Chương 8
Đang cập nhật
2025-03-23 21:01:46
22.
Ta đã nghe nói về tổ phụ của Bùi Huyền Triệt.
Tiêu tướng quân dành cả đời chiến đấu vì đất nước, lập vô số chiến công.
Khi Bắc Yên xâm lược, Tiêu tướng quân cùng nhi tử chiến đấu ba ngày liền.
Cuối cùng cũng đẩy lùi được quân địch, nhưng lại mất đi nhi tử.
Tiêu gia đều là những anh hùng, trung thành dũng cảm, được dân chúng ca ngợi.
Ta tất nhiên cũng muốn gặp gỡ vị chiến thần này.
Chúng ta bí mật rời đi, nhưng đến cánh cửa lớn của thành liền bị chặn lại.
Bùi Huyền Triệt vén một góc rèm lên, thấy cổng thành được canh gác nghiêm ngặt, một đội binh lính đang kiểm tra từng người một.
Ứng Kỳ hạ giọng nói: "Điện hạ, đám lính kia có lẽ là người của Nhị hoàng tử."
Ta ngay lập tức cảnh giác, nắm chặt con d.a.o ngắn mang theo bên mình.
Bùi Huyền Triệt nhìn ta với ánh mắt an ủi rồi đưa cho Ứng Kỳ một tấm thẻ.
Ứng Kỳ nhét tờ giấy thông hành và một túi bạc vào tay quan gia kiểm tra.
“Thiếu gia của ta có việc gấp phải rời khỏi thành ngay, hy vọng quan gia giúp đỡ.”
Hắn ta cân nhắc túi bạc rồi hài lòng đặt vào tay áo, nhưng vẫn bước về phía cỗ xe ngựa.
Dương Tiểu An(Dương Yến)
"Gần đây trong thành thường bị cướp, người ra vào đều phải kiểm tra nghiêm ngặt, còn có chuyện gì cấp bách hơn sự an toàn của dân chúng trong thành không?"
Bùi Huyền Triệt nghiêm nghị nhìn ta, ta đột nhiên cảm thấy lo lắng.
Hắn lắng nghe tiếng bước chân, nhíu mày ấn ta xuống dưới người hắn, đầu tựa sát vào cổ ta.
Quan gia vén rèm lên, sửng sốt một lát rồi cười hì hì: "Thiếu gia, tâm trạng của ngài tốt quá nhỉ."
“Cho qua.”
Bùi Huyền Triệt ngồi trở lại, nhưng vành tai lại hơi ửng đỏ.
Ta nhớ tới câu nói của Chiêu Nghi "Nam nhân mạnh mẽ…sợ nữ nhân bám theo" ngượng ngùng trêu Bùi Huyền Triệt.
"Điện hạ, ngài sao vậy? Sao mặt ngài lại đỏ thế? Ngài bị bệnh phải không?"
Ta giả vờ chạm vào trán hắn, nhưng hắn lại đẩy ta ra.
“Không sao.”
"Điện hạ, sao ngài vẫn còn ngại ngùng vậy? Chẳng lẽ Lục hoàng tử trong lời đồn sống phóng đãng thực chất là một tấm thân trong trắng?"
Không ổn rồi, hình như quá tay rồi.
Thấy hắn sắp nổi giận, ta liền im lặng
Ứng Kỳ lái xe ngựa đi, cơn gió mạnh thổi bay một góc rèm.
Ta nhìn ra ngoài thấy Thẩm Tú Châu đang ngồi trong đình ở cạnh cổng thành.
Hắn thong thả uống trà, nghe binh lính cúi người báo cáo gì đó.
Sống còn tệ hơn c.h.ế.t?
Hắn lại nói dối ta nữa rồi.
Thẩm Tú Châu dường như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn ta.
23.
Ta vội vàng kéo rèm lại.
Bùi Huyền Triệt nhìn ta với vẻ hứng thú.
"Sao vậy? Nhìn thấy tình cũ không vui à?"
Hắn nắm bắt cơ hội, đáp trả lại mọi lời trêu chọc của ta.
Ta không trả lời lời của Bùi Huyền Triệt mà nói: "Người dùng thôn Hoài Lưu để uy h.i.ế.p không phải là Nhị hoàng tử, mà chính là Thẩm Tú Châu."
"Hắn muốn ta giúp hắn diệt trừ ngài, sau đó gặp Nhị hoàng tử báo công."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bùi Huyền Triệt cười khẽ: "Khứu giác của ngươi tốt lên rồi đấy, ta rất mong đợi ngày ngươi biến thành sói."
Ta trợn mắt, không nói nên lời.
Đêm đến, Ứng Kỳ đỗ xe ở một khu rừng hẻo lánh.
Ta bắt được hai con chim trĩ, khéo léo lột da chúng đem nướng.
Trước khi Bùi Huyền Triệt kịp nói đùa, ta đã nhét con chim trĩ trên que vào miệng.
"...Tiểu Mạn, ngươi có vẻ rất lo lắng."
"Thẩm Tú Châu nhìn thấy ta rồi."
"Không sao cả, Bùi Huyền Chính sẽ không dễ dàng buông tha ta như vậy, không thể trốn mãi được."
"Nếu ngài đã đoán trước được điều này, tại sao chỉ mang theo hai người chúng ta?"
“Quá nhiều người đi theo sẽ gây chú ý, ta phải bảo đảm an toàn cho tổ phụ.”
Vừa dứt lời, ta nghe thấy tiếng mũi tên xé gió bay đến, liền rút kiếm ra c.h.é.m đứt nó.
Nhưng lại có nhiều mũi tên hơn được b.ắ.n ra từ mọi hướng.
Ứng Kỳ lập tức quay người lại, lái xe ngựa, thu hút những người truy đuổi chạy về sâu trong rừng.
Bùi Huyền Triệt thở dài "Thật đáng tiếc" rồi vứt con chim trĩ trên tay đi.
Nắm lấy cổ tay ta nhanh chóng chạy theo hướng khác.
Bóng cây hai bên đường nhanh chóng lùi xa, cổ họng ta dần dần có mùi m.á.u tanh.
Một mũi tên có lông vũ bay vụt qua vai ta đ.â.m vào thân cây trước mặt, đuôi mũi tên vẫn còn rung chuyển.
Ta dừng lại một lát rồi vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của Bùi Huyền Triệt.
Suy cho cùng, võ công của ta không được thành thạo lắm, ngày càng có nhiều lỗ hổng trong khả năng phòng thủ.
Sau một hồi do dự, ta buông tay áo của Bùi Huyền Triệt.
"Bùi Huyền Triệt, là ta làm lộ tung tích của ngài, ta sẽ dẫn bọn họ đi, ngài đi gặp Tiêu tướng quân đi..."
24.
"Câm miệng!"
"Ngươi là hộ vệ của ta, trách nhiệm của ta là bảo vệ người dân và binh lính của mình."
Những lời lẽ hùng hồn của Bùi Huyền Triệt truyền qua tai, chạm đến trái tim ta.
Sau khi nương mất, ta một lần nữa lại được trải nghiệm cảm giác được ai đó bảo vệ trong lúc tuyệt vọng.
Bùi Huyền Triệt cầm kiếm đánh mũi tên đang hướng về phía ta.
Nhưng hắn không thể tránh được mũi tên ẩn b.ắ.n vào bắp chân mình.
Ta cố gắng bình tĩnh lại, bọc một hòn đá vào trong quần áo và ném ra xa.
Nhân lúc những kẻ truy đuổi kịp phản ứng, ta cẩn thận giúp Bùi Huyền Triệt trốn vào góc một tảng đá lớn.
Ta kéo áo choàng của Bùi Huyền Triệt ra xé một mảnh vải.
"Ngươi đang làm gì vậy? Dù ta gặp rắc rối, ngươi cũng không thể lợi dụng ta được, đúng không?"
Bùi Huyền Triệt vẫn trêu chọc ta một cách vô tình.
Nhưng ta không còn tâm trạng để trả lời nữa, chỉ im lặng giúp hắn băng bó vết thương.
Nếu có thể đổi mạng sống của mình để cứu lấy Bùi Huyền Triệt, ta quyết không do dự.
Ta quay người định bỏ đi, nhưng cổ tay đã bị nắm lấy.
"Nhóc con, giờ ta vô dụng rồi mà ngươi còn muốn chạy trốn! Nếu ngươi c.h.ế.t giữa đường, chẳng phải là uổng phí công huấn luyện của ta sao?"
Bùi Huyền Triệt đổi chủ đề, nghiêm túc nói với ta: "Giữ mạng là điều quan trọng nhất. Chạy về phía tây tìm tổ phụ ta. Ông ấy sẽ cứu ngươi."
Sau đó hắn nhét một mặt dây chuyền bằng ngọc bích vào tay ta.
Nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của ta, hắn nói thêm, "Đừng lo! Ta được trời cao phù hộ, không dễ dàng c.h.ế.t đâu."
Ta cầm lấy mặt dây chuyền bằng ngọc bích, quay người đánh lạc hướng quân địch.
Đột nhiên ta nghe thấy Thẩm Tú Châu gọi ta từ phía sau: "Tiểu Mạn!"
Ta đã nghe nói về tổ phụ của Bùi Huyền Triệt.
Tiêu tướng quân dành cả đời chiến đấu vì đất nước, lập vô số chiến công.
Khi Bắc Yên xâm lược, Tiêu tướng quân cùng nhi tử chiến đấu ba ngày liền.
Cuối cùng cũng đẩy lùi được quân địch, nhưng lại mất đi nhi tử.
Tiêu gia đều là những anh hùng, trung thành dũng cảm, được dân chúng ca ngợi.
Ta tất nhiên cũng muốn gặp gỡ vị chiến thần này.
Chúng ta bí mật rời đi, nhưng đến cánh cửa lớn của thành liền bị chặn lại.
Bùi Huyền Triệt vén một góc rèm lên, thấy cổng thành được canh gác nghiêm ngặt, một đội binh lính đang kiểm tra từng người một.
Ứng Kỳ hạ giọng nói: "Điện hạ, đám lính kia có lẽ là người của Nhị hoàng tử."
Ta ngay lập tức cảnh giác, nắm chặt con d.a.o ngắn mang theo bên mình.
Bùi Huyền Triệt nhìn ta với ánh mắt an ủi rồi đưa cho Ứng Kỳ một tấm thẻ.
Ứng Kỳ nhét tờ giấy thông hành và một túi bạc vào tay quan gia kiểm tra.
“Thiếu gia của ta có việc gấp phải rời khỏi thành ngay, hy vọng quan gia giúp đỡ.”
Hắn ta cân nhắc túi bạc rồi hài lòng đặt vào tay áo, nhưng vẫn bước về phía cỗ xe ngựa.
Dương Tiểu An(Dương Yến)
"Gần đây trong thành thường bị cướp, người ra vào đều phải kiểm tra nghiêm ngặt, còn có chuyện gì cấp bách hơn sự an toàn của dân chúng trong thành không?"
Bùi Huyền Triệt nghiêm nghị nhìn ta, ta đột nhiên cảm thấy lo lắng.
Hắn lắng nghe tiếng bước chân, nhíu mày ấn ta xuống dưới người hắn, đầu tựa sát vào cổ ta.
Quan gia vén rèm lên, sửng sốt một lát rồi cười hì hì: "Thiếu gia, tâm trạng của ngài tốt quá nhỉ."
“Cho qua.”
Bùi Huyền Triệt ngồi trở lại, nhưng vành tai lại hơi ửng đỏ.
Ta nhớ tới câu nói của Chiêu Nghi "Nam nhân mạnh mẽ…sợ nữ nhân bám theo" ngượng ngùng trêu Bùi Huyền Triệt.
"Điện hạ, ngài sao vậy? Sao mặt ngài lại đỏ thế? Ngài bị bệnh phải không?"
Ta giả vờ chạm vào trán hắn, nhưng hắn lại đẩy ta ra.
“Không sao.”
"Điện hạ, sao ngài vẫn còn ngại ngùng vậy? Chẳng lẽ Lục hoàng tử trong lời đồn sống phóng đãng thực chất là một tấm thân trong trắng?"
Không ổn rồi, hình như quá tay rồi.
Thấy hắn sắp nổi giận, ta liền im lặng
Ứng Kỳ lái xe ngựa đi, cơn gió mạnh thổi bay một góc rèm.
Ta nhìn ra ngoài thấy Thẩm Tú Châu đang ngồi trong đình ở cạnh cổng thành.
Hắn thong thả uống trà, nghe binh lính cúi người báo cáo gì đó.
Sống còn tệ hơn c.h.ế.t?
Hắn lại nói dối ta nữa rồi.
Thẩm Tú Châu dường như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn ta.
23.
Ta vội vàng kéo rèm lại.
Bùi Huyền Triệt nhìn ta với vẻ hứng thú.
"Sao vậy? Nhìn thấy tình cũ không vui à?"
Hắn nắm bắt cơ hội, đáp trả lại mọi lời trêu chọc của ta.
Ta không trả lời lời của Bùi Huyền Triệt mà nói: "Người dùng thôn Hoài Lưu để uy h.i.ế.p không phải là Nhị hoàng tử, mà chính là Thẩm Tú Châu."
"Hắn muốn ta giúp hắn diệt trừ ngài, sau đó gặp Nhị hoàng tử báo công."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bùi Huyền Triệt cười khẽ: "Khứu giác của ngươi tốt lên rồi đấy, ta rất mong đợi ngày ngươi biến thành sói."
Ta trợn mắt, không nói nên lời.
Đêm đến, Ứng Kỳ đỗ xe ở một khu rừng hẻo lánh.
Ta bắt được hai con chim trĩ, khéo léo lột da chúng đem nướng.
Trước khi Bùi Huyền Triệt kịp nói đùa, ta đã nhét con chim trĩ trên que vào miệng.
"...Tiểu Mạn, ngươi có vẻ rất lo lắng."
"Thẩm Tú Châu nhìn thấy ta rồi."
"Không sao cả, Bùi Huyền Chính sẽ không dễ dàng buông tha ta như vậy, không thể trốn mãi được."
"Nếu ngài đã đoán trước được điều này, tại sao chỉ mang theo hai người chúng ta?"
“Quá nhiều người đi theo sẽ gây chú ý, ta phải bảo đảm an toàn cho tổ phụ.”
Vừa dứt lời, ta nghe thấy tiếng mũi tên xé gió bay đến, liền rút kiếm ra c.h.é.m đứt nó.
Nhưng lại có nhiều mũi tên hơn được b.ắ.n ra từ mọi hướng.
Ứng Kỳ lập tức quay người lại, lái xe ngựa, thu hút những người truy đuổi chạy về sâu trong rừng.
Bùi Huyền Triệt thở dài "Thật đáng tiếc" rồi vứt con chim trĩ trên tay đi.
Nắm lấy cổ tay ta nhanh chóng chạy theo hướng khác.
Bóng cây hai bên đường nhanh chóng lùi xa, cổ họng ta dần dần có mùi m.á.u tanh.
Một mũi tên có lông vũ bay vụt qua vai ta đ.â.m vào thân cây trước mặt, đuôi mũi tên vẫn còn rung chuyển.
Ta dừng lại một lát rồi vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của Bùi Huyền Triệt.
Suy cho cùng, võ công của ta không được thành thạo lắm, ngày càng có nhiều lỗ hổng trong khả năng phòng thủ.
Sau một hồi do dự, ta buông tay áo của Bùi Huyền Triệt.
"Bùi Huyền Triệt, là ta làm lộ tung tích của ngài, ta sẽ dẫn bọn họ đi, ngài đi gặp Tiêu tướng quân đi..."
24.
"Câm miệng!"
"Ngươi là hộ vệ của ta, trách nhiệm của ta là bảo vệ người dân và binh lính của mình."
Những lời lẽ hùng hồn của Bùi Huyền Triệt truyền qua tai, chạm đến trái tim ta.
Sau khi nương mất, ta một lần nữa lại được trải nghiệm cảm giác được ai đó bảo vệ trong lúc tuyệt vọng.
Bùi Huyền Triệt cầm kiếm đánh mũi tên đang hướng về phía ta.
Nhưng hắn không thể tránh được mũi tên ẩn b.ắ.n vào bắp chân mình.
Ta cố gắng bình tĩnh lại, bọc một hòn đá vào trong quần áo và ném ra xa.
Nhân lúc những kẻ truy đuổi kịp phản ứng, ta cẩn thận giúp Bùi Huyền Triệt trốn vào góc một tảng đá lớn.
Ta kéo áo choàng của Bùi Huyền Triệt ra xé một mảnh vải.
"Ngươi đang làm gì vậy? Dù ta gặp rắc rối, ngươi cũng không thể lợi dụng ta được, đúng không?"
Bùi Huyền Triệt vẫn trêu chọc ta một cách vô tình.
Nhưng ta không còn tâm trạng để trả lời nữa, chỉ im lặng giúp hắn băng bó vết thương.
Nếu có thể đổi mạng sống của mình để cứu lấy Bùi Huyền Triệt, ta quyết không do dự.
Ta quay người định bỏ đi, nhưng cổ tay đã bị nắm lấy.
"Nhóc con, giờ ta vô dụng rồi mà ngươi còn muốn chạy trốn! Nếu ngươi c.h.ế.t giữa đường, chẳng phải là uổng phí công huấn luyện của ta sao?"
Bùi Huyền Triệt đổi chủ đề, nghiêm túc nói với ta: "Giữ mạng là điều quan trọng nhất. Chạy về phía tây tìm tổ phụ ta. Ông ấy sẽ cứu ngươi."
Sau đó hắn nhét một mặt dây chuyền bằng ngọc bích vào tay ta.
Nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của ta, hắn nói thêm, "Đừng lo! Ta được trời cao phù hộ, không dễ dàng c.h.ế.t đâu."
Ta cầm lấy mặt dây chuyền bằng ngọc bích, quay người đánh lạc hướng quân địch.
Đột nhiên ta nghe thấy Thẩm Tú Châu gọi ta từ phía sau: "Tiểu Mạn!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro