Chương 3
Đang cập nhật
2025-03-23 21:01:46
7.
Người ta cứng đờ, đưa tay ra chạm vào bên cạnh.
Vừa chạm vào chiếc mũi cao của x.á.c c.h.ế.t, tay liền bị bắt lấy.
Không xong rồi!
Hắn biến thành quỷ rồi phải không?
Ta hoảng hốt lùi lại, đầu đập mạnh vào tấm ván gỗ.
Trong quan tài tối tăm, ta thấy Lục hoàng tử dường như giơ tay muốn giúp ta, nhưng khi thấy ta xấu hổ ôm đầu, hắn ngượng ngùng hạ tay xuống.
"Im lặng đi theo ta."
Lục hoàng tử lạnh lùng cảnh cáo ta.
Ta không thể nhìn rõ ánh mắt hắn, nhưng ta cảm thấy chiếc quan tài dần lạnh hơn.
Bên ngoài nói rằng Lục hoàng tử là người tàn nhẫn, cả ngày đắm chìm trong sự truy lạc và trăng hoa.
Điều nực cười nhất là hắn ta dường như có mối quan hệ bất chính với hoàng tỷ của mình, còn giam giữ nàng trong phủ.
Lúc còn là người thì đã như vậy, bây giờ đã biến thành ma, sẽ ăn tươi nuốt sống ta mất.
Ta thận trọng lùi lại góc quan tài, nhìn hắn loay hoay trên tấm ván phía sau.
Đột nhiên, phần sau của quan tài tự động mở ra.
Dương Tiểu An(Dương Yến)
Hắn rút con d.a.o găm ra khỏi người và đào đất phía sau tấm ván gỗ, để lộ một lối đi bí mật ở bên ngoài.
Đến lúc này ta mới nhận ra Lục hoàng tử không hề biến thành quỷ.
Hắn ta đang giả c.h.ế.t.
"Đi theo ta." Vẫn là giọng điệu lạnh lẽo và u ám của một người c.h.ế.t.
Ta theo hắn ra khỏi lối đi bí mật, nơi có rất nhiều thị vệ đang đợi sẵn bên ngoài.
“Vương gia, ngài ổn không?”
Một thị vệ tới đưa cho Lục hoàng tử một ngọn đuốc.
Cuối cùng ta cũng nhìn rõ diện mạo của Lục hoàng tử, vẻ đẹp tựa như thần tiên trong tranh vậy.
Còn đẹp hơn cả Thẩm Tú Châu.
Nhưng bây giờ sắc mặt hắn tái nhợt, trong mắt tràn đầy tơ máu, không giống như thần, mà giống như ác quỷ từ địa ngục bò ra.
Ta không thể không rùng mình.
Nhưng Lục hoàng tử đã tốt bụng đưa ta ra ngoài, hẳn là không tàn nhẫn như trong lời đồn nhỉ?
“Ứng Kỳ, sắp xếp quân lính, đi thôi."
"Vâng! ... Điện hạ, cô nương này? Chúng ta phải làm sao?"
Dưới ánh sáng của ngọn đuốc, hình bóng của Lục hoàng tử phản chiếu trên bức tường đá.
Dáng người cao và mảnh khảnh, trông rất đẹp.
Nhưng lúc này, bóng người mảnh khảnh kia hơi nghiêng người sang một bên, giơ tay lên, hung hăng cào vào cổ tên hộ vệ Ứng Kỳ.
8.
Ứng Kỳ nháy mắt với một người lính bên cạnh, người lính đó lập tức kéo ta vào bụi cây gần đó.
“Lục hoàng tử, làm ơn…”
Ta muốn kêu cứu, nhưng tên lính đã lấy tay bịt miệng ta, kéo thẳng vào màn đêm.
Hắn ném ta vào bụi cây, cởi áo ngoài ra với nụ cười nham hiểm trên môi và với tay vào cạp quần.
“Đừng la nữa, hãy ngoan ngoãn để ông đây vui vẻ…”
Ta nhận ra ý đồ của hắn, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng ta.
“Cút đi!”
Ta nhanh chân đứng dậy, lao thẳng vào người hắn.
Ta dành thời gian cả ngày để chặt gỗ và săn b.ắ.n trên núi, thể lực mạnh hơn nhiều so với các nữ tử bằng tuổi.
Người lính mất cảnh giác và loạng choạng sau khi bị đẩy mạnh.
Ta nắm lấy cơ hội vội vã bỏ chạy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn nhanh chóng phản ứng tóm lấy ta.
"Tiện nhân, ngươi dám chạy trốn sao."
"Xem hôm nay ta sẽ g.i.ế.t ngươi thế nào."
Trong cơn tức giận hắn liền tát ta, vừa chửi rủa vừa đè ta xuống, cố gắng cưỡng bức ta.
Ta hoảng loạn chà xát mặt đất.
Trời cao ban phước! Để ta tìm được một viên đá.
Ta đ.á.n.h mạnh vào sau đầu tên lính.
Hắn dừng lại rồi ngã thẳng xuống.
Ta thở hổn hển, vừa đẩy tên lính ra khỏi người mình.
Hắn ta nhìn thấy Lục hoàng tử đến, ánh mắt có phần sợ hãi: “Ả ta thật mạnh, thuộc hạ…”
Ta nắm chặt hòn đá trong tay, cảnh giác nhìn Lục hoàng tử, sẵn sàng chiến đấu với hắn bất cứ lúc nào.
Lục hoàng tử cúi đầu nhìn ta, hứng thú nói: "Ngươi giống như con ch.ó ta từng nuôi, bị dồn vào đường cùng, sẽ nhe răng ra thế này."
Hắn đưa cho ta một con d.a.o ngắn, lạnh lùng nói: "G.i.ế.t hắn đi, ta sẽ để ngươi sống."
9.
Ta cầm con d.a.o với vẻ nghi ngờ, bước về phía người lính, trong khi Lục hoàng tử tỏ vẻ thích thú đứng một bên nhìn.
Ta không do dự quá lâu.
M.á.u của tên lính b.ắ.n tung tóe vào mặt ta, nhưng ta lại chẳng hề sợ hãi chút nào.
Trước đây, ta đã từng vô số lần tưởng tượng đến cảnh mình cầm d.a.o đ.â.m vào tim ai đó.
Khi ông ấy đánh nương của ta.
Lục hoàng tử có chút kinh ngạc trước sự quyết đoán của ta: "Ngươi đã từng g.i.ế.t người chưa?"
“Chưa.”
“Sao bây giờ lại dám?”
"Vì ta muốn sống, sống thật tốt, ta không muốn bị lão Diêm Vương bắt đi sớm như vậy."
Lục hoàng tử nhướng mày cười: "Hahaha! Được rồi, rất tốt! Ngươi tên là gì?"
“An Tiểu Mạn”
Vương Tiểu Mạn đã bị chính phụ thân mình nhốt vào trong quan tài.
Từ nay về sau, ta chỉ là nữ nhi của nương, An Tiểu Mạn.
Lục hoàng tử rút con d.a.o ra khỏi người tên lính và đưa cho ta.
"Cầm lấy, nhớ những gì mình đã nói… sống thật tốt."
"Nếu ngươi muốn thứ gì, hãy tự mình chiến đấu vì nó."
"Nếu không thắng được thì chỉ có thể c.h.ế.t."
“Ứng Kỳ, thanh trừng quân đội. Phát hiện kẻ nào giống hắn, lập tức chặt ra ném cho sói ăn.”
“Vâng!”
Ta cầm lấy con dao, mơ hồ cảm thấy Lục hoàng tử không phải là người vô vụng như lời đồn đại.
Ngược lại, hắn là một người cẩn thận và có tầm nhìn xa.
Hắn định g i.ế.t ta vì ta đã phát hiện ra kế hoạch giả c.h.ế.t của hắn.
Để ta sống vì thấy ta có giá trị lợi dụng.
Hắn giả c.h.ế.t, thành lập đội quân và thực thi kỷ luật quân doanh.
E rằng tham vọng không nhỏ…
Lục hoàng tử nhìn ta nói: "An Tiểu Mạn, bản vương cho ngươi hai lựa chọn. Tự mình rời đi và giả vờ như chưa từng thấy ta."
"Hoặc là cùng ta đến quân doanh, nhưng ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, trong quân doanh, sẽ không có ai thương hại ngươi chỉ vì ngươi là nữ nhân."
Trên thế gian này chẳng có ai thương hại ta vì là ta nữ nhân cả.
Lời đe dọa này không những không làm ta sợ mà còn khiến ta phấn khích hơn.
Trực giác mách bảo ta rằng nếu tận dụng tốt thế lực của Lục hoàng tử, có thể tự mình tạo ra cuộc đời riêng của ta.
"Ta sẽ theo ngài! Không cần thương hại, ta sẽ chiến đấu vì những thứ ta muốn."
Người ta cứng đờ, đưa tay ra chạm vào bên cạnh.
Vừa chạm vào chiếc mũi cao của x.á.c c.h.ế.t, tay liền bị bắt lấy.
Không xong rồi!
Hắn biến thành quỷ rồi phải không?
Ta hoảng hốt lùi lại, đầu đập mạnh vào tấm ván gỗ.
Trong quan tài tối tăm, ta thấy Lục hoàng tử dường như giơ tay muốn giúp ta, nhưng khi thấy ta xấu hổ ôm đầu, hắn ngượng ngùng hạ tay xuống.
"Im lặng đi theo ta."
Lục hoàng tử lạnh lùng cảnh cáo ta.
Ta không thể nhìn rõ ánh mắt hắn, nhưng ta cảm thấy chiếc quan tài dần lạnh hơn.
Bên ngoài nói rằng Lục hoàng tử là người tàn nhẫn, cả ngày đắm chìm trong sự truy lạc và trăng hoa.
Điều nực cười nhất là hắn ta dường như có mối quan hệ bất chính với hoàng tỷ của mình, còn giam giữ nàng trong phủ.
Lúc còn là người thì đã như vậy, bây giờ đã biến thành ma, sẽ ăn tươi nuốt sống ta mất.
Ta thận trọng lùi lại góc quan tài, nhìn hắn loay hoay trên tấm ván phía sau.
Đột nhiên, phần sau của quan tài tự động mở ra.
Dương Tiểu An(Dương Yến)
Hắn rút con d.a.o găm ra khỏi người và đào đất phía sau tấm ván gỗ, để lộ một lối đi bí mật ở bên ngoài.
Đến lúc này ta mới nhận ra Lục hoàng tử không hề biến thành quỷ.
Hắn ta đang giả c.h.ế.t.
"Đi theo ta." Vẫn là giọng điệu lạnh lẽo và u ám của một người c.h.ế.t.
Ta theo hắn ra khỏi lối đi bí mật, nơi có rất nhiều thị vệ đang đợi sẵn bên ngoài.
“Vương gia, ngài ổn không?”
Một thị vệ tới đưa cho Lục hoàng tử một ngọn đuốc.
Cuối cùng ta cũng nhìn rõ diện mạo của Lục hoàng tử, vẻ đẹp tựa như thần tiên trong tranh vậy.
Còn đẹp hơn cả Thẩm Tú Châu.
Nhưng bây giờ sắc mặt hắn tái nhợt, trong mắt tràn đầy tơ máu, không giống như thần, mà giống như ác quỷ từ địa ngục bò ra.
Ta không thể không rùng mình.
Nhưng Lục hoàng tử đã tốt bụng đưa ta ra ngoài, hẳn là không tàn nhẫn như trong lời đồn nhỉ?
“Ứng Kỳ, sắp xếp quân lính, đi thôi."
"Vâng! ... Điện hạ, cô nương này? Chúng ta phải làm sao?"
Dưới ánh sáng của ngọn đuốc, hình bóng của Lục hoàng tử phản chiếu trên bức tường đá.
Dáng người cao và mảnh khảnh, trông rất đẹp.
Nhưng lúc này, bóng người mảnh khảnh kia hơi nghiêng người sang một bên, giơ tay lên, hung hăng cào vào cổ tên hộ vệ Ứng Kỳ.
8.
Ứng Kỳ nháy mắt với một người lính bên cạnh, người lính đó lập tức kéo ta vào bụi cây gần đó.
“Lục hoàng tử, làm ơn…”
Ta muốn kêu cứu, nhưng tên lính đã lấy tay bịt miệng ta, kéo thẳng vào màn đêm.
Hắn ném ta vào bụi cây, cởi áo ngoài ra với nụ cười nham hiểm trên môi và với tay vào cạp quần.
“Đừng la nữa, hãy ngoan ngoãn để ông đây vui vẻ…”
Ta nhận ra ý đồ của hắn, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng ta.
“Cút đi!”
Ta nhanh chân đứng dậy, lao thẳng vào người hắn.
Ta dành thời gian cả ngày để chặt gỗ và săn b.ắ.n trên núi, thể lực mạnh hơn nhiều so với các nữ tử bằng tuổi.
Người lính mất cảnh giác và loạng choạng sau khi bị đẩy mạnh.
Ta nắm lấy cơ hội vội vã bỏ chạy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn nhanh chóng phản ứng tóm lấy ta.
"Tiện nhân, ngươi dám chạy trốn sao."
"Xem hôm nay ta sẽ g.i.ế.t ngươi thế nào."
Trong cơn tức giận hắn liền tát ta, vừa chửi rủa vừa đè ta xuống, cố gắng cưỡng bức ta.
Ta hoảng loạn chà xát mặt đất.
Trời cao ban phước! Để ta tìm được một viên đá.
Ta đ.á.n.h mạnh vào sau đầu tên lính.
Hắn dừng lại rồi ngã thẳng xuống.
Ta thở hổn hển, vừa đẩy tên lính ra khỏi người mình.
Hắn ta nhìn thấy Lục hoàng tử đến, ánh mắt có phần sợ hãi: “Ả ta thật mạnh, thuộc hạ…”
Ta nắm chặt hòn đá trong tay, cảnh giác nhìn Lục hoàng tử, sẵn sàng chiến đấu với hắn bất cứ lúc nào.
Lục hoàng tử cúi đầu nhìn ta, hứng thú nói: "Ngươi giống như con ch.ó ta từng nuôi, bị dồn vào đường cùng, sẽ nhe răng ra thế này."
Hắn đưa cho ta một con d.a.o ngắn, lạnh lùng nói: "G.i.ế.t hắn đi, ta sẽ để ngươi sống."
9.
Ta cầm con d.a.o với vẻ nghi ngờ, bước về phía người lính, trong khi Lục hoàng tử tỏ vẻ thích thú đứng một bên nhìn.
Ta không do dự quá lâu.
M.á.u của tên lính b.ắ.n tung tóe vào mặt ta, nhưng ta lại chẳng hề sợ hãi chút nào.
Trước đây, ta đã từng vô số lần tưởng tượng đến cảnh mình cầm d.a.o đ.â.m vào tim ai đó.
Khi ông ấy đánh nương của ta.
Lục hoàng tử có chút kinh ngạc trước sự quyết đoán của ta: "Ngươi đã từng g.i.ế.t người chưa?"
“Chưa.”
“Sao bây giờ lại dám?”
"Vì ta muốn sống, sống thật tốt, ta không muốn bị lão Diêm Vương bắt đi sớm như vậy."
Lục hoàng tử nhướng mày cười: "Hahaha! Được rồi, rất tốt! Ngươi tên là gì?"
“An Tiểu Mạn”
Vương Tiểu Mạn đã bị chính phụ thân mình nhốt vào trong quan tài.
Từ nay về sau, ta chỉ là nữ nhi của nương, An Tiểu Mạn.
Lục hoàng tử rút con d.a.o ra khỏi người tên lính và đưa cho ta.
"Cầm lấy, nhớ những gì mình đã nói… sống thật tốt."
"Nếu ngươi muốn thứ gì, hãy tự mình chiến đấu vì nó."
"Nếu không thắng được thì chỉ có thể c.h.ế.t."
“Ứng Kỳ, thanh trừng quân đội. Phát hiện kẻ nào giống hắn, lập tức chặt ra ném cho sói ăn.”
“Vâng!”
Ta cầm lấy con dao, mơ hồ cảm thấy Lục hoàng tử không phải là người vô vụng như lời đồn đại.
Ngược lại, hắn là một người cẩn thận và có tầm nhìn xa.
Hắn định g i.ế.t ta vì ta đã phát hiện ra kế hoạch giả c.h.ế.t của hắn.
Để ta sống vì thấy ta có giá trị lợi dụng.
Hắn giả c.h.ế.t, thành lập đội quân và thực thi kỷ luật quân doanh.
E rằng tham vọng không nhỏ…
Lục hoàng tử nhìn ta nói: "An Tiểu Mạn, bản vương cho ngươi hai lựa chọn. Tự mình rời đi và giả vờ như chưa từng thấy ta."
"Hoặc là cùng ta đến quân doanh, nhưng ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, trong quân doanh, sẽ không có ai thương hại ngươi chỉ vì ngươi là nữ nhân."
Trên thế gian này chẳng có ai thương hại ta vì là ta nữ nhân cả.
Lời đe dọa này không những không làm ta sợ mà còn khiến ta phấn khích hơn.
Trực giác mách bảo ta rằng nếu tận dụng tốt thế lực của Lục hoàng tử, có thể tự mình tạo ra cuộc đời riêng của ta.
"Ta sẽ theo ngài! Không cần thương hại, ta sẽ chiến đấu vì những thứ ta muốn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro