Chương 9
Đang cập nhật
2025-03-23 21:01:46
25.
Ta đột nhiên cảm thấy chân tay mình yếu đi, cứng đờ quay lại.
Thẩm Tú Châu được rất nhiều người theo vây quanh, bên cạnh những ngọn đuốc đang cháy, binh lính giơ cung nỏ lên, nhắm vào ta.
Dương Tiểu An(Dương Yến)
"Các người làm gì thế? Lui xuống hết cho ta."
Thẩm Tú Châu mỉm cười giơ tay ra hiệu cho binh lính hạ vũ khí xuống, sau đó đi tới khoác áo choàng cho ta.
"Ban đêm lạnh lắm, đừng để bị cảm."
Mèo khóc vì chuột sao?
"Thẩm Tú Châu, ta đã làm theo lời huynh, huynh còn muốn gì nữa?"
Bùi Huyền Triệt vẫn chưa đi xa, ta cũng không dám chọc giận hắn.
"Tiểu Mạn, muội rất có năng lực. Nhưng ta không hài lòng việc muội nhiều ngày như vậy vẫn không gửi thư cho ta.”
Thẩm Tú Châu ôm chặt ta, nhưng lời nói lại vô cùng lạnh lẽo.
"Muội đã lãng phí thời gian rồi. Hoàng đế có lẽ đã biết Lục hoàng tử vẫn còn sống."
"Bây giờ chỉ có thể dùng cách khác, quang minh chính đại loại bỏ hắn."
"Tiểu Mạn, Lục hoàng tử rất phóng đãng, nếu có thể tìm cách khiến hắn yêu muội..."
Ta nhìn hắn với đôi mắt mở to vì sốc.
Ta từng nghĩ hắn không giúp ta vì lực bất tòng tâm, nhưng không ngờ kẻ luôn miệng nói muốn cưới ta lại yêu cầu ta quyến rũ Bùi Huyền Triệt.
Thẩm Tú Châu ôm chặt hơn, như muốn an ủi ta: "Tiểu Mạn, chuyện lần này ta không trách muội. Ta sẽ cho muội thêm một cơ hội."
“Nương của muội cả đời khổ sở. Sau khi mất, phụ thân muội đã chôn bà ấy ở một gò đất nhỏ phía sau núi.”
“Tiểu Mạn, muội chắc không muốn di hài của nương muội bị tổn hại đâu nhỉ?”
Ta lập tức nắm chặt tay, nghiến răng run rẩy hỏi hắn ta: "Ngươi muốn làm gì?"
Thẩm Tú Châu gỡ tay ta ra, hôn lên môi ta.
"Tiểu Mạn, nếu muội có thể giúp ta chính đáng trừ khử Lục hoàng tử, ta cam đoan Tố Vân sẽ bình an vô sự, cũng sẽ long trọng nghênh đón muội trở về."
Thẩm Tú Châu dẫn theo đám người rời đi, xung quanh lại một lần nữa chìm vào bóng tối vô tận.
Bùi Huyền Triệt khập khiễng đi ra từ sau tảng đá, như một con sói có cái đuôi lớn.
“Nhóc con, lời đề nghị của người tình có vẻ khá hời đấy.”
“Ngươi nghĩ ra cách quyến rũ ta chưa?”
26.
Ta cau mày, đỡ Bùi Huyền Triệt bước về phía trước.
"Chậc, biểu cảm trên mặt ngươi là sao thế? Ta là một nam nhân đàng hoàng, không xứng đáng để ngươi quan tâm sao?"
Ta không còn tâm trạng để đùa nữa nên trả lời một cách mỉa mai: "Lục hoàng tử, ta chỉ là một trong những hộ vệ của ngài thôi. Không cần phải thử ta nhiều lần như vậy. Ngài sợ ta phản bội ngài sao?"
"Lục hoàng tử lại thiếu tình yêu đến vậy à?"
Không ngờ Bùi Huyền Triệt nghe xong lại im lặng.
Sau một hồi lâu, Bùi Huyền Triệt mới lên tiếng: "Ta cam đoan với ngươi, t.h.i t.h.ể của nương ngươi... và Tố Vân đều sẽ không sao."
Ta không nói gì thêm nữa.
Phải đến rạng sáng chúng ta mới nhìn thấy Ứng Kỳ cùng một nhóm binh lính đang tìm kiếm trên núi.
Nhìn thấy chúng ta, Ứng Kỳ vội vàng chạy tới đỡ Bùi Huyền Triệt ngồi lên xe ngựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ đến lúc đó ta mới nhận ra m.á.u đang rỉ ra từ nhiều nơi trên cơ thể Ứng Kỳ.
Họ phi ngựa hết tốc lực nhanh chóng đưa chúng ta đến doanh trại của Tiêu tướng quân ở ngoại ô kinh thành.
Khi Bùi Huyền Triệt và Ứng Kỳ xử lý xong vết thương, Tiêu tướng quân hưng phấn đi ra khỏi lều.
Tiêu tướng quân đã ngoài 60 tuổi, tóc hoa râm, nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
Ông sải bước đến gần Bùi Huyền Triệt vỗ mạnh vào vai hắn.
“Rất tuấn tú! Chỉ một ánh nhìn, ta đã biết con chính là đứa cháu ngoan của Tiêu gia ta.”
Đôi mắt của Bùi Huyền Triệt hiếm khi đỏ lên, hắn ôm chặt Tiêu tướng quân như một đứa trẻ.
"Con…mấy năm nay đã chịu khổ nhiều rồi, cũng tại ta. Nếu lúc đó ta mạnh mẽ hơn, Tiêu gia chúng ta sẽ không thành ra như vậy!"
27.
Giọng điệu của Tiêu tướng quân cũng trở nên u ám.
Sau khi chào hỏi, Bùi Huyền Triệt cùng Tiêu tướng quân trở về lều và đưa cho ông ấy mặt dây chuyền ngọc bích.
Tiêu tướng quân cầm mặt dây chuyền bằng ngọc bích trên tay, nước mắt lấp lánh trong mắt.
"Mặt dây chuyền ngọc bích này là tổ mẫu của con tặng cho mẫu hậu con trước khi vào cung.
"Hoàng đế muốn lấy mẫu hậu con làm chính cung, ta đưa ra năm mươi vạn quân làm của hồi môn, hy vọng hoàng đế sẽ đối xử tốt với con bé."
"Nhưng ta không ngờ rằng, khi nữ nhi của ta vào cung, liền giống như tiến vào biển sâu, vĩnh viễn không còn cơ hội gặp lại."
Những ngón tay của Bùi Huyền Triệt run rẩy, nắm chặt tay.
Tiêu tướng quân thở dài rồi kéo chúng ta vào trong lều.
"Đừng nói về chuyện đó nữa. Chúng ta lần đầu gặp nhau."
"Đến đây, uống với ta một ly."
Bữa tiệc đã được dọn sẵn trong lều.
Sau ba vòng uống rượu, Tiêu tướng quân bắt đầu nói nhiều hơn, kéo Bùi Huyền Triệt sang một bên ôn chuyện cũ.
"Khi đó, mẫu hậu con vào cung làm hoàng hậu, hoàng huynh con Bùi Huyền Vũ lên ngôi thái tử, Tiêu gia vinh quang vô hạn."
“Lúc Chiêu Nghi chào đời, ta và thúc phụ của con đang đóng quân ở biên giới Tây Bắc, không thể trở về.”
“Ta đã mở tiệc lớn ở doanh trại, trước hết là tưởng nhớ những người lính anh dũng đã cùng Tiêu gia chiến đấu, thứ hai là chúc mừng con cháu của ta bình an chào đời.”
“A Triệt, lúc đó ta vui lắm! Ta và thúc phụ của con giữ chặt bình rượu không chịu buông, ha ha ha!"
Tiêu lão tướng quân bật khóc, Bùi
Huyền Triệt nắm c.h.ặ.t t.a.y ông.
"Sau này, mỗi khi ta và thúc phụ của con có được thứ gì đó quý hiếm, chúng ta luôn nhờ người đưa đến cho các con."
"Khi Chiêu Nghi đến tuổi thành niên ta đã nhờ người tặng cho con bé một bộ trang sức…rất đẹp."
"Thật đáng tiếc... Ta không nhìn thấy con bé mang nó."
"Hoàng đế luôn có nhiều lý do, nói rằng biên giới không ổn định và cần ta ở lại. Nhưng ta biết ông ta sợ Tiêu gia chúng ta."
"Để tránh Hoàng đế và mẫu hậu con xảy ra bất hòa, ta đã ở Tây Bắc hơn hai mươi năm."
“Sau này, khi sắp đến sinh thần A Vũ, ta và thúc phụ con muốn trở về triều đình thăm họ, nhưng Bắc Yên đột nhiên ra tay.”
"Ta và thúc phụ con đã chiến đấu với quân Bắc Yên trong ba ngày liên tiếp, quyết tâm đẩy lùi quân địch, trở về kinh thành chúc mừng sinh thần của A Vũ."
"Cuối cùng, cũng đánh bại được quân địch, nhưng thúc phụ của con…đã c.h.ế.t trên chiến trường."
"Ta đã mang tro cốt của thúc phụ con về thành, nhưng khi đến nơi, ta đã nghe thấy tiếng chuông báo tang."
“Là chuông báo tang của mẫu hậu và hoàng huynh của con."
Ta đột nhiên cảm thấy chân tay mình yếu đi, cứng đờ quay lại.
Thẩm Tú Châu được rất nhiều người theo vây quanh, bên cạnh những ngọn đuốc đang cháy, binh lính giơ cung nỏ lên, nhắm vào ta.
Dương Tiểu An(Dương Yến)
"Các người làm gì thế? Lui xuống hết cho ta."
Thẩm Tú Châu mỉm cười giơ tay ra hiệu cho binh lính hạ vũ khí xuống, sau đó đi tới khoác áo choàng cho ta.
"Ban đêm lạnh lắm, đừng để bị cảm."
Mèo khóc vì chuột sao?
"Thẩm Tú Châu, ta đã làm theo lời huynh, huynh còn muốn gì nữa?"
Bùi Huyền Triệt vẫn chưa đi xa, ta cũng không dám chọc giận hắn.
"Tiểu Mạn, muội rất có năng lực. Nhưng ta không hài lòng việc muội nhiều ngày như vậy vẫn không gửi thư cho ta.”
Thẩm Tú Châu ôm chặt ta, nhưng lời nói lại vô cùng lạnh lẽo.
"Muội đã lãng phí thời gian rồi. Hoàng đế có lẽ đã biết Lục hoàng tử vẫn còn sống."
"Bây giờ chỉ có thể dùng cách khác, quang minh chính đại loại bỏ hắn."
"Tiểu Mạn, Lục hoàng tử rất phóng đãng, nếu có thể tìm cách khiến hắn yêu muội..."
Ta nhìn hắn với đôi mắt mở to vì sốc.
Ta từng nghĩ hắn không giúp ta vì lực bất tòng tâm, nhưng không ngờ kẻ luôn miệng nói muốn cưới ta lại yêu cầu ta quyến rũ Bùi Huyền Triệt.
Thẩm Tú Châu ôm chặt hơn, như muốn an ủi ta: "Tiểu Mạn, chuyện lần này ta không trách muội. Ta sẽ cho muội thêm một cơ hội."
“Nương của muội cả đời khổ sở. Sau khi mất, phụ thân muội đã chôn bà ấy ở một gò đất nhỏ phía sau núi.”
“Tiểu Mạn, muội chắc không muốn di hài của nương muội bị tổn hại đâu nhỉ?”
Ta lập tức nắm chặt tay, nghiến răng run rẩy hỏi hắn ta: "Ngươi muốn làm gì?"
Thẩm Tú Châu gỡ tay ta ra, hôn lên môi ta.
"Tiểu Mạn, nếu muội có thể giúp ta chính đáng trừ khử Lục hoàng tử, ta cam đoan Tố Vân sẽ bình an vô sự, cũng sẽ long trọng nghênh đón muội trở về."
Thẩm Tú Châu dẫn theo đám người rời đi, xung quanh lại một lần nữa chìm vào bóng tối vô tận.
Bùi Huyền Triệt khập khiễng đi ra từ sau tảng đá, như một con sói có cái đuôi lớn.
“Nhóc con, lời đề nghị của người tình có vẻ khá hời đấy.”
“Ngươi nghĩ ra cách quyến rũ ta chưa?”
26.
Ta cau mày, đỡ Bùi Huyền Triệt bước về phía trước.
"Chậc, biểu cảm trên mặt ngươi là sao thế? Ta là một nam nhân đàng hoàng, không xứng đáng để ngươi quan tâm sao?"
Ta không còn tâm trạng để đùa nữa nên trả lời một cách mỉa mai: "Lục hoàng tử, ta chỉ là một trong những hộ vệ của ngài thôi. Không cần phải thử ta nhiều lần như vậy. Ngài sợ ta phản bội ngài sao?"
"Lục hoàng tử lại thiếu tình yêu đến vậy à?"
Không ngờ Bùi Huyền Triệt nghe xong lại im lặng.
Sau một hồi lâu, Bùi Huyền Triệt mới lên tiếng: "Ta cam đoan với ngươi, t.h.i t.h.ể của nương ngươi... và Tố Vân đều sẽ không sao."
Ta không nói gì thêm nữa.
Phải đến rạng sáng chúng ta mới nhìn thấy Ứng Kỳ cùng một nhóm binh lính đang tìm kiếm trên núi.
Nhìn thấy chúng ta, Ứng Kỳ vội vàng chạy tới đỡ Bùi Huyền Triệt ngồi lên xe ngựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ đến lúc đó ta mới nhận ra m.á.u đang rỉ ra từ nhiều nơi trên cơ thể Ứng Kỳ.
Họ phi ngựa hết tốc lực nhanh chóng đưa chúng ta đến doanh trại của Tiêu tướng quân ở ngoại ô kinh thành.
Khi Bùi Huyền Triệt và Ứng Kỳ xử lý xong vết thương, Tiêu tướng quân hưng phấn đi ra khỏi lều.
Tiêu tướng quân đã ngoài 60 tuổi, tóc hoa râm, nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
Ông sải bước đến gần Bùi Huyền Triệt vỗ mạnh vào vai hắn.
“Rất tuấn tú! Chỉ một ánh nhìn, ta đã biết con chính là đứa cháu ngoan của Tiêu gia ta.”
Đôi mắt của Bùi Huyền Triệt hiếm khi đỏ lên, hắn ôm chặt Tiêu tướng quân như một đứa trẻ.
"Con…mấy năm nay đã chịu khổ nhiều rồi, cũng tại ta. Nếu lúc đó ta mạnh mẽ hơn, Tiêu gia chúng ta sẽ không thành ra như vậy!"
27.
Giọng điệu của Tiêu tướng quân cũng trở nên u ám.
Sau khi chào hỏi, Bùi Huyền Triệt cùng Tiêu tướng quân trở về lều và đưa cho ông ấy mặt dây chuyền ngọc bích.
Tiêu tướng quân cầm mặt dây chuyền bằng ngọc bích trên tay, nước mắt lấp lánh trong mắt.
"Mặt dây chuyền ngọc bích này là tổ mẫu của con tặng cho mẫu hậu con trước khi vào cung.
"Hoàng đế muốn lấy mẫu hậu con làm chính cung, ta đưa ra năm mươi vạn quân làm của hồi môn, hy vọng hoàng đế sẽ đối xử tốt với con bé."
"Nhưng ta không ngờ rằng, khi nữ nhi của ta vào cung, liền giống như tiến vào biển sâu, vĩnh viễn không còn cơ hội gặp lại."
Những ngón tay của Bùi Huyền Triệt run rẩy, nắm chặt tay.
Tiêu tướng quân thở dài rồi kéo chúng ta vào trong lều.
"Đừng nói về chuyện đó nữa. Chúng ta lần đầu gặp nhau."
"Đến đây, uống với ta một ly."
Bữa tiệc đã được dọn sẵn trong lều.
Sau ba vòng uống rượu, Tiêu tướng quân bắt đầu nói nhiều hơn, kéo Bùi Huyền Triệt sang một bên ôn chuyện cũ.
"Khi đó, mẫu hậu con vào cung làm hoàng hậu, hoàng huynh con Bùi Huyền Vũ lên ngôi thái tử, Tiêu gia vinh quang vô hạn."
“Lúc Chiêu Nghi chào đời, ta và thúc phụ của con đang đóng quân ở biên giới Tây Bắc, không thể trở về.”
“Ta đã mở tiệc lớn ở doanh trại, trước hết là tưởng nhớ những người lính anh dũng đã cùng Tiêu gia chiến đấu, thứ hai là chúc mừng con cháu của ta bình an chào đời.”
“A Triệt, lúc đó ta vui lắm! Ta và thúc phụ của con giữ chặt bình rượu không chịu buông, ha ha ha!"
Tiêu lão tướng quân bật khóc, Bùi
Huyền Triệt nắm c.h.ặ.t t.a.y ông.
"Sau này, mỗi khi ta và thúc phụ của con có được thứ gì đó quý hiếm, chúng ta luôn nhờ người đưa đến cho các con."
"Khi Chiêu Nghi đến tuổi thành niên ta đã nhờ người tặng cho con bé một bộ trang sức…rất đẹp."
"Thật đáng tiếc... Ta không nhìn thấy con bé mang nó."
"Hoàng đế luôn có nhiều lý do, nói rằng biên giới không ổn định và cần ta ở lại. Nhưng ta biết ông ta sợ Tiêu gia chúng ta."
"Để tránh Hoàng đế và mẫu hậu con xảy ra bất hòa, ta đã ở Tây Bắc hơn hai mươi năm."
“Sau này, khi sắp đến sinh thần A Vũ, ta và thúc phụ con muốn trở về triều đình thăm họ, nhưng Bắc Yên đột nhiên ra tay.”
"Ta và thúc phụ con đã chiến đấu với quân Bắc Yên trong ba ngày liên tiếp, quyết tâm đẩy lùi quân địch, trở về kinh thành chúc mừng sinh thần của A Vũ."
"Cuối cùng, cũng đánh bại được quân địch, nhưng thúc phụ của con…đã c.h.ế.t trên chiến trường."
"Ta đã mang tro cốt của thúc phụ con về thành, nhưng khi đến nơi, ta đã nghe thấy tiếng chuông báo tang."
“Là chuông báo tang của mẫu hậu và hoàng huynh của con."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro