầu hèn mọn, không làm phiền người nữa."
Đại công chúa không nói gì, chỉ nhìn ta bằng ánh mắt u ám không rõ ràng.
Không ngờ rằng sáng sớm hôm sau, Đại công chúa lại đến gặp ta.
"Tiểu Mạn, Tiểu Mạn! Lại đây, ta dẫn muội vào thành mua đồ."
Đại công chúa kéo ta vào xe ngựa, trên đường đi còn hào hứng giới thiệu cho ta về sự thịnh vượng của Đại Lương.
"Tiểu Mạn, muội đừng gọi ta là công chúa, gọi là Chiêu Nghi tỷ được không?"
Chiêu Nghi giơ một vài bộ y phục lên thử cho ta, lẩm bẩm một mình.
"Bộ này trông già quá", "Bộ này quá trẻ con", "Chất liệu này không thoải mái"...
Mặc dù ta không thấy có sự khác biệt nào cả.
Nhưng ta chưa bao giờ gặp ai như thế này trong đời.
Vui vẻ và tươi sáng, mọi người có thể cảm nhận được sự ấm áp khi ở gần nàng.
Ta xem nàng ấy như báu vật vậy, khẽ gọi nàng ấy là "Chiêu Nghi tỷ..."
"Tốt!"
Tỷ ấy vui vẻ, vẫy tay mua cho ta đủ loại quần áo và trang sức đựng trong những chiếc túi lớn nhỏ.
Vừa ra ngoài, Bùi Chiêu Nghi lại bị một tiệm bánh ngọt làm cho mê mẩn.
Nhưng ta nhận thấy rõ ràng có ai đó đang lặng lẽ đi theo chúng ta từ phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro