Chương 3
Rượu anh đào
2025-03-09 08:15:47
Chương trình có ba phòng livestream, mỗi nam khách mời có một phòng riêng. Các nữ khách mời không hẹn hò thì ngồi trong phòng xem buổi hẹn hò trên màn hình lớn.
Ai nấy đều tập trung cao độ, thậm chí có người còn cầm sổ tay ghi chép.
Trong ba phòng, phòng livestream của Dương Thanh ít người nhất, chỉ có ba cô gái.
Phòng của Lâm Chính Minh đông hơn một chút, có năm người.
Còn lại hơn hai mươi cô gái đều chen chúc trong phòng của Hàn Thiệu.
Sức hút của trai giàu đẹp quả là khủng khiếp.
9.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Tôi và Kiều Mặc Vũ được xếp vào nhóm kế tiếp. Chờ Dương Thanh hẹn hò xong với nữ khách mời hiện tại, chúng tôi sẽ lên ngay.
Cô gái đang hẹn hò với Dương Thanh tên là Cao Văn Huyên, một thiên kim tiểu thư tính cách hướng nội.
Nhan sắc không quá nổi bật, đường nét thanh tú, vóc dáng mảnh mai.
Cô ấy mặc một chiếc váy trắng, đôi chân gầy đến mức như hai cọng giá đỗ.
Cao Văn Huyên tham gia chương trình này là do bạn bè ép đến. Có thể thấy cô ấy rất có cảm tình với Dương Thanh, một người dịu dàng chu đáo.
Từ đầu còn e dè, sau đó đã có thể cười nói vui vẻ.
Nhiệm vụ của hai người họ là cùng nhau nấu ăn. Dương Thanh chỉ bảo cô ấy rửa rau, dọn bát đũa, còn bản thân thì nhanh chóng hoàn thành ba món mặn một món canh.
Dù hắn không phải người tốt, nhưng tay nghề đúng là không tệ, màu sắc hương vị đều đầy đủ.
Cao Văn Huyên ăn thử hai miếng, mắt liền sáng lên.
Kiều Mặc Vũ nhéo tay tôi.
“Chết rồi, cô ấy sắp rơi vào lưới tình mất thôi!”
Cao Văn Huyên nhìn là biết chưa yêu đương bao giờ, đơn thuần vô cùng. Một cô gái như vậy sao có thể chống lại chiêu trò của một tay sát gái lão luyện như Dương Thanh?
Kết thúc buổi hẹn, cô ấy có vẻ luyến tiếc.
Dương Thanh cũng dành cho cô ấy số điểm rất cao.
Thang điểm 100, hắn cho 90 điểm.
“Còn 10 điểm để dành cho lần gặp mặt tiếp theo. Mong rằng lúc đó, em có thể hoàn toàn mở lòng với anh.”
Cao Văn Huyên đỏ mặt, e lệ gật đầu.
Đúng là nghiệp chướng!
10.
Đến lượt tôi và Kiều Mặc Vũ, Dương Thanh lập tức thay đổi thái độ.
Nhiệm vụ của chúng tôi là cùng nhau làm bánh.
Hắn giữ nguyên bộ mặt lạnh tanh, cắm cúi làm việc, chẳng nói với chúng tôi câu nào.
Hắn không lên tiếng, chúng tôi cũng chẳng thèm mở miệng. Không khí trở nên vô cùng gượng gạo.
Bỗng, một giọng nói sắc sảo vang lên.
“Lục Linh Châu! Cô dám lén lút đi xem mắt sau lưng tôi sao?!”
Tống Phi Phi xuất hiện trong bộ vest đen, giày cao gót, khí thế như nữ vương giới hắc đạo.
Lúc tôi đến giúp Kiều Mặc Vũ, cô ấy đang dự một bữa tiệc kinh doanh cùng gia đình. Chắc là thấy tôi trên TV, liền lập tức chạy đến.
Dương Thanh đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, lơ đãng liếc nhìn Tống Phi Phi. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, ánh mắt hắn lập tức trở nên nghiêm túc.
Hắn ngồi thẳng dậy, ánh mắt đảo qua cổ tay và chiếc vòng cổ của Tống Phi Phi. Nhìn kỹ một hồi, hắn không nhịn được mà hít sâu một hơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chiếc đồng hồ trên tay Tống Phi Phi trị giá hơn tám triệu tệ.
Chiếc vòng cổ trên cổ cô ấy cũng là hàng xa xỉ, đủ mua hai căn nhà.
Dương Thanh đột ngột đứng bật dậy, nở nụ cười tự cho là quyến rũ.
“Chào cô, tôi là Dương Thanh. Vị tiểu thư xinh đẹp đây, có thể cho tôi biết danh tính không?”
Tống Phi Phi hờ hững cười đáp.
“Tôi là Tống Phi Phi, một trong những nhà đầu tư của chương trình này.”
Nghe hai chữ “nhà đầu tư”, mắt Dương Thanh sáng rực.
Tôi và Kiều Mặc Vũ nhìn nhau, trong lòng đã hiểu rõ.
Xem ra, hắn định chuyển mục tiêu sang Tống Phi Phi rồi.
Tên này nợ nần cờ b.ạ.c bao nhiêu, chắc hẳn đến chương trình này là để kiếm một cô tiểu thư giàu có cứu hắn đây.
11.
Tống Phi Phi chào hỏi chúng tôi xong, liền ngồi sang một bên xem kịch vui.
Dương Thanh lập tức thay đổi thái độ, trở nên niềm nở và nhiệt tình. Trong từng câu nói đều ẩn ý dò xét gia cảnh của Tống Phi Phi.
“Tống tiểu thư, gia đình cô kinh doanh lĩnh vực gì vậy? Tôi nhớ trước khi chương trình quay đã có nhà đầu tư rồi, sao bây giờ lại đổi thành cô?”
Tôi cười đầy bí hiểm.
“Cô ấy họ Tống, khụ khụ… Tống trong ‘gia tộc Tống thị’ ấy.”
Hai mắt Dương Thanh trừng lớn, lắp bắp hỏi:
“Tống… Tống Bán Thành, nhà họ Tống đó sao?”
Thành phố này vốn là đại bản doanh của nhà họ Tống, hầu hết trung tâm thương mại, tòa nhà văn phòng, phố kinh doanh nổi tiếng đều thuộc quyền sở hữu của họ.
Vì vậy, Tống gia còn có biệt danh “Tống Bán Thành” (Tống nắm giữ nửa thành phố).
Dương Thanh vô thức siết chặt nắm đấm, rồi ngay sau đó nở nụ cười nịnh nọt với tôi.
“Linh Châu, tôi đi chuẩn bị thịt nướng nhé. Cô thích ăn tái hay chín kỹ hơn?”
Nhìn xem, đến cách xưng hô cũng đổi rồi.
Đúng là biết thức thời.
Tôi và Kiều Mặc Vũ vừa ăn thịt nướng vừa khéo léo khai thác thông tin từ hắn.
Tên này rất giảo hoạt, trả lời kín kẽ, không để lộ chút sơ hở nào. Chương trình kết thúc, ai cũng khen hắn là người chu đáo, dịu dàng, lịch sự, đúng mẫu đàn ông tốt hiếm có.
Cao Văn Huyên đứng một bên, ánh mắt đầy hụt hẫng.
Thấy vậy, Dương Thanh bước đến, không biết nói gì mà chỉ trong vài câu đã khiến cô ấy bật cười.
Xem ra hắn muốn bắt cá hai tay.
Vừa muốn theo đuổi Tống Phi Phi, vừa không nỡ bỏ Cao Văn Huyên.
Tiến có thể công, lùi có thể thủ.
Tôi gãi đầu, cảm thấy có chút bực bội. Kẻ này quá xảo quyệt, muốn lột mặt nạ của hắn ngay trước ống kính không phải chuyện dễ dàng.
12.
Buổi ghi hình tiếp theo là với Lâm Chính Minh.
Khác với Dương Thanh, hắn ta cực kỳ lạnh nhạt với chúng tôi.
Ai nấy đều tập trung cao độ, thậm chí có người còn cầm sổ tay ghi chép.
Trong ba phòng, phòng livestream của Dương Thanh ít người nhất, chỉ có ba cô gái.
Phòng của Lâm Chính Minh đông hơn một chút, có năm người.
Còn lại hơn hai mươi cô gái đều chen chúc trong phòng của Hàn Thiệu.
Sức hút của trai giàu đẹp quả là khủng khiếp.
9.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Tôi và Kiều Mặc Vũ được xếp vào nhóm kế tiếp. Chờ Dương Thanh hẹn hò xong với nữ khách mời hiện tại, chúng tôi sẽ lên ngay.
Cô gái đang hẹn hò với Dương Thanh tên là Cao Văn Huyên, một thiên kim tiểu thư tính cách hướng nội.
Nhan sắc không quá nổi bật, đường nét thanh tú, vóc dáng mảnh mai.
Cô ấy mặc một chiếc váy trắng, đôi chân gầy đến mức như hai cọng giá đỗ.
Cao Văn Huyên tham gia chương trình này là do bạn bè ép đến. Có thể thấy cô ấy rất có cảm tình với Dương Thanh, một người dịu dàng chu đáo.
Từ đầu còn e dè, sau đó đã có thể cười nói vui vẻ.
Nhiệm vụ của hai người họ là cùng nhau nấu ăn. Dương Thanh chỉ bảo cô ấy rửa rau, dọn bát đũa, còn bản thân thì nhanh chóng hoàn thành ba món mặn một món canh.
Dù hắn không phải người tốt, nhưng tay nghề đúng là không tệ, màu sắc hương vị đều đầy đủ.
Cao Văn Huyên ăn thử hai miếng, mắt liền sáng lên.
Kiều Mặc Vũ nhéo tay tôi.
“Chết rồi, cô ấy sắp rơi vào lưới tình mất thôi!”
Cao Văn Huyên nhìn là biết chưa yêu đương bao giờ, đơn thuần vô cùng. Một cô gái như vậy sao có thể chống lại chiêu trò của một tay sát gái lão luyện như Dương Thanh?
Kết thúc buổi hẹn, cô ấy có vẻ luyến tiếc.
Dương Thanh cũng dành cho cô ấy số điểm rất cao.
Thang điểm 100, hắn cho 90 điểm.
“Còn 10 điểm để dành cho lần gặp mặt tiếp theo. Mong rằng lúc đó, em có thể hoàn toàn mở lòng với anh.”
Cao Văn Huyên đỏ mặt, e lệ gật đầu.
Đúng là nghiệp chướng!
10.
Đến lượt tôi và Kiều Mặc Vũ, Dương Thanh lập tức thay đổi thái độ.
Nhiệm vụ của chúng tôi là cùng nhau làm bánh.
Hắn giữ nguyên bộ mặt lạnh tanh, cắm cúi làm việc, chẳng nói với chúng tôi câu nào.
Hắn không lên tiếng, chúng tôi cũng chẳng thèm mở miệng. Không khí trở nên vô cùng gượng gạo.
Bỗng, một giọng nói sắc sảo vang lên.
“Lục Linh Châu! Cô dám lén lút đi xem mắt sau lưng tôi sao?!”
Tống Phi Phi xuất hiện trong bộ vest đen, giày cao gót, khí thế như nữ vương giới hắc đạo.
Lúc tôi đến giúp Kiều Mặc Vũ, cô ấy đang dự một bữa tiệc kinh doanh cùng gia đình. Chắc là thấy tôi trên TV, liền lập tức chạy đến.
Dương Thanh đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, lơ đãng liếc nhìn Tống Phi Phi. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, ánh mắt hắn lập tức trở nên nghiêm túc.
Hắn ngồi thẳng dậy, ánh mắt đảo qua cổ tay và chiếc vòng cổ của Tống Phi Phi. Nhìn kỹ một hồi, hắn không nhịn được mà hít sâu một hơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chiếc đồng hồ trên tay Tống Phi Phi trị giá hơn tám triệu tệ.
Chiếc vòng cổ trên cổ cô ấy cũng là hàng xa xỉ, đủ mua hai căn nhà.
Dương Thanh đột ngột đứng bật dậy, nở nụ cười tự cho là quyến rũ.
“Chào cô, tôi là Dương Thanh. Vị tiểu thư xinh đẹp đây, có thể cho tôi biết danh tính không?”
Tống Phi Phi hờ hững cười đáp.
“Tôi là Tống Phi Phi, một trong những nhà đầu tư của chương trình này.”
Nghe hai chữ “nhà đầu tư”, mắt Dương Thanh sáng rực.
Tôi và Kiều Mặc Vũ nhìn nhau, trong lòng đã hiểu rõ.
Xem ra, hắn định chuyển mục tiêu sang Tống Phi Phi rồi.
Tên này nợ nần cờ b.ạ.c bao nhiêu, chắc hẳn đến chương trình này là để kiếm một cô tiểu thư giàu có cứu hắn đây.
11.
Tống Phi Phi chào hỏi chúng tôi xong, liền ngồi sang một bên xem kịch vui.
Dương Thanh lập tức thay đổi thái độ, trở nên niềm nở và nhiệt tình. Trong từng câu nói đều ẩn ý dò xét gia cảnh của Tống Phi Phi.
“Tống tiểu thư, gia đình cô kinh doanh lĩnh vực gì vậy? Tôi nhớ trước khi chương trình quay đã có nhà đầu tư rồi, sao bây giờ lại đổi thành cô?”
Tôi cười đầy bí hiểm.
“Cô ấy họ Tống, khụ khụ… Tống trong ‘gia tộc Tống thị’ ấy.”
Hai mắt Dương Thanh trừng lớn, lắp bắp hỏi:
“Tống… Tống Bán Thành, nhà họ Tống đó sao?”
Thành phố này vốn là đại bản doanh của nhà họ Tống, hầu hết trung tâm thương mại, tòa nhà văn phòng, phố kinh doanh nổi tiếng đều thuộc quyền sở hữu của họ.
Vì vậy, Tống gia còn có biệt danh “Tống Bán Thành” (Tống nắm giữ nửa thành phố).
Dương Thanh vô thức siết chặt nắm đấm, rồi ngay sau đó nở nụ cười nịnh nọt với tôi.
“Linh Châu, tôi đi chuẩn bị thịt nướng nhé. Cô thích ăn tái hay chín kỹ hơn?”
Nhìn xem, đến cách xưng hô cũng đổi rồi.
Đúng là biết thức thời.
Tôi và Kiều Mặc Vũ vừa ăn thịt nướng vừa khéo léo khai thác thông tin từ hắn.
Tên này rất giảo hoạt, trả lời kín kẽ, không để lộ chút sơ hở nào. Chương trình kết thúc, ai cũng khen hắn là người chu đáo, dịu dàng, lịch sự, đúng mẫu đàn ông tốt hiếm có.
Cao Văn Huyên đứng một bên, ánh mắt đầy hụt hẫng.
Thấy vậy, Dương Thanh bước đến, không biết nói gì mà chỉ trong vài câu đã khiến cô ấy bật cười.
Xem ra hắn muốn bắt cá hai tay.
Vừa muốn theo đuổi Tống Phi Phi, vừa không nỡ bỏ Cao Văn Huyên.
Tiến có thể công, lùi có thể thủ.
Tôi gãi đầu, cảm thấy có chút bực bội. Kẻ này quá xảo quyệt, muốn lột mặt nạ của hắn ngay trước ống kính không phải chuyện dễ dàng.
12.
Buổi ghi hình tiếp theo là với Lâm Chính Minh.
Khác với Dương Thanh, hắn ta cực kỳ lạnh nhạt với chúng tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro