Phối Âm Hôn Với Lục Hoàng Tử

Chương 6

Đang cập nhật

2025-03-23 21:01:46

16.

Ta lập tức đi theo sát tỷ ấy, cảnh giác nhìn xung quanh.

Khi nhìn rõ người đang vẫy tay với ta ở đằng xa, ta hoàn toàn sửng sốt.

Thẩm Tú Châu.

Ta lặng lẽ bước đến một góc vắng vẻ và hỏi: "Sao huynh lại ở đây?"

Đôi mắt Thẩm Tú Châu đỏ hoe, ôm chặt ta: "Tiểu Mạn, quả nhiên là muội, ta còn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại muội nữa."

Giọng điệu của Thẩm Tú Châu vô cùng đau buồn, rưng rưng nước mắt.

"Tiểu Mạn, khi đó ta sắp dự thi nên không dám giúp muội, ta thật sự sợ mình đắc tội với phủ Lục hoàng tử.”

"Muội hiểu cho ta mà, phải không?"

"Tiểu Mạn, ta đạt được hạng nhì rồi, muội vui không?"

"Ta rất nhớ muội!"

Thấy ta không phản ứng, Thẩm Tú Châu suy nghĩ một lát rồi đi thẳng vào vấn đề.

"Tiểu Mạn, ta được Nhị hoàng tử chọn làm cố vấn."

"Nếu muội không c.h.ế.t, vậy Lục hoàng tử còn sống không?"

Ta đẩy hắn ra và trừng mắt nhìn hắn: "Huynh định làm gì?"

Thẩm Tú Châu lộ vẻ sợ hãi trên mặt: "Nhị hoàng tử ép ta giúp hắn diệt trừ Lục hoàng tử, nếu ta không làm được, hắn sẽ g.i.ế.t ta."

"Muội không muốn ta c.h.ế.t phải không?"

Không hẳn là như vậy, ta thầm trả lời trong lòng.

Thẩm Tú Châu lại ôm chặt ta, đau đớn nói: "Tiểu Mạn, ta ở dưới tay Nhị hoàng tử sống còn tệ hơn cả c.h.ế.t. Muội phải giúp ta."

"Nhị hoàng tử còn dùng tính mạng của người dân thôn Hoài Lưu để đe dọa ta."

"Ta biết phụ thân muội đối xử tệ với muội, nhưng ông ấy đã sinh ra muội và nuôi dưỡng muội khôn lớn. Ông ấy nuôi dưỡng muội và đệ đệ cũng không dễ dàng."

"Còn những dân làng khác, họ đều chứng kiến ​​muội lớn lên, muội không thể đứng nhìn họ c.h.ế.t đi được!"

"Tố Vân cũng rất nhớ muội."

Ta không quan tâm đến mạng sống của phụ thân và đệ đệ, nhưng khi nghe đến Tố Vân, ta không biết phải làm sao cả.

Thẩm Tú Châu mở nắm đ.ấ.m của ta ra rồi đặt một chiếc còi gỗ vào đó.

Nó được dùng để liên lạc với chim bồ câu đưa thư.

"Tiểu Mạn, nếu muội có thể giúp ta diệt trừ Lục hoàng tử, ta sẽ được Nhị hoàng tử coi trọng."

"Đến lúc đó, ta sẽ lấy muội làm thiếp, cho muội hưởng thụ vinh hoa phú quý vô tận."

17.

Ta trở về tiệm bánh ngọt trong trạng thái đờ đẫn, tay cầm chiếc còi gỗ.

"Sao lâu thế? Thử cái này xem."

Chiêu Nghi ngắt một miếng bánh ngọt mềm mại rồi nhét vào miệng ta.

Ngọt quá.

Ngọt ngào đến nỗi ta đột nhiên muốn khóc.

Tỷ ấy nhận ra điều gì đó, nhìn ta một cách kỳ lạ, nhưng cuối cùng tỷ ấy không nói gì cả.

Chúng ta trở về doanh trại trong im lặng.

Khi ta xuống xe ngựa, tỷ ấy vỗ vai ta.

Không biết đây là lời an ủi hay lời đe dọa.

Ta trở về lều, mang theo những bộ quần áo đẹp và ngồi ở góc lều trong trạng thái bàng hoàng.

Thấy ta không vui, bà An liên tục cằn nhằn để đánh lạc hướng sự chú ý của ta.

"Công chúa đã mua cho con cái gì thế?"

"Chiếc áo choàng màu vàng nhạt này đẹp quá. Nữ nhi của ta cũng rất thích màu này."

"Tiểu Mạn, con mặc cho ta xem thử đi?"

Ta ngây ngô gật đầu, đi thay bộ quần áo mới mà Chiêu Nghi mua cho.

"Thật đẹp. Thật sự rất đẹp..."

Bà An nhìn ta không kìm được nước mắt.

Ta chớp mắt cũng muốn khóc.

Khó khăn lắm mới có được một cuộc sống bình yên, tại sao lại ngắn ngủi như vậy?

Bùi Huyền Triệt đột nhiên gọi ta ra ngoài cửa: "An Tiểu Mạn, trốn học vô cớ, muốn bị phạt sao?"

Nghe giọng nói của Bùi Huyền Triệt, ta càng muốn khóc hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tình yêu của ta còn chưa kịp nảy mầm, đã bị chính ta bóp c.h.ế.t.

Ta mở cửa, vô thức dùng tay cuộn góc váy lên.

Bùi Huyền Triệt nhìn thấy ta thì sửng sốt một chút, một lúc sau mới nói: "...Bộ váy này rất hợp với ngươi."

Ta im lặng đi theo Bùi Huyền Triệt.

Bùi Huyền Triệt thấy ta có vẻ không vui liền hỏi: "Sao sau khi ra ngoài lại mất hồn vậy?"

Ta quá bối rối nên chuyển sang chuyện khác: "Chiêu Nghi tỷ lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ. Ta ghen tị với tỷ ấy quá thôi."

Không ngờ, Bùi Huyền Triệt khẽ thở dài: "Tỷ ấy từ nhỏ đã sống rất gian khổ."

"Nếu tỷ ấy có thể sống hạnh phúc mãi mãi như thế này, ta sẵn lòng làm bất cứ điều gì."

Ta dừng lại.

"Bùi Huyền Triệt, nếu ta làm sai chuyện gì, ngài có g.i.ế.t ta không?"

Dứt lời ta mới biết mình ngu ngốc, câu trả lời là gì ta có thể không biết sao?

Ta nghẹn ngào đổi câu hỏi khác.

"Nếu ta làm sai điều gì, ngài có thể tự tay g.i.ế.t ta không?"

"Đừng như lần trước... giao ta cho kẻ khác."

18.

Bùi Huyền Triệt nhíu mày, nhìn thẳng vào ta và nói: "Ngươi biết giới hạn của mình mà."

Vậy sao? Sợ rằng ta sắp phá giới hạn rồi.

Một lúc lâu sau, Bùi Huyền Triệt mới lên tiếng: “Làm sai cũng không sao. Ngươi là người của ta. Ta sẽ trông chừng ngươi, không để ngươi phạm sai lầm."

Sau khi nghe những lời này, ta lại cảm thấy yên tâm hơn.

Không có ai ở phía sau ta. Thật vui khi có người dõi theo.

"Bây giờ, thì nên tính đến chuyện trốn học của ngươi rồi."

Bùi Huyền Triệt đổi chủ đề, trở lại vẻ nghiêm nghị thường ngày.

“Phạt ngươi đứng thế ngựa một canh giờ.”

"Đứng đó ngẫm nghĩ loại bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu ngươi.”

"Ta sẽ chịu hình phạt."

Ta ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.

Khi quần áo rơi xuống đất, ta chợt nhận ra mình vẫn đang mặc bộ y phục mới mua.

Ta thường bò và lăn trong bùn khi luyện võ, trông không giống nữ nhi chút nào.

Nhưng giờ đây ta mặc một bộ váy đẹp đẽ, lại đứng ở tư thế cưỡi ngựa, tay cầm một thanh đại kiếm, điều này khiến ta cảm thấy có chút xấu hổ.



Bùi Huyền Triệt kéo ghế ngồi xuống bên cạnh ta, đọc sách.

Dương Tiểu An(Dương Yến)

"Điện hạ... ta có thể đi thay y phục không?"

Bùi Huyền Triệt nhìn ta với vẻ mặt khó hiểu: "Dù có mặc quân phục cũng không thể trở thành nam nhân, mặc y phục nữ nhi cũng không ngăn cản được việc chiến tranh. Ngươi sợ cái gì?"

Đúng là người có học thức, nói nghe rất đúng.

Ta bình tĩnh lại và trò chuyện thoải mái với Bùi Huyền Triệt.

Chủ yếu là ta nói và hắn lắng nghe.

Đến khi ta nhắc đến Chiêu Nghi tỷ thì Bùi Huyền Triệt mới lên tiếng.

"Sau khi mẫu hậu và hoàng huynh qua đời, chỉ còn lại tỷ ấy và ta nương tựa nhau mà sống."

“Tỷ ấy vừa phải đối phó với phi tần trong lục cung, vừa phải chăm sóc một đứa trẻ như ta.”

“Phụ hoàng ngoài mặt thương yêu, nhưng thực ra ông lại nhắm mắt làm ngơ khi chúng ta bị bắt nạt."

"Người trong cung vẫn luôn bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh. Lúc đó, ngay cả một tên thái giám nhỏ cũng có thể bắt nạt chúng ta."

“Đường đường là công chúa và hoàng tử, nhưng lại sống tệ hơn cả một con ch.ó ở trong cung.”

Ta đột nhiên hiểu ra vì sao Bùi Huyền Triệt lại nói ta "cũng là một con ch.ó hoang".

Hắn từ nhỏ đã phải đối mặt với những âm mưu trong cung cấm.

Cũng không sướng hơn ta bao nhiêu.

“Tỷ ấy chắc chắn sẽ luôn vui vẻ." Ta nói một cách chắc chắn.

Người tốt thường sẽ được đền đáp.

Thế đứng của ngựa thực sự rất hữu ích.

Sau một canh giờ, ngoài đôi chân đau nhức, ta hoàn toàn không thể nghĩ được điều gì nữa.

Bùi Huyền Triệt kéo ta vào trong lều và rót cho ta một cốc nước để làm ấm tay.

Ta bình tĩnh lại, lấy chiếc còi gỗ của Thẩm Tú Châu ra, đưa cho Bùi Huyền Triệt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phối Âm Hôn Với Lục Hoàng Tử

Số ký tự: 0