Phối Âm Hôn Với Lục Hoàng Tử

Chương 4

Đang cập nhật

2025-03-23 21:01:46

10.

Ta đi theo đội quân của Lục hoàng tử vào một khu rừng sâu, doanh trại của hắn nằm ở bên ngoài kinh thành và nằm ngay dưới chân thành.

Ở doanh trại, ta ăn uống và tập luyện cùng những người lính mỗi ngày.

Ta sống với bà An, người nấu cơm trong doanh trại.

Bà An thấy ta cùng họ với mình, lại là một cô nương nên chăm sóc ta rất chu đáo.

Bà không chỉ giúp ta sửa bộ quân phục rách mà còn cho ta thêm đồ ăn.

Món ăn bà ấy nấu ra có hương vị rất giống với nương của ta.

Ta quen được một tân binh tên Đa Bảo.

Lần đầu tiên gặp Đa Bảo, hắn đang trốn trong một góc doanh trại, lén đốt tiền giấy.

Đốt lửa trong doanh trại là điều tối kỵ.

Dương Tiểu An(Dương Yến)

Ngay lúc ta định ngăn cản thì nghe thấy hắn khóc gọi nương.

Lòng ta đau nhói, liền ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nhặt một nắm tiền giấy rồi ném vào lửa.

Đa Bảo kinh ngạc nhìn ta, hồi lâu sau mới ngớ ngẩn hỏi: "Trong nhà tỷ cũng có người c.h.ế.t sao?"

“Ừm. Tất cả họ đều đã c.h.ế.t, chỉ còn lại ta.”

Khói và ngọn lửa từ việc đốt tiền giấy đã sớm bị tướng sĩ phát hiện: "Là ai?"

Ta thấy Đa Bảo run rẩy sợ hãi, trong cơn tức giận, đã nhận hết lỗi về mình.

Ta bị đánh hai mươi roi, đổi lại ta có một tiểu đệ suốt ngày chạy theo ta “Mạn tỷ tỷ, Mạn tỷ tỷ”.

Chúng ta thường lăn lộn đánh nhau trên sân tập, trên người lúc nào cũng có vết bầm tím.

Nhưng ta lại cảm thấy rất vui.

Ở đây ta có đủ thức ăn và quần áo ấm, những trận đòn ta phải chịu đều vì luyện võ.

Ta đã tiến bộ rất nhanh, đánh bại được nhiều nam nhân mạnh mẽ trong quân doanh.

Khi thấy ta lại đánh thắng, Đa Bảo ôm nửa khuôn mặt sưng tấy vẫn phấn khích chúc mừng ta.

Ta đang tự hào giơ cao phần thưởng mà mình dành được, định khoe với Đa Bảo thì đột nhiên bị một ngọn giáo đánh ngã.

Lục hoàng tử mặc quân phục, tay cầm thương: "Tiểu cô nương, bản vương cùng ngươi đấu một trận! Nếu ngươi thắng, ta sẽ thưởng cho ngươi."

11.

Lục hoàng tử nói xong cũng không cho ta cơ hội trả lời, trực tiếp vung thương về phía ta, mỗi một chiêu đều là tử thương.

Bất kỳ ai có mặt đều có thể thấy rằng đây không còn là một cuộc thi đấu bình thường nữa.

Ta quyết tâm liều mạng để chống trả ngọn giáo.

Nhưng khoảng cách giữa ta và Lục hoàng tử quá lớn.

Ta thấy hắn nhướng mày mỉm cười, rồi đột nhiên đ.â.m vào vai ta.

"Nhóc con, ngươi khi hung dữ trông rất dễ thương!”

Ta không kịp né đi, quần áo bị ngọn giáo xé rách.

Có một vết xước đẫm m.á.u trên lưng…

Lục hoàng tử sửng sốt một chút khi nhìn thấy những vết sẹo chằng chịt trên lưng ta, nhíu mày hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Ta lấy tay che lại: “Bị thú cắn.”

Lúc trước, ta lén trộm sách của đệ đệ, hắn nhìn thấy liền mắng ta, ta nài nỉ hắn cho mượn một chút, nhưng hắn lại ném hết chúng vào bếp lửa.

"Hừ, ngươi thì đọc cái gì? Ngươi muốn bỏ chạy như con ch.ó cái kia sao?"

Con chó cái mà hắn nhắc đến chính là nương của hắn, người đã sinh hắn ra.

Khi nương bỏ trốn, hắn sợ sau này không có ai chăm sóc nên đã đi nói với phụ thân.

Ta tức giận đẩy hắn ngã xuống.

Phụ thân tình cờ nhìn thấy lập tức tát ta ngay.

“Ồ!”

"Tiện nhân, ngươi dám bắt nạt đệ đệ mình?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ông ta rút ra một thanh củi đỏ rực, dùng nó đánh ta.

Âm thanh và mùi thịt cháy vẫn còn ám ảnh đến tận bây giờ, thật kinh tởm.

Lục hoàng tử nhíu mày, ánh mắt lộ ra vẻ không hiểu.

"Hừ, thì ra ngươi cũng là chó hoang."

Lục hoàng tử cất cây thương quay người rời đi.

Ta nghiến răng nhìn theo bóng lưng hắn, rồi nhanh chóng đứng dậy lao vào hắn, kề con d.a.o vào cổ hắn.

"Lục hoàng tử, một con ch.ó hoang điên cuồng cũng có thể cắn đứt một miếng thịt của ngài."

"Trong chiến tranh, không có công bằng, ngài thua rồi!"

Những người lính xung quanh bãi tập đều há hốc mồm.

Đặc biệt là Đa Bảo làm mặt nhăn nhó với ta, ám chỉ rằng ta không nên chọc giận Lục hoàng tử.

Nhưng ánh mắt Lục hoàng tử lại sáng lên, thế mà lại nghiêm túc hỏi ta: "Ta nguyện ý chịu thua. Nói cho ta biết! Ngươi muốn gì?"

"Ta muốn xem thử, một con ch.ó hoang, có thể biến thành sói hay không."

Lục hoàng tử thực sự khen ngợi ta, điều này rất hiếm thấy, mặc dù lời khen đó không mấy tốt đẹp.

"Ta cũng muốn làm hộ vệ riêng cho ngài."

Ta muốn tạo dựng tên tuổi cho mình, cách tốt nhất là đến gần hắn.

Nhổ răng ra khỏi miệng hổ là một việc nguy hiểm, nhưng khả năng thành công lại rất cao.

12.

Ánh mắt Lục hoàng tử lóe lên, quay người rời đi mà không trả lời ta.

Đa Bảo chạy đến lều của ta, lén lút bôi thuốc cho ta, sau đó nhìn mặt ta và giơ ngón tay cái lên.

"Mạn tỷ tỷ, tỷ thật dũng cảm."

“Tỷ đừng sợ, Lục hoàng tử tuy rằng nhìn có vẻ hung dữ, nhưng thực ra là người rất tốt."

“Đại ca của đệ là một binh sĩ dưới trướng Lục hoàng tử. Sau khi đại ca tử trận, doanh trại đã cho phụ thân đệ rất nhiều tiền."

"Thật không may, số tiền nhỏ này đã bị nhi tử của quan huyện thèm muốn, hắn ta đã tìm cớ bắt đệ và đe dọa phụ thân trả tiền chuộc."

"Phụ thân đã lấy hết đồ đạc có giá trị trong nhà đi cầu xin họ tha mạng, nhưng... ông lại bị chúng đ.á.n.h c.h.ế.t."

"Lúc Lục hoàng tử đi qua, thấy đệ ôm t.h.i t.h.ể phụ thân, liền thương xót, cho đệ theo."

“Tỷ đừng tức giận với Lục hoàng tử.”

Ta an ủi vỗ vai Đa Bảo, thầm thở dài rằng Đa Bảo thực sự lo lắng quá nhiều rồi.

Sau nhiều ngày ở doanh trại, ta phát hiện ra rằng Lục hoàng tử là một hoàng tử, nhưng lúc giả c.h.ế.t, lại không được đưa vào hoàng lăng, tùy tiện dùng mười lượng bạc tìm một người chôn cùng.

Ngay cả khi chôn cất người c.h.ế.t, họ cũng chỉ tùy tiện đào một cái hố, xới đất lên và kết thúc tang lễ bằng vài tiếng nhạc.

Ta cũng nghe một số bí mật.

Nghe nói Lục hoàng tử là nhi tử cuối cùng của tiên hoàng hậu, hoàng đế và tiên hoàng hậu vẫn luôn ân ái mận nồng, hoàng thượng còn lập con trai của bà làm thái tử.

Thật không may, thái tử nhiều năm trước đã đột ngột qua đời. Hoàng hậu đau buồn không nguôi, không lâu sau cũng qua đời.

Chỉ còn lại hai tỷ đệ Lục hoàng tử và Đại công chúa.

Hoàng đế hết mực cưng chiều hai người họ, thậm chí còn nuôi dạy Lục hoàng tử theo cách của trữ quân.

Nhưng tang lễ của Bùi Huyền Triệt so với dân thường còn tệ hơn.

Nhất định có một bí mật ẩn giấu đằng sau.

“An Tiểu Mạn.” 

Ta mở cửa, nhìn thấy một chồng sách quân sự và một lọ thuốc do chính tay Ứng Kỳ mang đến.

“Vương gia đã chấp nhận yêu cầu của ngươi.”

Sau đó, hắn đưa cho ta một tấm thẻ bài treo ở thắt lưng, thứ mà chỉ có những người thân tín của Lục hoàng tử mới có.

Nói xong, hắn quay người bỏ đi.

Đa Bảo phấn khởi chạy tới: "Mạn tỷ tỷ, ở cạnh ngài ấy có chắc là an toàn không?."

Lúc này ta mới nhận ra mình đã đưa ra một yêu cầu ngu ngốc như thế nào với con hổ.

“Trước khi có được danh tiếng, ta trước tiên phải chắc chắn rằng mình không bị tan thành từng mảnh.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phối Âm Hôn Với Lục Hoàng Tử

Số ký tự: 0