Phối Âm Hôn Với Lục Hoàng Tử

Chương 2

Đang cập nhật

2025-03-23 21:01:46

4.

Ta dần cảm thấy Thẩm Tú Châu có vẻ khác với trước đây.

"Tiểu Mạn, ta nghe nói phụ thân muội muốn muội phối âm hôn với Lục hoàng tử, như vậy là không may rồi. Ta sắp thi cử, sau này muội tốt nhất đừng đến gặp ta nữa..."

Ta thực sự choáng váng.

Trước đây, Thẩm Tú Châu đối với ta rõ ràng rất dịu dàng.

Hắn từng dạy ta rất nhiều thứ…

Mỗi khi săn được thịt thú, ta đều đưa cho Tố Vân và nhờ nàng ấy hầm cho Thẩm Tú Châu bồi bổ cơ thể.

Ta không ngờ Thẩm Tú Châu lại không cho ta vào vì sợ xui xẻo.

"Còn nữa, sau khi ta thi đỗ, nhất định phải lấy một tiểu thư khuê cát trong thành. Ngươi mỗi ngày đều làm việc quần quật, thật sự không xứng với một thư sinh như ta." Thẩm Tú Châu nói xong, định đóng cửa lại.

Ta mỉm cười với chính mình.

Thì ra lúc cần, thì ta là một nữ nhân giỏi giang, có thể làm tất cả mọi việc, từ đốn củi trên núi đến bắt cá dưới sông.

Khi không cần, ta chỉ là một nữ nhân xui xẻo và vô dụng.

“Nha đầu thối! Đừng hòng chạy!”

Ta đột nhiên nghe thấy tiếng phụ thân chửi thề ở phía sau, toàn thân ta liền run lên dữ dội.

"Tú Châu ca ca, muội van xin huynh, huynh mang muội theo với, muội không muốn c.h.ế.t..."

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của Thẩm Tú Châu như đang tóm lấy cọng rơm cứu mạng, vừa khóc vừa cầu xin hắn.

Ta hy vọng hắn sẽ nể tình nghĩa mấy năm qua mà cứu ta.

Nhưng kẻ luôn miệng nói về chính nghĩa và đạo đức này đã xắn tay áo lên đẩy ta ra khỏi cửa.

"Cút khỏi đây! Chúng ta sẽ c.h.ế.t nếu chọc giận phủ của Lục hoàng tử."

"Ta muốn trở thành người đứng đầu bảng khoa cử, sao có thể liều mạng vì ngươi được?"

Cánh cửa đóng sầm lại, cắt đứt tình nghĩa bao năm qua.

5.

Trước đây, ta thường chủ động giúp Tố Vân làm việc, chỉ vì muốn gặp Thẩm Tú Châu.

Vài ngày trước ta còn vui vẻ đi hái nấm và săn thú trên núi, giúp hắn kiếm thêm chi phí vào thành dự thi.

Ta thậm chí còn bán đi mái tóc dài quý giá của mình, vì vậy mới bị phụ thân đ.á.n.h đập dã man.

Lúc đó, Thẩm Tú Châu cười nói với ta: "Tiểu Mạn, đợi ta đỗ kỳ thi rồi sẽ lấy muội. Thế nào? Muội giỏi giang khoẻ mạnh như vậy, nhất định sẽ sinh cho ta một đứa con trai to béo."

Ta đứng ngơ ngác, thì ra ta đã bị bỏ rơi.

Phụ thân và các tiểu thúc đuổi đến, giận dữ đá ta một cái.

Ta ôm bụng ngã xuống, đau đến mức không thể nói được lời nào.

“Trói nó lại, đồ ăn hại, ngươi làm lão tử mệt như vậy.”

Ta cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất, quỳ xuống trước mặt phụ thân, ôm lấy chân ông và cầu xin.

“Phụ thân…cầu xin người, đừng bắt con đi, con không muốn c.h.ế.t đâu…”

"Sau này con sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền hơn cho phụ thân và đệ đệ mà.”

Sau khi nương mất, ta đã làm rất nhiều công việc lặt vặt để sống dưới tầm mắt của phụ thân.

Ta không kiếm được nhiều tiền từ việc chặt gỗ và săn thú, nhưng ta có thể vào thành giao hàng cho Trương gia.

Ta muốn nói với ông ấy, ta có thể kiếm tiền.

Nhưng phụ thân vẫn không hề lay chuyển.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Một nữ nhi như con có thể làm được gì?"

“Đệ đệ con sắp vào thành thi cử. Sư phụ nói nó rất có tiềm năng, mai sau có thể trở thành tể tướng.”

“Vì tương lai của chúng ta, phải chuẩn bị cho đệ đệ con một chút tiền.”

“Con hiểu không?”

Các tiểu thúc ở phía sau cũng gật đầu đồng ý.

"Tiểu Mạn, kiếp này ngươi có thể gả cho Lục hoàng tử, chính là phúc phận to lớn."

"Đúng vậy! Năm nay hạn hán nghiêm trọng, mọi người đều c.h.ế.t đ.ó.i. Ngươi muốn bọn ta cũng như thế sao?"

Trong mắt họ, ta giống như một con vật sắp bị g.i.ế.c thịt.

Khi chủ nhà đói, các con vật đều bị đem đi hiến tế.

Ta muốn phản bác lại họ, nhưng đột nhiên bị đánh mạnh vào gáy vô lực ngã về phía trước.

6.

Lần nữa tỉnh dậy, mọi thứ trước mắt ta đều tối đen.

Ta đưa tay ra định chạm vào thì lại đụng phải bức tường gỗ. Ta còn nghe thấy tiếng "bang" "bang" của đất chôn trên tấm ván gỗ, và hình như còn có tiếng người khóc và tiếng nhạc tang.

Ta kinh hoàng nhận ra rằng mình đang bị chôn trong một chiếc quan tài.

Có thể phụ thân sợ rằng trực tiếp g.i.ế.t ta sẽ bị bắt và ảnh hưởng đến kỳ thi sắp tới của đệ đệ.

Thế là họ lừa bà mối và nhốt ta thẳng vào trong quan tài.

Ta sợ hãi đập vào quan tài và kêu cứu, mong ai đó bên ngoài nghe thấy đến cứu ta.

Tiếng ồn ở bên ngoài ngày càng nhỏ dần, cho đến khi xung quanh chìm vào im lặng.

Ta cảm thấy hơi thở của mình dần mất đi, chỉ có thể dùng móng tay cào xước tấm ván gỗ.

Cho đến khi kiệt sức.

Ta tuyệt vọng nằm trong quan tài, để mặc nước mắt chảy vào tai.

Ta nghĩ đến Tố Vân , người đã báo tin cho ta. Nếu phụ mẫu nàng ấy biết chuyện này, nàng chắc chắn sẽ bị đ.á.n.h.

Trước đây, mỗi khi bị đ.á.n.h, chúng ta luôn chăm sóc lẫn nhau.

Bệnh tật lâu ngày khiến người ta trở thành đại phu. 

Chúng ta thậm chí còn học được cách băng bó vết thương cho nhau, biết loại thảo dược nào dùng để cầm m.á.u.

Sau khi ta c.h.ế.t, không biết Tố Vân có thể tự chữa lành vết thương trên lưng mình hay không.

Ta lại nghĩ đến nương.

Bà thường bị phụ thân đ.á.n.h và ném vào nhà kho.

Nhưng trước khi mất, bà đã nói với ta: "Con đừng hận phụ thân con, cũng đừng chống lại ông ấy. Tiểu Mạn, con phải sống thật tốt."

Ta khóc lóc nắm lấy tay bà, cầu xin bà đừng c.h.ế.t: "Nương ơi, con sẽ ngoan ngoãn, sẽ sống thật tốt, chăm sóc đệ đệ thật tốt. Con cầu xin nương đừng đi mà, nương sống với con được không?"

Dương Tiểu An(Dương Yến)

「Tiểu Mạn……」

Sau tiếng thở dài, nương đã rời xa ta mãi mãi.

Nương ơi, con xin lỗi!

Con đã thất hứa…con không sống tốt được.

Nước mắt ta lại không ngừng chảy.

Đột nhiên, ta nhận thấy "cái xác" nằm cạnh ta dường như hơi ấm hơn.

Thi thể lật người lại, khàn giọng nói: "Nhóc con, ngươi đè lên bản vương rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phối Âm Hôn Với Lục Hoàng Tử

Số ký tự: 0