Linh Châu 37: Âm Thi

Chương 4

Rượu anh đào

2025-03-09 08:15:47

Dù biết Tống Phi Phi là nhà đầu tư, thái độ cũng không thay đổi chút nào. Khách sáo nhưng xa cách, hẹn hò với chúng tôi chỉ để hoàn thành nhiệm vụ.

Toàn bộ nhiệt tình của hắn đều dành cho nữ khách mời tiếp theo.

Phùng Nam Nam, 24 tuổi, một hot girl mạng.

Thân hình nóng bỏng, khuôn mặt quyến rũ.

Từ lúc cô ấy xuất hiện, ánh mắt của Lâm Chính Minh chưa từng rời khỏi người cô ấy. Mà Phùng Nam Nam cũng rất hài lòng về hắn.

Cô nàng liên tục gọi “Anh Chính Minh” với giọng ngọt lịm, khiến khóe miệng Lâm Chính Minh suýt rách đến tận mang tai.

Có vẻ hắn cũng giống Dương Thanh, đã xác định được mục tiêu của mình.

Còn Hàn Thiệu, thật sự không có ai trong mắt.

Hắn bắt chéo chân, nhàn nhã ngồi phơi nắng trong vườn. Thấy chúng tôi đi tới, chỉ nhàn nhạt gật đầu, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt đi.

Thái độ y hệt như với các nữ khách mời khác.

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn một lúc lâu mà không nói gì. Hàn Thiệu bị nhìn đến khó chịu, đành lên tiếng trước.

“Nói đi, cô rốt cuộc muốn gì?”

“Tôi muốn đi xem mộ tổ nhà anh.”

Biểu cảm của Hàn Thiệu lập tức trở nên đặc sắc.

“Đây là câu tán tỉnh lố bịch nhất tôi từng nghe.”

13.

Tướng mạo của Hàn Thiệu rất kỳ lạ.

Tuy khuôn mặt điển trai, nhưng sống mũi lại quá nhỏ, cung Tài Bạch không đầy đặn.

Người như vậy, tài vận chỉ ở mức trung bình, nhiều nhất là chục triệu tệ.

Nhưng Hàn gia lại sở hữu tài sản lên đến hàng tỷ. Hắn là con trai duy nhất, đương nhiên là người thừa kế duy nhất.

 “Nhất mệnh, nhì vận, tam phong thủy. Xem ra, mộ tổ nhà anh nằm ở vị trí không tầm thường.” 

 “Anh đừng từ chối vội. Anh từng yêu không ít người, nhưng chỉ có hai mối tình là khắc cốt ghi tâm. Và cả hai người đó đều gặp chuyện bất trắc. Không phải mất tích thì là qua đời, đúng không?” 

Ánh mắt Hàn Thiệu bỗng chốc trở nên sắc bén.

“Cô điều tra tôi?”

Tôi lắc đầu.

 “Tôi không hứng thú làm phóng viên săn tin. Tin hay không tùy anh, nhưng tất cả câu trả lời đều có thể tìm thấy trong mộ tổ nhà anh. Anh không muốn biết họ biến mất là do tai nạn hay có kẻ đứng sau sao?” 

“Rầm!”

Hàn Thiệu đột ngột đứng dậy, hất tung bàn trà nhỏ.

Cà phê b.ắ.n tung tóe lên quần hắn, nhưng hắn hoàn toàn không để ý.

 “Lục Linh Châu! Nếu cô dám lừa tôi, tôi nhất định sẽ khiến cô trả giá đắt, hiểu không?” 

Tôi đảo mắt.

 “Nếu tôi lừa anh, tôi sẽ quỳ xuống rót trà nhận lỗi ngay trước ống kính. Còn nếu tôi không lừa anh, anh…” 

Chưa kịp nói xong, Hàn Thiệu đã nghiến răng phun ra hai chữ.

“Thỏa thuận!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

14.

Hàn Thiệu là người bản địa, quê gốc ở một ngôi làng nhỏ ngoại ô thành phố.

Dòng dõi họ Hàn trong làng có gia phả hẳn hoi.

Tổ tiên của hắn vốn được chôn cất trên ngọn núi phía bắc làng. Nhưng khi hắn mười tuổi, bà nội qua đời, gia đình lại đưa bà đi an táng tận một vùng núi xa xôi ở tỉnh khác.

“Ý anh là, ông bà nội không được chôn cùng nhau?”

Hàn Thiệu gật đầu, khuôn mặt tuấn tú lộ ra chút u buồn.

 “Ông nội tôi mất khi tôi sáu tuổi, khi đó bố mẹ cũng làm theo lệ làng, chọn một chỗ trên núi sau làng để an táng. Ông bà rất yêu thương nhau, không ngờ sau khi mất lại không thể yên nghỉ cùng nhau. Bố tôi rất kiên quyết về chuyện này, mỗi lần tôi đề cập đến việc hợp táng cho ông bà, đều bị ông ấy mắng. Cô muốn đi xem mộ tổ, là đến quê tôi hay đến tỉnh kia?” 

Khi tôi nói sẽ dẫn cả đoàn chương trình đến vùng núi ở tỉnh khác, đạo diễn c.h.ế.t lặng.

Ông ta nhìn tôi đầy khó tin.

 “Cô tưởng chương trình này là của nhà cô chắc? Cả ekip kéo nhau đi tỉnh khác, cô có biết chi phí vé máy bay thôi đã tốn bao nhiêu không?” 

Tống Phi Phi phẩy tay.

“Tăng gấp đôi đầu tư.”

Đạo diễn lập tức thay đổi thái độ, cười tươi như hoa.

 “Tống tiểu thư, cô muốn đi đâu, chúng ta liền đi đó! Dù là Ai Cập hay châu Phi, cô chỉ cần nói một câu thôi!” 

Đạo diễn đã quyết, chẳng ai dám phản đối.

Nhưng đến khi phương tiện di chuyển từ máy bay đổi thành xe hơi, rồi từ xe hơi đổi thành… máy cày, cả đoàn bắt đầu than trời.

Không ai dám đổ lỗi cho Tống Phi Phi, chỉ biết trút giận lên tôi và Kiều Mặc Vũ.

Đặc biệt là Kiều Mặc Vũ, cô ấy mặc một chiếc áo khoác gió mua trên Pinduoduo, logo giả đến mức không nỡ nhìn thẳng.

15.

Máy cày chỉ có thể chạy đến chân núi.

Một đoạn đường còn lại, tất cả phải tự leo lên.

Mấy ngày nay trời vừa mưa xong, đường núi bùn lầy, giẫm vào là lún sâu, rút chân ra không nổi. Không ít nữ khách mời vì muốn đẹp mà vẫn đi giày cao gót.

Phùng Nam Nam mặc một chiếc sườn xám lụa, môi tái nhợt vì lạnh, toàn thân run rẩy.

Đôi giày cao gót đắt tiền của cô ta đã lấm lem bùn đất, không còn thấy rõ màu sắc ban đầu.

Chiếc sườn xám hồng, từ phần eo trở xuống cũng bị b.ắ.n đầy bùn.

“A!”

Phùng Nam Nam dẫm phải một tảng đá, trượt chân, cả người ngã sấp xuống đất. Đến khi cô ta lồm cồm bò dậy, cả người đã bẩn như tượng bùn.

Cơn tức giận tích tụ bấy lâu cuối cùng cũng bùng nổ.

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 “Kiều Mặc Vũ! Cô có bị điên không?! Vào không được cửa nhà họ Hàn, nên muốn vào mộ tổ nhà họ Hàn à? Cô phát rồ thì tự chịu đi, đừng có kéo theo chúng tôi!” 

Nói xong, cô ta xông lên đẩy mạnh Kiều Mặc Vũ, khiến cô ấy lảo đảo suýt ngã.

Kiều Mặc Vũ là người tham gia chương trình sớm nhất, ăn mặc giản dị, trông chẳng khác gì một sinh viên nghèo không có bối cảnh.

Còn quần áo tôi mặc đều là do Tống Phi Phi chuẩn bị.

Cô ấy chê bộ đồ trước đây của tôi xấu, ném hết rồi sắm đồ mới. Thế nên nhìn tới nhìn lui, Kiều Mặc Vũ có vẻ là người dễ bắt nạt nhất.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Linh Châu 37: Âm Thi

Số ký tự: 0