Chương 10
Đang cập nhật
2025-03-23 21:01:46
28.
Ta bóp chặt ly rượu cho đến khi các ngón tay trở nên trắng bệch.
Trong khi dân chúng đang reo hò ca ngợi chiến thắng anh dũng của quân đội Tiêu gia, thì trong một tháng Tiêu tướng quân đã mất đi hai đứa con và một đứa cháu trai.
Tiêu tướng quân nói với chúng ta ông muốn sớm trở về để gặp Bùi Huyền Triệt và Chiêu Nghi.
Nhưng trong thành lại có tin đồn rằng Tiêu tướng quân đóng quân ở ngoại ô kinh thành vì mục đích cá nhân.
Để tránh những lời đồn đại làm tổn hại đến sự hòa hợp giữa quân thần, hoàng đế ban lệnh, yêu cầu Tiêu tướng quân trở về Tây Bắc, không có chiếu chỉ không được phép trở về thành.
Mặc dù thời gian đã trôi qua rất lâu nhưng những kí ức đau đớn đó vẫn in sâu mãi trong lòng
Hốc mắt ta dần dần ẩm ướt.
Bùi Huyền Triệt cố gắng giữ bình tĩnh rồi hỏi: "Tổ phụ, cái c.h.ế.t của mẫu hậu và hoàng huynh có lẽ không phải là tai nạn."
Tiêu tướng quân do dự một chút rồi nói: "A Triệt, con hẳn là đoán được rồi chứ?"
"Mọi người đều nói hoàng đế đa tình. Nhưng thật ra hắn ta từ lâu đã chán ghét Tiêu hoàng hậu.”
"Người hắn ta yêu thật sự chính là Thi phi, nàng ta lợi dụng sự sủng ái của hắn, trở nên kiêu ngạo, nhân cơ hội hãm hại thái tử, muốn nhị hoàng tử lên thay thế."
"Nhưng A Triệt à… hoàng đế rất đa nghi, Tiêu gia có quyền thế cao, hắn chắc chắn sẽ đề phòng!"
Tiêu tướng quân nhíu mày, lo lắng vỗ tay Bùi Huyền Triệt.
Chỉ vài từ thôi cũng khiến ta cảm thấy lạnh sống lưng, chạy dọc toàn bộ cơ thể đến lòng bàn chân.
Những đứa trẻ trong cung cấm, không có mẫu thân bên cạnh giống như cỏ không có gốc, khổ sở vô cùng.
Tiêu tướng quân dừng lại ở đó, thấp giọng nói với Bùi Huyền Triệt: "A Triệt, ta đã nhận được thư của con, nếu như con muốn, mười vạn quân ở Tây Bắc đều nghe theo lệnh con."
“Bất kể chuyện gì xảy ra, hãy đảm bảo với ta, con dân trong thiên hạ phải được no ấm, bình an.”
“Đừng hành động hấp tấp!”
“Con đã hiểu…thưa tổ phụ.” Bùi Huyền Triệt trịnh trọng đáp lời.
Ta mơ hồ biết Bùi Huyền Triệt muốn làm gì, nhưng dù sao hắn và hoàng đế cũng là phụ tử thân sinh, nếu không phải bị ép buộc, huyết thống ràng buộc cũng khó mà cắt đứt.
“A Triệt, ta đã làm trái thánh chỉ, lấy cớ con c.h.ế.t để trở về kinh thành. Hiện tại, sợ rằng không thể giữ bí mật nữa."
Cơ thể ta vô thức căng cứng.
"A Triệt, con đường phía trước rất nguy hiểm, con phải chăm sóc bản thân thật tốt."
Cuối cùng ta đã hiểu rồi.
Đúng lúc này, một thái giám trẻ tuổi từ bên ngoài lều chạy vào.
Ta và Bùi Huyền Triệt nhìn nhau.
Đến thật nhanh.
Thái giám đọc to chiếu chỉ trong tay bằng giọng the thé:
Phụng Thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết.
Dương Tiểu An(Dương Yến)
Tiêu tướng quân trấn giữ Tây Bắc cùng Lục hoàng tử Bùi Huyền Triệt lập tức trở về cung diện thánh.
29.
Không khí trong lều dần trở nên đặc lại đến mức khó thở.
Bùi Huyền Triệt và Tiêu tướng quân nhìn nhau thật sâu.
Lệnh vua không thể không tuân, chúng ta lập tức lên đường trở về thành.
Đây là lần đầu tiên ta vào cung với tư cách là thị nữ của Bùi Huyền Triệt.
Các tỳ nữ đưa ta vào bồn tắm rộng rãi chứa đầy cánh hoa hồng, rồi đưa cho ta một bộ y phục đẹp.
Trong khi người dân làng Hoài Lưu phải đào rau dại, lột vỏ cây vì hạn hán nghiêm trọng thì bữa ăn ở đây đầy cao lương mỹ vị.
Bộ y phục được may bằng chất liệu quý giá nhưng ta lại cảm thấy không thoải mái.
Bùi Huyền Triệt đang chìm sâu trong vòng xoáy quyền lực đã trở lại với vẻ ngoài vô tư vô lo của mình.
"Này! Nhóc con bộ y phục này rất hợp đấy!"
Hắn vừa đưa tay véo mặt ta vừa khinh thường nói: "Nhưng nàng gầy quá, không có cảm giác gì cả."
Ta nhíu mày, hất tay hắn ra, nhìn chằm chằm hắn nói: "Ngài còn cười nữa, không sợ khi về cung sẽ không chạy được nữa sao?”
Bùi Huyền Triệt thản nhiên xua tay: "Đừng lo lắng! Ta nhất định có thể cách cứu mạng nàng."
“Sắp c.h.ế.t rồi còn nói nhiều…” Ta khẽ lẩm bẩm.
“Nói gì vậy?”
"Không có gì……"
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau: "Tiểu Mạn, A Triệt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chiêu Nghi dẫn ta đi dạo một vòng, hỏi thăm tình hình chung.
“Muội muội tốt, muội nói ta nghe xem Ứng Kỳ tướng quân có ổn không?”
“Chiêu Nghi tỷ đừng lo lắng. Tiêu tướng quân đã cho người chữa trị cho Ứng Kỳ và Lục điện hạ rồi."
Ta rất thích nói chuyện với tỷ ấy, không cần lo lắng quá nhiều, thoải mái vô tư.
Mong rằng chúng ta đều bình an.
Vài thái giám trẻ tuổi chạy tới nói rằng yến tiệc trong cung đã được sắp xếp xong và mời chúng ta tới đó.
Chiêu Nghi vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y ta.
“Ta sẽ đến ngay."
Cung điện Hoa Thanh là nơi tổ chức yến tiệc, xung quanh trang trí bằng những bức chạm khắc rồng phượng, đĩa ngọc đựng đầy đồ ăn ngon, người ngồi trên ngai vàng đang mỉm cười và nâng ly cùng các đại thần.
Bầu không khí rất yên bình.
Ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút rồi đi theo Bùi Huyền Triệt và Chiêu Nghi vào cung Hoa Thanh.
Bùi Huyền Triệt và Chiêu Nghi cung kính hành lễ, ta cũng ngượng ngùng quỳ xuống theo họ.
Người ở vị trí cao thật lâu không nói gì, hừ một tiếng đầy giận dữ.
Ca vũ dừng lại, lập tức lui xuống.
Trái tim vốn đang thoải mái của ta bỗng nhiên lại đập mạnh trở lại.
30.
"Nghịch tử, con vẫn còn gan quay lại sao."
Bùi Huyền Triệt đáp: "Phụ hoàng, con ở trong cung chán lắm, muốn đi ngắm núi non sông nước Đại Lương."
“Cho nên con đã cầu xin Nhị hoàng huynh tìm cho con một viên thuốc. Con vốn muốn giả bệnh, nhân cơ hội ra ngoài chơi vài ngày.
“Không ngờ viên thuốc hoàng huynh cho con lại lợi hại như vậy. Không chỉ khiến con ngủ mấy ngày liền mà còn sắp xếp tang lễ cho con nữa.”
Nói xong, hắn mỉm cười cúi đầu chào Nhị hoàng tử Bùi Huyền Chính.
“Đa tạ hoàng huynh đã giúp đệ có một khoảng thời gian vui vẻ."
Sắc mặt của Nhị hoàng tử thay đổi, hoảng sợ nói.
"Lục hoàng đệ may mắn sống sót, sau này đừng có mà giở trò nữa."
“Lần này là giả c.h.ế.t. Nếu lần sau thật sự mất mạng, ta không thể nhìn thấy phụ hoàng của mình nữa.”
Dựa theo cuộc trò chuyện của họ, ta cũng biết được bí mật đằng sau cái c.h.ế.t giả của Bùi Huyền Triệt.
Thi phi và Nhị hoàng tử muốn trừ khử Bùi Huyền Triệt, nhưng Bùi Huyền Triệt lại nhân cơ hội này trốn đi gặp Tiêu tướng quân.
Tuy nhiên, tung tích của hắn đã bị Nhị hoàng tử thứ phát hiện và báo cáo với hoàng đế.
Hoàng đế đương nhiên coi cả Bùi Huyền Triệt và Tiêu tướng quân là đối tượng cần đề phòng.
Hoàng đế đập mạnh ly rượu xuống bàn: "Vô pháp vô thiên!"
"Trẫm xin lỗi vì đã khiến mọi người cười chê. Tiêu hoàng hậu mất sớm, trẫm vẫn luôn cảm thấy có lỗi với đứa con này. Trẫm đã cố gắng hết sức để đền bù cho nó, nhưng không ngờ rằng lại nuôi dạy nó trở nên thế này."
Bùi Huyền Triệt âm thầm nắm chặt nắm đấm, Chiêu Nghi lặng lẽ siết c.h.ặ.t t.a.y hắn, mỉm cười đáp lại hoàng đế.
"Phụ hoàng, A Triệt không sợ trời không sợ đất là vì biết người thương yêu nó đấy."
“Phụ hoàng đừng tức giận, hay là phạt thật nặng để đệ ấy nhớ kỹ bài học này.”
Hoàng đế cuối cùng cũng thả lỏng vẻ mặt, xua tay nói: "Thôi bỏ đi, ít nhất nó vẫn ổn."
Tuy nói như vậy, nhưng hiển nhiên hoàng đế không tin lời nói vô lý của Bùi Huyền Triệt.
Nhưng Bùi Huyền Triệt dường như không quan tâm đến thái độ của hoàng đế, không chút do dự ngồi xuống bàn ăn.
Bữa tiệc cực kỳ xa hoa nhưng cũng rất nhàm chán.
Đại thần trong triều nhìn có vẻ hoà hợp nhưng trong lời nói đều có hàm ý g.i.ế.t người.
Hoàng đế cung kính nâng ly chào Tiêu tướng quân, giống như một hiền tế bình thường.
Nhưng ta thấy rõ ràng trong mắt hoàng đế có sự thăm dò và sợ hãi rất lớn.
Với đôi mắt ngấn lệ, hoàng đế đau đớn bày tỏ nỗi buồn của mình về sự ra đi của Tiêu hoàng hậu và tiên thái tử.
Đại thần ca ngợi hoàng đế tình sâu nghĩa nặng.
Thi phi và hoàng đế ngồi cạnh nhau.
Mặc dù chỉ là một tần phi, nhưng bà ta lại chẳng khác trung cung hoàng hậu.
Ánh mắt bà ta nhìn Bùi Huyền Triệt mang theo ý tứ gì ta hiểu rất rõ.
Giống như ánh mặt của người trong làng hôm đó, khi vây bắt ta.
Không được tỏ ra vẻ thèm thuồng với con mồi, nhưng phải đảm bảo rằng con mồi luôn trong tầm ngắm của chính mình.
Ta bóp chặt ly rượu cho đến khi các ngón tay trở nên trắng bệch.
Trong khi dân chúng đang reo hò ca ngợi chiến thắng anh dũng của quân đội Tiêu gia, thì trong một tháng Tiêu tướng quân đã mất đi hai đứa con và một đứa cháu trai.
Tiêu tướng quân nói với chúng ta ông muốn sớm trở về để gặp Bùi Huyền Triệt và Chiêu Nghi.
Nhưng trong thành lại có tin đồn rằng Tiêu tướng quân đóng quân ở ngoại ô kinh thành vì mục đích cá nhân.
Để tránh những lời đồn đại làm tổn hại đến sự hòa hợp giữa quân thần, hoàng đế ban lệnh, yêu cầu Tiêu tướng quân trở về Tây Bắc, không có chiếu chỉ không được phép trở về thành.
Mặc dù thời gian đã trôi qua rất lâu nhưng những kí ức đau đớn đó vẫn in sâu mãi trong lòng
Hốc mắt ta dần dần ẩm ướt.
Bùi Huyền Triệt cố gắng giữ bình tĩnh rồi hỏi: "Tổ phụ, cái c.h.ế.t của mẫu hậu và hoàng huynh có lẽ không phải là tai nạn."
Tiêu tướng quân do dự một chút rồi nói: "A Triệt, con hẳn là đoán được rồi chứ?"
"Mọi người đều nói hoàng đế đa tình. Nhưng thật ra hắn ta từ lâu đã chán ghét Tiêu hoàng hậu.”
"Người hắn ta yêu thật sự chính là Thi phi, nàng ta lợi dụng sự sủng ái của hắn, trở nên kiêu ngạo, nhân cơ hội hãm hại thái tử, muốn nhị hoàng tử lên thay thế."
"Nhưng A Triệt à… hoàng đế rất đa nghi, Tiêu gia có quyền thế cao, hắn chắc chắn sẽ đề phòng!"
Tiêu tướng quân nhíu mày, lo lắng vỗ tay Bùi Huyền Triệt.
Chỉ vài từ thôi cũng khiến ta cảm thấy lạnh sống lưng, chạy dọc toàn bộ cơ thể đến lòng bàn chân.
Những đứa trẻ trong cung cấm, không có mẫu thân bên cạnh giống như cỏ không có gốc, khổ sở vô cùng.
Tiêu tướng quân dừng lại ở đó, thấp giọng nói với Bùi Huyền Triệt: "A Triệt, ta đã nhận được thư của con, nếu như con muốn, mười vạn quân ở Tây Bắc đều nghe theo lệnh con."
“Bất kể chuyện gì xảy ra, hãy đảm bảo với ta, con dân trong thiên hạ phải được no ấm, bình an.”
“Đừng hành động hấp tấp!”
“Con đã hiểu…thưa tổ phụ.” Bùi Huyền Triệt trịnh trọng đáp lời.
Ta mơ hồ biết Bùi Huyền Triệt muốn làm gì, nhưng dù sao hắn và hoàng đế cũng là phụ tử thân sinh, nếu không phải bị ép buộc, huyết thống ràng buộc cũng khó mà cắt đứt.
“A Triệt, ta đã làm trái thánh chỉ, lấy cớ con c.h.ế.t để trở về kinh thành. Hiện tại, sợ rằng không thể giữ bí mật nữa."
Cơ thể ta vô thức căng cứng.
"A Triệt, con đường phía trước rất nguy hiểm, con phải chăm sóc bản thân thật tốt."
Cuối cùng ta đã hiểu rồi.
Đúng lúc này, một thái giám trẻ tuổi từ bên ngoài lều chạy vào.
Ta và Bùi Huyền Triệt nhìn nhau.
Đến thật nhanh.
Thái giám đọc to chiếu chỉ trong tay bằng giọng the thé:
Phụng Thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết.
Dương Tiểu An(Dương Yến)
Tiêu tướng quân trấn giữ Tây Bắc cùng Lục hoàng tử Bùi Huyền Triệt lập tức trở về cung diện thánh.
29.
Không khí trong lều dần trở nên đặc lại đến mức khó thở.
Bùi Huyền Triệt và Tiêu tướng quân nhìn nhau thật sâu.
Lệnh vua không thể không tuân, chúng ta lập tức lên đường trở về thành.
Đây là lần đầu tiên ta vào cung với tư cách là thị nữ của Bùi Huyền Triệt.
Các tỳ nữ đưa ta vào bồn tắm rộng rãi chứa đầy cánh hoa hồng, rồi đưa cho ta một bộ y phục đẹp.
Trong khi người dân làng Hoài Lưu phải đào rau dại, lột vỏ cây vì hạn hán nghiêm trọng thì bữa ăn ở đây đầy cao lương mỹ vị.
Bộ y phục được may bằng chất liệu quý giá nhưng ta lại cảm thấy không thoải mái.
Bùi Huyền Triệt đang chìm sâu trong vòng xoáy quyền lực đã trở lại với vẻ ngoài vô tư vô lo của mình.
"Này! Nhóc con bộ y phục này rất hợp đấy!"
Hắn vừa đưa tay véo mặt ta vừa khinh thường nói: "Nhưng nàng gầy quá, không có cảm giác gì cả."
Ta nhíu mày, hất tay hắn ra, nhìn chằm chằm hắn nói: "Ngài còn cười nữa, không sợ khi về cung sẽ không chạy được nữa sao?”
Bùi Huyền Triệt thản nhiên xua tay: "Đừng lo lắng! Ta nhất định có thể cách cứu mạng nàng."
“Sắp c.h.ế.t rồi còn nói nhiều…” Ta khẽ lẩm bẩm.
“Nói gì vậy?”
"Không có gì……"
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau: "Tiểu Mạn, A Triệt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chiêu Nghi dẫn ta đi dạo một vòng, hỏi thăm tình hình chung.
“Muội muội tốt, muội nói ta nghe xem Ứng Kỳ tướng quân có ổn không?”
“Chiêu Nghi tỷ đừng lo lắng. Tiêu tướng quân đã cho người chữa trị cho Ứng Kỳ và Lục điện hạ rồi."
Ta rất thích nói chuyện với tỷ ấy, không cần lo lắng quá nhiều, thoải mái vô tư.
Mong rằng chúng ta đều bình an.
Vài thái giám trẻ tuổi chạy tới nói rằng yến tiệc trong cung đã được sắp xếp xong và mời chúng ta tới đó.
Chiêu Nghi vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y ta.
“Ta sẽ đến ngay."
Cung điện Hoa Thanh là nơi tổ chức yến tiệc, xung quanh trang trí bằng những bức chạm khắc rồng phượng, đĩa ngọc đựng đầy đồ ăn ngon, người ngồi trên ngai vàng đang mỉm cười và nâng ly cùng các đại thần.
Bầu không khí rất yên bình.
Ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút rồi đi theo Bùi Huyền Triệt và Chiêu Nghi vào cung Hoa Thanh.
Bùi Huyền Triệt và Chiêu Nghi cung kính hành lễ, ta cũng ngượng ngùng quỳ xuống theo họ.
Người ở vị trí cao thật lâu không nói gì, hừ một tiếng đầy giận dữ.
Ca vũ dừng lại, lập tức lui xuống.
Trái tim vốn đang thoải mái của ta bỗng nhiên lại đập mạnh trở lại.
30.
"Nghịch tử, con vẫn còn gan quay lại sao."
Bùi Huyền Triệt đáp: "Phụ hoàng, con ở trong cung chán lắm, muốn đi ngắm núi non sông nước Đại Lương."
“Cho nên con đã cầu xin Nhị hoàng huynh tìm cho con một viên thuốc. Con vốn muốn giả bệnh, nhân cơ hội ra ngoài chơi vài ngày.
“Không ngờ viên thuốc hoàng huynh cho con lại lợi hại như vậy. Không chỉ khiến con ngủ mấy ngày liền mà còn sắp xếp tang lễ cho con nữa.”
Nói xong, hắn mỉm cười cúi đầu chào Nhị hoàng tử Bùi Huyền Chính.
“Đa tạ hoàng huynh đã giúp đệ có một khoảng thời gian vui vẻ."
Sắc mặt của Nhị hoàng tử thay đổi, hoảng sợ nói.
"Lục hoàng đệ may mắn sống sót, sau này đừng có mà giở trò nữa."
“Lần này là giả c.h.ế.t. Nếu lần sau thật sự mất mạng, ta không thể nhìn thấy phụ hoàng của mình nữa.”
Dựa theo cuộc trò chuyện của họ, ta cũng biết được bí mật đằng sau cái c.h.ế.t giả của Bùi Huyền Triệt.
Thi phi và Nhị hoàng tử muốn trừ khử Bùi Huyền Triệt, nhưng Bùi Huyền Triệt lại nhân cơ hội này trốn đi gặp Tiêu tướng quân.
Tuy nhiên, tung tích của hắn đã bị Nhị hoàng tử thứ phát hiện và báo cáo với hoàng đế.
Hoàng đế đương nhiên coi cả Bùi Huyền Triệt và Tiêu tướng quân là đối tượng cần đề phòng.
Hoàng đế đập mạnh ly rượu xuống bàn: "Vô pháp vô thiên!"
"Trẫm xin lỗi vì đã khiến mọi người cười chê. Tiêu hoàng hậu mất sớm, trẫm vẫn luôn cảm thấy có lỗi với đứa con này. Trẫm đã cố gắng hết sức để đền bù cho nó, nhưng không ngờ rằng lại nuôi dạy nó trở nên thế này."
Bùi Huyền Triệt âm thầm nắm chặt nắm đấm, Chiêu Nghi lặng lẽ siết c.h.ặ.t t.a.y hắn, mỉm cười đáp lại hoàng đế.
"Phụ hoàng, A Triệt không sợ trời không sợ đất là vì biết người thương yêu nó đấy."
“Phụ hoàng đừng tức giận, hay là phạt thật nặng để đệ ấy nhớ kỹ bài học này.”
Hoàng đế cuối cùng cũng thả lỏng vẻ mặt, xua tay nói: "Thôi bỏ đi, ít nhất nó vẫn ổn."
Tuy nói như vậy, nhưng hiển nhiên hoàng đế không tin lời nói vô lý của Bùi Huyền Triệt.
Nhưng Bùi Huyền Triệt dường như không quan tâm đến thái độ của hoàng đế, không chút do dự ngồi xuống bàn ăn.
Bữa tiệc cực kỳ xa hoa nhưng cũng rất nhàm chán.
Đại thần trong triều nhìn có vẻ hoà hợp nhưng trong lời nói đều có hàm ý g.i.ế.t người.
Hoàng đế cung kính nâng ly chào Tiêu tướng quân, giống như một hiền tế bình thường.
Nhưng ta thấy rõ ràng trong mắt hoàng đế có sự thăm dò và sợ hãi rất lớn.
Với đôi mắt ngấn lệ, hoàng đế đau đớn bày tỏ nỗi buồn của mình về sự ra đi của Tiêu hoàng hậu và tiên thái tử.
Đại thần ca ngợi hoàng đế tình sâu nghĩa nặng.
Thi phi và hoàng đế ngồi cạnh nhau.
Mặc dù chỉ là một tần phi, nhưng bà ta lại chẳng khác trung cung hoàng hậu.
Ánh mắt bà ta nhìn Bùi Huyền Triệt mang theo ý tứ gì ta hiểu rất rõ.
Giống như ánh mặt của người trong làng hôm đó, khi vây bắt ta.
Không được tỏ ra vẻ thèm thuồng với con mồi, nhưng phải đảm bảo rằng con mồi luôn trong tầm ngắm của chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro