Phối Âm Hôn Với Lục Hoàng Tử

Chương 11

Đang cập nhật

2025-03-23 21:01:46

31.

Chiêu Nghi dường như không biết gì về trận chiến không đổ m.á.u trong điện này, từ xa nháy mắt với ta.

Sau đó nhanh chóng nhìn về phía Ứng Kỳ.

Hoàng đế điệu bộ lo lắng hỏi thăm sức khỏe Tiêu tướng quân.

Chiêu Nghi liên tục tán tỉnh Ứng Kỳ.

Hoàng đế rất thất vọng về Bùi Huyền Triệt và nói rằng ông là kẻ thất bại.

Chiêu Nghi từ xa nâng ly lên và chúc mừng Ứng Kỳ. Trong suốt bữa tiệc, tỷ ấy luôn nhìn hắn không rời mắt.

Ứng Kỳ không trả lời, nhưng tai hắn lại đỏ lên, mặc dù thường ngày hắn rất bình tĩnh và điềm đạm.

Cuối cùng ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Dù sao thì bây giờ chúng ta đều đang sống tốt.

Ta quỳ xuống bên cạnh Bùi Huyền Triệt và gắp một miếng thức ăn cho hắn.

Bùi Huyền Triệt lấy vài món ăn vặt đưa cho ta rồi chặn mặt bàn.

Ta vội vàng gói nó vào khăn tay và giấu vào trong tay áo.

Thỉnh thoảng hoàng đế nhắc đến việc Bắc Yên đang có ý đồ xâm lấn nước ta, và nhắc đến người dân đang gặp khó khăn vì hạn hán nghiêm trọng.

Hoàng đế muốn mọi người biết ông ta là một vị minh quân, hết lòng vì dân.

Ta nhìn quanh một cách chán nản.

Cung Hoa Thanh này... thật là lớn.

Bùi Huyền Triệt thấy ta không thể ngồi yên được nữa nên ra lệnh cho ta: "Áo choàng của bản vương bị rượu làm ướt rồi, đi lấy áo mới đến đây."

Ta phấn khởi gật đầu: "Vâng" rồi chạy ra khỏi cung Hoa Thanh.

Lúc này, gió bên ngoài đặc biệt mát mẻ, và những chiếc bánh trong tay áo ta có vẻ ngọt hơn.

Thật đáng tiếc khi vẫn còn có người bám theo chúng ta.

Thẩm Tú Châu hiện là cố vấn của Nhị hoàng tử Bùi Huyền Chính, cũng có mặt tại tiệc rượu.

Hắn ra đây, có lẽ chỉ để ngăn ta lại.

“Tiểu Mạn, muội hôm nay thật xinh đẹp.”

Dương Tiểu An(Dương Yến)

Ánh mắt của hắn khiến ta cảm thấy khó chịu, giống như một con rắn độc đang thè lưỡi vậy.

“Tiểu Mạn, ta nhìn thấy, Lục hoàng tử đối xử với muội không bình thường, muội làm rất tốt.”

"Tiểu Mạn, bây giờ xinh đẹp như vậy, ta thực sự có chút không nỡ gả muội cho Lục hoàng tử."

Thẩm Tú Châu tiến lên một bước, muốn nắm lấy tay ta, nhưng ta đột nhiên lùi lại.

"Thẩm Tú Châu! Ta không phải là đồ vật của ngươi"

Thẩm Tú Châu rõ ràng hiểu lầm lời ta, đắc ý nói: "Ta biết muội yêu ta. Đừng nghĩ nhiều, muội là của ta, sau này ta sẽ đón muội về."

Đồ điên!

Ta lười để ý đến hắn quay người định bỏ đi, nhưng hắn đã túm lấy ta, cố ôm vào lòng.

Ta xoay cổ tay một cái, gọn gàng thoát khỏi hắn ta.

"Nhóc con… có tiến bộ rồi!"

Bùi Huyền Triệt tiến đến vỗ tay, ôm chặt ta, giọng điệu lạnh lùng.

“Dám đụng đến người của bản vương, ngươi không muốn sống nữa à?”

32.

Thẩm Tú Châu thấy tình hình không ổn, ngượng ngùng rời đi.

Tim ta hẫng một nhịp, nhìn Bùi Huyền Triệt với vẻ bối rối.

Bùi Huyền Triệt cũng có chút ngượng ngùng buông ta ra.

“Không phải hắn ta bảo nàng… quyến rũ…ta sao? Cứ làm cho hắn xem đi!”

Ta khẽ thở dài, quả nhiên không nên có bất cứ kỳ vọng nào.

Sau tiệc rượu, hoàng đế và Thi phi đến cung điện của hoàng hậu.

Thi phi trìu mến nắm tay Bùi Huyền Triệt: "A Triệt, lần này làm ầm ĩ thật rồi. Con có biết trong khoảng thời gian này, ta và phụ hoàng con ăn không ngon ngủ không yên không?"

Bùi Huyền Triệt lập tức rút tay ra.

Hoàng đế hừ lạnh nhìn Bùi Huyền Triệt và Chiêu Nghi: "Các ngươi không có chút dáng vẻ nào của mẫu hậu mình cả."

Thi phi cúi mắt, sắp khóc: "Tỷ tỷ mất sớm, đều là lỗi của thần thiếp, thiếp không dạy dỗ tốt chúng."

Bọn họ đang đổ lỗi cho Bùi Huyền Triệt Chiêu Nghi thiếu sự giáo dục.

Khi nhắc đến tiên hoàng hậu, hoàng đế tỏ ra buồn bã.

"Ta từng yêu nàng ấy sâu đậm, nhưng chúng ta không có duyên ở bên nhau. Bây giờ mọi thứ đã thay đổi. Mỗi khi bước vào điện này đều khiến ta nhớ đến nàng ấy."

Thi phi kịp thời ngắt lời: "Hoàng đế và tỷ tỷ tình cảm mặn nồng, thật sự khiến người ta phải ghen tị."

“A Triệt có lẽ rất sợ hãi, dù sao cũng trải qua chuyện lớn như vậy. Bệ hạ, sao không cho con một niềm an ủi?”

“Nàng đó! Đã quá chiều chuộng chúng.”

"A Triệt, Thi phi đối xử với con tốt như thế nào, con phải nhớ kỹ.”

“Con có muốn gì không?"

Bùi Huyền Triệt không chút do dự cúi đầu.

“Nhi thần biết mình đã hành động ngu ngốc, là một hoàng tử cũng chưa giúp được gì cho giang sơn xã tắc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Nhi thần nghe nói Bắc Yên đang có ý xâm lược, con nguyện ý đến Tây Bắc trấn giữ cho Đại Lương. Hy vọng phụ hoàng thành toàn!”

32.

Sắc mặt của Hoàng đế và Thi phi đột nhiên thay đổi.

Nhưng yêu cầu của Bùi Huyền Triệt rất hợp lý, khó có thể từ chối.

Bùi Huyền Triệt đúng lúc tỏ ra đáng thương, khóc lóc nói mình lúc đó sắp c.h.ế.t, tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại phụ hoàng nữa.

Hoàng đế đứng đó có phần ngượng ngùng, không còn tìm được lý do nào để từ chối đứa con hiếu thảo và đầy tham vọng của mình.

Ánh mắt của Thi phi đảo qua, nói: "Bệ hạ, A Triệt nói rất đúng."

"Hay là cho A Chính cùng đi? Vừa được rèn luyện, vừa có người trông nom hai huynh đệ chúng."

Chỉ khi đó hoàng đế mới đồng ý.

Ta và Bùi Huyền Triệt nghỉ ngơi trong cung vài ngày rồi lại lên đường về Tây Bắc.

Tiêu tướng quân ở lại trong cung.

Hoàng đế nói Tiêu tướng quân đã già, thân là hiền tế cũng phải hiếu thảo với nhạc phụ, nên giữ Tiêu tướng quân bên cạnh an hưởng tuổi già.

Khi tiễn chúng ta đi, Tiêu tướng quân giọng nói đầy phấn khởi: "Ta đã chiến đấu cả đời, giờ là lúc ta phải nghỉ ngơi."

"Đi đi! Đi xem nơi mẫu hậu của con lớn lên."

"Khi trở về, chúng ta phải uống cho thật đã!"

Trên đường đi, ta dự định quay lại thôn Hoài Lưu, mang Tố Vân và thi hài của nương theo.

Nương ta không thích thôn Hoài Lưu nên tốt hơn là để bà ở cạnh ta.

Khi đi ngang qua phủ Thượng Thư, ta thấy một nhóm người đang tụ tập trước cửa.

Ta vừa định xem trò vui thì thấy Tố Vân bị trói quỳ ở đó, một bà mối tới kiểm tra răng nàng ấy như một con vật.

Ta mở tung rèm chạy vội xuống.

Bùi Huyền Triệt muốn bắt lấy ta, nhưng lại bắt hụt, đành phải cùng ta xuống xe ngựa.

Thẩm Tú Châu đang nịnh nọt thượng thư đại nhân.

“Tiểu muội của ta nhan sắc nổi bật, dịu dàng hiểu chuyện.”

Hắn ta cười gian: "Thượng thư đại nhân, ta bằng lòng đem tiểu muội dâng cho ngài, chỉ mong ngài giúp ta một việc nhỏ."

Hắn định đem Tố Vân cho thượng thư đại nhân làm thiếp sao?

Thượng thư đại nhân đã gần năm mươi, chiếc bụng to như cái thùng, đôi mắt hí không mở nổi, nhưng đặc biệt háo sắc.

Vô số nữ nhân bị ông ta hành hạ thê thảm, sau khi chán thì ném ra ngoài.

Hắn muốn bán muội muội của mình cho lão già biến thái này sao?

Ta tức giận lao ra khỏi đám đông, túm lấy cổ áo Thẩm Tú Châu, đ.ấ.m hắn ngã xuống đất.

Mặt hắn đập xuống bậc thang, gãy một chiếc răng, m.á.u phun ra khắp mặt đất.

33.

Vẫn chưa hả giận, ta đ.ấ.m hắn thêm hai cú nữa.

Hộ vệ bên cạnh hắn phản ứng lại tiến tới kéo ta, ta liền túm tóc hắn, đập đầu hắn xuống đất.

Binh lính nhấc ta lên, Bùi Huyền Triệt nhướn mày nhìn ta.

Trút giận xong chưa?

Ta nhìn Tố Vân và ra hiệu cho hắn.

Cứu người trước.

Bùi Huyền Triệt phất tay, Ứng Kỳ thoáng hiện thoáng ẩn ở trước mặt ta, chỉ dùng hai động tác đã đánh lùi đám lính.

Sau đó, hắn bước tới vặn tay ta ra sau.

???

Hắn muốn làm gì?

Ta trừng mắt nhìn Bùi Huyền Triệt đang chậm rãi bước về phía ta.

"Bản vương đã nhặt được một con ch.ó dữ, khiến mọi người cười chê rồi."

Bùi Huyền Triệt lấy ra một túi tiền ném cho thượng thư đại nhân.

“Người này là bạn cũ của con ch.ó dữ nhà bản vương. Hôm nay, bản vương muốn mua nó về để chơi với chó dữ, Thượng thư đại nhân có đồng ý không?”

Bùi Huyền Triệt dù có phẩm hạnh xấu, thượng thư đại nhân có ngốc cũng biết rằng mình không thể đắc tội với hoàng tử.

Ông ta vội vàng cẩn thận cầm lấy túi tiền trả lại cho Bùi Huyền Triệt: "Lục điện hạ, vì ngài mà mất mặt là vinh hạnh của thần."

Bùi Huyền Triệt cầm lấy túi tiền, cuối cùng Ứng Kỳ cũng thả ta ra, hắn cởi trói cho Tố Vân, quấn nàng trong áo choàng, bế lên xe ngựa.

Thẩm Tú Châu giãy dụa muốn đứng dậy, trên mặt đầy m.á.u, hung hăng trừng mắt nhìn ta.

"Nếu vậy thì số tiền này dùng để chữa trị vết thương cho Thẩm tiên sinh đi!"

Bùi Huyền Triệt quay người ném túi tiền cho Thẩm Tú Châu, chiếc ví va vào mũi Thẩm Tú Châu, kêu một tiếng.

Hắn vừa lau m.á.u trong miệng thì lại bị đ.á.n.h, mũi lại chảy m.á.u, khiến hắn càng xấu hổ hơn.

Bùi Huyền Triệt kéo vạt áo sau gáy ta rồi kéo ta trở lại xe ngựa.

"Tố Vân, ngươi thế nào rồi?" Ta lo lắng ôm lấy nàng.

Tố Vân sợ hãi đến nỗi không nói nên lời, nàng thu mình vào vòng tay ta, toàn thân run rẩy.

Bùi Huyền Triệt hỏi ta: "Tố Vân đã được cứu rồi, bây giờ còn sớm, có muốn về làng thăm nương không?"

Đây cũng là điều ta muốn nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phối Âm Hôn Với Lục Hoàng Tử

Số ký tự: 0