Chương 7
Đang cập nhật
2025-03-23 21:01:46
19.
"Thẩm Tú Châu, 20 tuổi, người thôn Hoài Lưu, đỗ đạt hạng nhì trong kỳ thi đình, sau đó đi theo Bùi Huyền Chính."
Ta kinh ngạc nhìn Bùi Huyền Triệt: "Ngài biết hết rồi sao?"
Lúc này ta mới nhận ra Bùi Huyền Triệt rất cẩn thận, sau khi đưa ta đến doanh trại, mặc dù biết ta giả c.h.ế.t, nhưng chắc hẳn đã điều tra ta rất kỹ lưỡng.
Hắn để ta ở gần hắn, có thể là để theo dõi hành động của ta luôn.
"Chậc," Bùi Huyền Triệt khinh thường cười lạnh, "Nhị ca là đồ ngốc, đầu óc còn không bằng một nửa mẫu phi hắn, không cần phải lo lắng quá nhiều."
"Thi phi rất được Hoàng đế sủng ái, hành động cũng rất tàn nhẫn, ngươi phải cẩn thận."
"Đừng lo lắng! Nhị ca đã muốn tranh đoạt ngôi vị, sẽ không chủ động cho người ta cơ hội chỉ trích mình đâu."
Ta ngớ ngẩn gật đầu.
"Điện hạ, nếu như ta phải bội ngài…"
“Ta tin vào mắt nhìn của mình.”
"Chỉ cần ta còn ở đây, ta sẽ không để ngươi làm bất cứ điều gì sai trái."
Một luồng nhiệt dâng lên trong tim ta, khiến mắt ta đau nhức và sưng húp.
Bùi Huyền Triệt hỏi: "Sao bây giờ ngươi không gọi tên ta nữa?"
Đồ hẹp hòi!
Ta cong môi làm cử chỉ cầu xin lòng thương xót.
Hòn đá trong lòng ta đã được gỡ xuống, ngày hôm sau ta lại trở về với dáng vẻ vô tâm thường ngày, cầm nồi canh xương do chính tay ta hầm đi tìm Chiêu Nghi.
Vừa bước vào liền nhìn thấy Chiêu Nghi túm lấy cổ áo của Ứng Kỳ, ném hắn ta vào tường.
Tỷ ấy nhào vào người hắn, sờ mó khắp nơi.
Ứng Kỳ mặt đỏ bừng, nhưng vì thân phận, hắn không thể dùng đến bạo lực, chỉ có thể giơ tay lên cầu xin: "Công chúa, điều này không phù hợp với lễ nghi, xin người chú ý đến hình tượng của mình."
20.
Ta kinh ngạc trước loạt hành động mượt mà của tỷ ấy.
Có thể học theo không?
Chiêu Nghi thấy ta đến mới chịu buông Ứng Kỳ ra.
Hắn khẽ gật đầu với ta rồi vội vã chạy đi.
“Tiểu Mạn, muội đến rồi!
“Nhìn ngon quá!”
Tỷ ấy cầm bát canh uống, vừa uống vừa lẩm bẩm.
"Đó chính là bản chất thật của Ứng Kỳ, quá nhút nhát."
"Nhưng ta biết trong lòng hắn có ta…hehe."
Ta hơi choáng: "Vâng, hắn chắc chắn thích tỷ."
"Đúng vậy! Ngay cả muội cũng nhìn ra được mà."
Thực ra thì ta... không nhìn ra gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ta nói muội nghe, Ứng Kỳ từ nhỏ đã rất đẹp rồi. Ngay từ cái nhìn đầu tiên ta đã yêu hắn."
Dương Tiểu An(Dương Yến)
"Ta ngày nào cũng chạy đến phủ của A Triệt để gặp Ứng Kỳ."
“Lúc đó mẫu hậu và hoàng huynh đều qua đời, mọi người ở kinh thành liền coi thường ta.”
Giọng điệu của tỷ ấy trầm xuống một lát, rồi lại nhanh chóng lên cao.
"Họ khinh thường ta vì ta là công chúa nhưng lại dành toàn bộ thời gian bên cạnh một tên hộ vệ. Nói ta cả đời không thể xuất giá."
“Nhưng A Triệt nói rằng dù ta không xuất giá, đệ ấy vẫn ủng hộ ta.”
Tỷ ấy tức giận đập mạnh chiếc lọ xuống khối gỗ, kêu một tiếng "ầm".
"Ai mà ngờ sau khi nghe xong, bọn họ lại bắt đầu nói lung tung rằng giữa ta và A Triệt có mối quan hệ không rõ ràng."
Nghe xong, ta cũng phẫn nộ: "Bọn họ đúng là khốn nạn mà!"
"Chiêu Nghi tỷ, tỷ có thể chủ động bày tỏ tình cảm của mình với Ứng Kỳ, muội thật sự ngưỡng mộ tỷ đấy."
Không ngờ, tỷ ấy nghe xong liền mờ ám hỏi: "Tiểu Mạn, muội thấy A Triệt nhà ta thế nào?"
21.
"A? Ờ..." Chủ đề thay đổi nhanh đến nỗi ta suýt cắn phải lưỡi. "Lục hoàng tử…điện hạ rất đẹp, cử chỉ tao nhã... ờ... tuấn tú..."
Ta thầm toát mồ hôi, hối hận vì mình không đọc sách nhiều.
"Hahaha," Tỷ ấy vòng tay qua cổ ta thì thầm, "Tiểu Mạn, đối với người mình thích thì phải chủ động chứ."
Đúng như ý nghĩ của Công chúa Điện hạ, không có gì có thể che giấu được tỷ ấy.
"Trong sách có câu, nam nhân mạnh mẽ…sợ nữ nhân bám theo."
Câu này có trong sách sao?
Ta tưởng tượng đến cảnh mình ném Bùi Huyền Triệt vào tường tán tỉnh hắn, toàn thân liền nổi hết da gà.
Hắn sẽ lột da rút gân ta mất!
Hắn chắc chắn tra tấn ta đến c.h.ế.t, rồi vứt thi t.h.ể giữa nơi hoang dã!
Ta giả vờ bình tĩnh đẩy tỷ ấy ra, bày tỏ lòng trung thành: "Lục hoàng tử thân phận cao quý, không phải thứ mà thường dân có thể mơ tới..."
"Muội đúng là đồ vô dụng," Chiêu Nghi mất kiên nhẫn ngắt lời ta, "Muội muốn làm gì thì làm! Ta trở về cung đây."
"Ta chạy đến đây vì lo lắng cho A Triệt. Nếu ta không trở về, người trong cung sẽ nghi ngờ."
Chiêu Nghi thay đổi vẻ mặt vui tươi thường ngày, trở nên nghiêm túc.
Bùi Huyền Triệt, Ứng Kỳ và ta cùng nhau tiễn tỷ ấy trở về.
Trước khi lên xe ngựa, tỷ ấy lần lượt ôm ta và Bùi Huyền Triệt.
“Con đường phía trước đầy rẫy nguy hiểm, nhất định phải cẩn thận”
Chiêu Nghi lại dang rộng vòng tay: "Tiểu Kỳ, huynh có muốn ôm ta không?"
Ứng Kỳ sợ hãi lùi lại mấy bước: "Công chúa, lên đường bình an."
Tỷ ấy cong môi nói: “Bản công chúa đã ban cho huynh một ân huệ…đừng hối hận đấy.”
Sau khi Chiêu Nghi rời đi, Bùi Huyền Triệt mới bắt đầu thu dọn hành lý.
“Tổ phụ của ta đã trở về thành, ngươi cùng ta đến đó gặp ông ấy.”
"Thẩm Tú Châu, 20 tuổi, người thôn Hoài Lưu, đỗ đạt hạng nhì trong kỳ thi đình, sau đó đi theo Bùi Huyền Chính."
Ta kinh ngạc nhìn Bùi Huyền Triệt: "Ngài biết hết rồi sao?"
Lúc này ta mới nhận ra Bùi Huyền Triệt rất cẩn thận, sau khi đưa ta đến doanh trại, mặc dù biết ta giả c.h.ế.t, nhưng chắc hẳn đã điều tra ta rất kỹ lưỡng.
Hắn để ta ở gần hắn, có thể là để theo dõi hành động của ta luôn.
"Chậc," Bùi Huyền Triệt khinh thường cười lạnh, "Nhị ca là đồ ngốc, đầu óc còn không bằng một nửa mẫu phi hắn, không cần phải lo lắng quá nhiều."
"Thi phi rất được Hoàng đế sủng ái, hành động cũng rất tàn nhẫn, ngươi phải cẩn thận."
"Đừng lo lắng! Nhị ca đã muốn tranh đoạt ngôi vị, sẽ không chủ động cho người ta cơ hội chỉ trích mình đâu."
Ta ngớ ngẩn gật đầu.
"Điện hạ, nếu như ta phải bội ngài…"
“Ta tin vào mắt nhìn của mình.”
"Chỉ cần ta còn ở đây, ta sẽ không để ngươi làm bất cứ điều gì sai trái."
Một luồng nhiệt dâng lên trong tim ta, khiến mắt ta đau nhức và sưng húp.
Bùi Huyền Triệt hỏi: "Sao bây giờ ngươi không gọi tên ta nữa?"
Đồ hẹp hòi!
Ta cong môi làm cử chỉ cầu xin lòng thương xót.
Hòn đá trong lòng ta đã được gỡ xuống, ngày hôm sau ta lại trở về với dáng vẻ vô tâm thường ngày, cầm nồi canh xương do chính tay ta hầm đi tìm Chiêu Nghi.
Vừa bước vào liền nhìn thấy Chiêu Nghi túm lấy cổ áo của Ứng Kỳ, ném hắn ta vào tường.
Tỷ ấy nhào vào người hắn, sờ mó khắp nơi.
Ứng Kỳ mặt đỏ bừng, nhưng vì thân phận, hắn không thể dùng đến bạo lực, chỉ có thể giơ tay lên cầu xin: "Công chúa, điều này không phù hợp với lễ nghi, xin người chú ý đến hình tượng của mình."
20.
Ta kinh ngạc trước loạt hành động mượt mà của tỷ ấy.
Có thể học theo không?
Chiêu Nghi thấy ta đến mới chịu buông Ứng Kỳ ra.
Hắn khẽ gật đầu với ta rồi vội vã chạy đi.
“Tiểu Mạn, muội đến rồi!
“Nhìn ngon quá!”
Tỷ ấy cầm bát canh uống, vừa uống vừa lẩm bẩm.
"Đó chính là bản chất thật của Ứng Kỳ, quá nhút nhát."
"Nhưng ta biết trong lòng hắn có ta…hehe."
Ta hơi choáng: "Vâng, hắn chắc chắn thích tỷ."
"Đúng vậy! Ngay cả muội cũng nhìn ra được mà."
Thực ra thì ta... không nhìn ra gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ta nói muội nghe, Ứng Kỳ từ nhỏ đã rất đẹp rồi. Ngay từ cái nhìn đầu tiên ta đã yêu hắn."
Dương Tiểu An(Dương Yến)
"Ta ngày nào cũng chạy đến phủ của A Triệt để gặp Ứng Kỳ."
“Lúc đó mẫu hậu và hoàng huynh đều qua đời, mọi người ở kinh thành liền coi thường ta.”
Giọng điệu của tỷ ấy trầm xuống một lát, rồi lại nhanh chóng lên cao.
"Họ khinh thường ta vì ta là công chúa nhưng lại dành toàn bộ thời gian bên cạnh một tên hộ vệ. Nói ta cả đời không thể xuất giá."
“Nhưng A Triệt nói rằng dù ta không xuất giá, đệ ấy vẫn ủng hộ ta.”
Tỷ ấy tức giận đập mạnh chiếc lọ xuống khối gỗ, kêu một tiếng "ầm".
"Ai mà ngờ sau khi nghe xong, bọn họ lại bắt đầu nói lung tung rằng giữa ta và A Triệt có mối quan hệ không rõ ràng."
Nghe xong, ta cũng phẫn nộ: "Bọn họ đúng là khốn nạn mà!"
"Chiêu Nghi tỷ, tỷ có thể chủ động bày tỏ tình cảm của mình với Ứng Kỳ, muội thật sự ngưỡng mộ tỷ đấy."
Không ngờ, tỷ ấy nghe xong liền mờ ám hỏi: "Tiểu Mạn, muội thấy A Triệt nhà ta thế nào?"
21.
"A? Ờ..." Chủ đề thay đổi nhanh đến nỗi ta suýt cắn phải lưỡi. "Lục hoàng tử…điện hạ rất đẹp, cử chỉ tao nhã... ờ... tuấn tú..."
Ta thầm toát mồ hôi, hối hận vì mình không đọc sách nhiều.
"Hahaha," Tỷ ấy vòng tay qua cổ ta thì thầm, "Tiểu Mạn, đối với người mình thích thì phải chủ động chứ."
Đúng như ý nghĩ của Công chúa Điện hạ, không có gì có thể che giấu được tỷ ấy.
"Trong sách có câu, nam nhân mạnh mẽ…sợ nữ nhân bám theo."
Câu này có trong sách sao?
Ta tưởng tượng đến cảnh mình ném Bùi Huyền Triệt vào tường tán tỉnh hắn, toàn thân liền nổi hết da gà.
Hắn sẽ lột da rút gân ta mất!
Hắn chắc chắn tra tấn ta đến c.h.ế.t, rồi vứt thi t.h.ể giữa nơi hoang dã!
Ta giả vờ bình tĩnh đẩy tỷ ấy ra, bày tỏ lòng trung thành: "Lục hoàng tử thân phận cao quý, không phải thứ mà thường dân có thể mơ tới..."
"Muội đúng là đồ vô dụng," Chiêu Nghi mất kiên nhẫn ngắt lời ta, "Muội muốn làm gì thì làm! Ta trở về cung đây."
"Ta chạy đến đây vì lo lắng cho A Triệt. Nếu ta không trở về, người trong cung sẽ nghi ngờ."
Chiêu Nghi thay đổi vẻ mặt vui tươi thường ngày, trở nên nghiêm túc.
Bùi Huyền Triệt, Ứng Kỳ và ta cùng nhau tiễn tỷ ấy trở về.
Trước khi lên xe ngựa, tỷ ấy lần lượt ôm ta và Bùi Huyền Triệt.
“Con đường phía trước đầy rẫy nguy hiểm, nhất định phải cẩn thận”
Chiêu Nghi lại dang rộng vòng tay: "Tiểu Kỳ, huynh có muốn ôm ta không?"
Ứng Kỳ sợ hãi lùi lại mấy bước: "Công chúa, lên đường bình an."
Tỷ ấy cong môi nói: “Bản công chúa đã ban cho huynh một ân huệ…đừng hối hận đấy.”
Sau khi Chiêu Nghi rời đi, Bùi Huyền Triệt mới bắt đầu thu dọn hành lý.
“Tổ phụ của ta đã trở về thành, ngươi cùng ta đến đó gặp ông ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro