Phối Âm Hôn Với Lục Hoàng Tử

Chương 1

Đang cập nhật

2025-03-23 21:01:46

1.

Thời điểm ta đốn củi từ trên núi trở về, vẫn luôn cảm giác ánh mắt của người trong thôn nhìn ta có gì đó kỳ lạ. Hệt như ánh mắt ta nhìn chằm chằm vào con thỏ mỗi khi sập bẫy, không khỏi cảm thấy rùng mình.

Lúc đi qua khúc rẽ, ta thấy người bạn từ thuở nhỏ bất thình lình xuất hiện, kéo ta vào góc tường không người, ánh mắt dáo dác đảo quanh.

“Tố Vân, ngươi làm gì ở đây vậy?” 

Ta nhìn Tố Vân bằng ánh mắt kỳ quái, nhét trứng chim trong lòng n.g.ự.c vào tay nàng.

“Cầm lấy đi! Hôm nay ta may mắn lắm, không chỉ bổ được củi mà còn bẫy được một con thỏ rừng, lại tìm được mấy quả trứng chim nữa kìa, he he.”

Năm nay hạn hán nghiêm trọng, mùa màng thất bát, con thỏ này cũng có thể giúp ta bớt được mấy trận đòn roi mắng chửi.

Mấy quả trứng chim cũng có thể khiến phụ mẫu của Tố Vân đối xử với nàng tốt hơn một chút. Còn có thể bồi bổ cho ca ca nàng sắp tham gia khoa cử. 

Nghĩ đến đây, ta cảm thấy hơi ngại ngùng.

“Tiểu Mãn…… Ngươi mau chạy đi……”

Tố Vân run rẩy cất lời, vừa khóc vừa đẩy ta ra ngoài. Ta hoảng sợ, vội vàng đặt sọt xuống rồi hỏi:

“Phụ thân ta lại muốn làm gì sao?”

Dù rằng đã cố gắng hết sức làm việc để chăm lo cho phụ thân và đệ đệ, nhưng ta biết phụ thân chưa bao giờ yêu thương ta.

Sau khi nghe Tố Vân nói xong, đáy lòng ta lập tức trống rỗng.

“Ông, ông ấy gỡ bảng trên trấn… muốn bán ngươi cho phủ Lục hoàng tử… phối âm hôn……”

Cả người ta tức thì lạnh buốt.

Ta đã nghe đồn về tin tức Lục hoàng tử bạo bệnh mà qua đời. 

Cũng biết quê nhà có treo bảng tìm kiếm thiếu nữ vừa mới mất để phối âm hôn cùng với hắn. 

Nếu chuyện này ổn thoả, không chỉ người nhà được cấp mười lượng bạc mà mỗi nhà trong thôn đều sẽ được chia mười thạch gạo.

Nhưng ta vẫn còn sống kia mà!

Sau lưng, ánh mắt dân làng chợt loé sáng như lũ sói hoang núp trong bóng tối thèm con mồi đến nhỏ dãi.

Dương Tiểu An(Dương Yến)

Ta lập tức ném con thỏ vào lòng Tố Vân, xoay người chạy thẳng ra ngoài thôn.

2.

Nhưng đã quá muộn rồi.

Có người nhìn thấy liền báo cho phụ thân và các tiểu thúc của ta, mấy a di trong làng cũng đến.

Những con c.h.ó sói bắt đầu đi săn.

Con thỏ nhỏ chỉ có thể chạy một cách tuyệt vọng.

Mùi m.á.u dần tràn vào cổ họng ta, bước chân ta trở nên nặng nề hơn như thể đang lún vào bùn lầy.

Ta không thể chạy được nữa. Vội vã chui vào đống rơm ngoài đồng, toàn thân run rẩy không kiểm soát được.

Ta rất nhớ nương.

Khi nương còn sống, mỗi lần bị phụ thân đ.á.n.h bà thường ôm chặt ta.

Mặc dù trên người bà ấy còn có nhiều vết thương hơn ta.

Con quạ trên cây đột nhiên kêu "Ah! Ah!" hai lần.

Sau những tiếng bước chân ồn ào, giọng nói lớn của phụ thân vang lên trong đêm vắng.

“Đồ ăn hại, khốn kiếp! Lão tử nuôi ngươi nhiều năm như vậy, bây giờ ngươi không báo đáp ta mà còn muốn bỏ trốn?”

“Đừng để ta bắt được ngươi. Ta sẽ để ngươi giống nương của ngươi.”

Ta cảm thấy mình như đang rơi xuống hầm băng, cắn chặt cổ tay mình để không hét lên.

Nương của ta đã bị ông ấy đ.á.n.h c.h.ế.t.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khi bà không thể chịu đựng được những đòn roi của ông nữa, định nhảy xuống sông chạy đi thì bị ông ấy phát hiện.

Việc thê tử bỏ chạy làm ảnh hưởng đến thể diện của ông.

Trong cơn tức giận, ông ta đã đ.á.n.h c.h.ế.t nương.

Cuộc đời của nương ngay cả cái c.h.ế.t của mình cũng không thể tự quyết định.

Bây giờ ta cũng giống như nương, dù là sống hay c.h.ế.t cũng không có quyền quyết định.

"Mở đóng củi đằng kia ra xem thử đi.”

Hai mắt mở to, tim ta gần như nhảy ra khỏi cổ họng.

Tiếng bước chân bên ngoài ngày càng gần, một bước, hai bước…

3.

Ai đó hãy cứu ta với?

Làm ơn, là ai cũng được, xin hãy đến cứu ta.

Nương ơi, con sợ quá…

Ta thầm hét trong lòng, sợ đến mức mất hết lý trí, toàn thân toát đầy mồ hôi lạnh.

Ta đột nhiên nghĩ tới Thẩm Tú Châu.

Hắn từng nói, nếu đỗ trạng nguyên sẽ quay về làng cưới ta.

Phải! Hắn chắc chắn sẽ cứu ta!

Thẩm Tú Châu là ca ca của Tố Vân, từ nhỏ ta đã thích đi theo hắn.

Chỉ vì Thẩm Tú Châu thiếu niên anh tuấn nhất ở trong làng.

Hắn không chỉ biết chữ mà còn rất lịch sự.

Theo những gì hắn dạy ta, thì hắn chính là một nam nhân tốt, phong thái cao quý, cử chỉ tao nhã.

Nghĩ đến đây, ta đã có thể bình tĩnh lại.

Lợi dụng lúc họ không để ý, ta lẻn chạy ra khỏi đóng củi.

Rón rén quay lại làng, chạy đến nhà Thẩm Tú Châu.

“Tú Châu! Tú Châu!”

Ngay khi Thẩm Tú Châu mở cửa, ta không thể nhịn được nữa, lao vào lòng hắn và bật khóc.

Nhưng Thẩm Tú Châu lại nhíu mày, đẩy ta ra.

Ta ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên nhận ra, tuy Thẩm Tú Châu mặc một chiếc áo vải thô nhưng lại trắng như mới.

Người ta dính đầy bùn, còn có vết m.á.u của con thỏ trên ngực.

Là một học giả, điều quan trọng nhất đối với Thẩm Tú Châu là dáng vẻ của mình.

Ta ngượng ngùng vỗ nhẹ vào vết bẩn dính trên y phục của Thẩm Tú Châu, nhưng càng vỗ chúng lại càng đậm hơn.

"...Tú Châu ca ca, phụ thân muội muốn bán muội đi. Muội sắp c.h.ế.t rồi..."

Trong lúc vội vã lau quần áo cho Thẩm Tú Châu, ta vừa khóc vừa cầu xin hắn cứu ta.

"Tú Châu ca ca, khi huynh đi thi có thể mang muội theo không? Muội sẽ giặt quần áo, nấu cơm cho huynh, muội có thể chăm sóc huynh.”

Thẩm Tú Châu từng nói, quân tử phải tránh xa bếp núc, nam nhân phải lo đại nghiệp, không nên làm những việc giặt quần áo hay nấu cơm.

Vậy nên Tố Vân phải làm hết mọi việc trong nhà.

Tuy rằng ta luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, nhưng những lời Thẩm Tú Châu nói đều đúng.

Hơn nữa, đây có thể là giá trị duy nhất của ta.

Nhưng ta không ngờ Thẩm Tú Châu lại hất bàn tay bẩn thỉu của ta ra và lạnh lùng nói: "Sao muội lại ở đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phối Âm Hôn Với Lục Hoàng Tử

Số ký tự: 0