Linh Châu 37: Âm Thi

Chương 2

Rượu anh đào

2025-03-09 08:15:47

5.

Dù là một MC xinh đẹp từng trải qua hàng trăm chương trình, cô ấy cũng chưa từng gặp tình huống này.

Cô ta cầm micro, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía đạo diễn.

Vị đạo diễn béo đứng bên máy quay, đôi mắt nhỏ lấp lánh đầy phấn khích.

Bây giờ chương trình hẹn hò mọc lên như nấm, để tăng rating, nhiều chương trình đều có kịch bản dàn dựng sẵn.

Họ cố tình tạo ra mâu thuẫn, thậm chí còn có cả cảnh xô xát.

Nhưng ông ta không ngờ rằng, chương trình của mình lại gặp phải tình huống đặc sắc như vậy.

Tôi cũng không ngờ luôn.

Bị Kiều Mặc Vũ lừa đến đây xem mắt, tôi đã bực lắm rồi. Nên định chơi tới bến để bị chương trình loại thẳng.

Ai ngờ lại vô tình lọt vào mắt xanh của đạo diễn béo. Ông ta ra hiệu gì đó cho MC, tôi không hiểu, nhưng MC thì hiểu.

“Không ngờ Lục tiểu thư còn biết xem tướng. Vậy không chọn ba vị nam khách mời, là vì tướng mạo của họ không tốt sao? Vậy còn số 2 và số 3 thì sao? Tướng mạo của họ cũng không ổn à?”

Rõ ràng là muốn khuấy động tình hình.

Tốt lắm, hợp ý tôi.

Kiều Mặc Vũ đứng bên cạnh nháy mắt ra hiệu liên tục, đến mức suýt bị co giật.

Tôi cười lạnh với cô ấy, quyết định tiếp tục đắc tội với mọi người đến cùng.

“Số 2. Anh Lâm Chính Minh đây trông rất đẹp trai, trung vận cũng tốt, tài vận hanh thông!”

Kiều Mặc Vũ nhận ánh mắt của tôi, tim chợt lạnh một nửa.

Cô ấy lập tức chạy lên sân khấu, chen vào giữa tôi, giật lấy micro.

6.

MC sững sờ trong chốc lát, nhưng ngay sau đó nhanh chóng mỉm cười.

“Nếu tôi nhớ không lầm, Kiều Mặc Vũ vẫn còn là sinh viên phải không? Cô Lục Linh Châu này là bạn cô ấy? Hai người… đều biết xem tướng sao?”

Kiều Mặc Vũ: “À, chỉ là mấy cuốn sách mua ở sạp sách vỉa hè, đọc chơi thôi, hoàn toàn không chính xác!”

Tôi: “Sai rồi, truyền thừa ngàn năm, nói một câu không sai một câu.”

“Phụt~”

MC bật cười, giả vờ không nhìn thấy hai bàn tay của chúng tôi đang lén lút cấu véo nhau.

“Nếu cả hai đều biết xem tướng, vậy có thể cho nhận xét về khách mời số 2 - Lâm Chính Minh không?”

Kiều Mặc Vũ cố gắng hòa giải:

“Vận thế từ 25 đến 33 tuổi của anh ấy cực tốt, sự nghiệp lên như diều gặp gió, tiền tài dồi dào.”

Tôi gạt tay Kiều Mặc Vũ đang cố kéo mình lại, cười lạnh.

“Mắt lộ tam bạch, bạc tình vô nghĩa. Tiền của anh ta, đều nhuốm màu đỏ cả.”

MC tò mò chớp mắt.

“Màu đỏ?”

“Tiền nhuốm máu, chẳng phải cũng là màu đỏ sao?”

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Nghe vậy, Lâm Chính Minh cũng không nhịn được nữa. Anh ta trầm mặt, giọng nói lộ rõ sự phẫn nộ.

“Lục tiểu thư, ý cô là gì? Không lẽ muốn ám chỉ tôi là kẻ g.i.ế.c người?”

Dương Thanh cười trên nỗi đau của người khác.

“Nói tôi là kẻ nghiện cờ bạc, là lừa đảo, giờ lại bảo Lâm Chính Minh là sát nhân. Vậy số 3 thì sao? Cô định bịa gì tiếp đây?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hàn Thiệu nhún vai, thản nhiên nói:

“Làm màu câu view, hề hước nhỉ.”

7.

Vì mười nghìn tệ kia, Kiều Mặc Vũ cắn răng gật đầu.

“Đúng vậy, chúng tôi bịa đấy, mọi người đừng tin.”

Hàn Thiệu nhếch môi cười khinh bỉ.

 “Tướng số, phong thủy? Chỉ cần học xong chín năm giáo dục bắt buộc là sẽ không tin mấy thứ nhảm nhí này. Mấy quyển sách vớ vẩn đó, tốt nhất nên gom lại đốt sạch, đỡ gây hại cho đời. Hai người các cô, đi lừa mấy bà thím ông chú quê mùa ít học thì được. Ở đây, chẳng ai tin đâu.” 

Thấy tôi có vẻ sắp nổi điên, Kiều Mặc Vũ vội giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi.

 “Linh Châu, bình tĩnh! Anh ta thảm thế rồi, cứ để anh ta nói vài câu đi!” 

Thấy tình hình căng thẳng, đạo diễn hưng phấn đến mức cánh mũi cũng phập phồng.

Ông ta lập tức chỉ huy tất cả máy quay nhắm thẳng vào tôi và Hàn Thiệu, khuôn mặt rạng rỡ đầy kích động.

MC nhận được tín hiệu, lập tức đưa micro về phía Kiều Mặc Vũ.

 “Cô đang nói ai thảm hả? Anh Hàn đây sinh ra đã ngậm thìa vàng, vạch xuất phát chính là điểm kết thúc mà người bình thường cả đời không thể với tới. Thảm ở chỗ nào?” 

Hàn Thiệu cười nhạt.

 “Cô còn tin họ à? Chẳng qua muốn gây sự chú ý thôi.” 

Kiều Mặc Vũ không để ý, tiếp tục vỗ về tôi đang bừng bừng lửa giận.

 “Anh ta mới 28 tuổi mà đã c.h.ế.t hai đời vợ, mất ba đứa con. Khắc thê tuyệt tử, số mệnh quá nặng. Thôi, chúng ta không chấp kẻ đáng thương.” 

Toàn bộ ánh mắt, cùng ống kính máy quay đều đổ dồn vào Hàn Thiệu.

Hàn Thiệu tức đến bật cười, giơ tay chỉ vào mình.

 “Excuse me? Cô đang nói tôi á? Tôi chưa từng kết hôn, cũng chẳng có con cái gì hết! Chuyện này tất cả các trang tin giải trí đều biết, cô có bịa cũng phải có giới hạn chứ?” 

Tôi ngừng giãy giụa, còn Kiều Mặc Vũ thì từ phẫn nộ chuyển thành thương cảm.

 “Anh vẫn chưa biết à? Chậc, đúng là thảm thật.” 

Nhìn tướng mặt của Hàn Thiệu, kẻ tâm cao khí ngạo thế này không biết nói dối.

Xem ra, hắn thực sự không hay biết. Chết hai vợ ba con, mà bản thân còn chẳng hay.

Tôi cũng gật đầu theo.

“Không chỉ thảm, mà còn ngốc nữa.”

8.

Hàn Thiệu tức đến mức nhảy dựng lên.

Mới mười phút trôi qua mà đã có ba người đòi gửi đơn kiện tôi.

Tôi đắc ý hất cằm về phía Kiều Mặc Vũ.

Tình hình thế này rồi, chắc chắn đạo diễn sẽ lập tức đuổi chúng tôi đi. Nhưng không ngờ, thay vì đuổi, họ lại dành cho chúng tôi một chế độ “đặc biệt”.

Các nữ khách mời khác chỉ có thể chọn một người để hẹn hò. Còn chúng tôi thì khác, phải lần lượt hẹn hò với cả ba nam khách mời.

Thấy tôi cau mày, Kiều Mặc Vũ tận tình khuyên nhủ.

 “Ba tên tra nam này, cậu nỡ để mấy cô gái khác bị lừa sao? Đàn ông chọn sai nghề còn có thể đổi, phụ nữ lấy nhầm chồng là hỏng cả đời. Chúng ta không kiếm tiền, mà đang cứu vớt các cô gái ngây thơ thoát khỏi bể khổ đấy!” 

Nghe cũng có lý.

Dù sao cũng bị lừa đến đây rồi, thôi thì cứ vui vẻ chấp nhận vậy.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Linh Châu 37: Âm Thi

Số ký tự: 0