1
Rượu anh đào
2025-03-09 08:15:47
Tôi cùng bạn tham gia một chương trình hẹn hò trên truyền hình, nhưng tôi đã từ chối tất cả các nam khách mời.
Trong số đó, không ít người là con nhà giàu thế hệ thứ hai (phú nhị đại).
Cư dân mạng nói tôi đang làm màu, ban giám khảo cũng liên tục truy hỏi lý do.
“Khách mời số 1, lông mày áp mắt, trán không bằng phẳng, nhìn qua là biết ngay một kẻ nghiện cờ bạc.”
“Khách mời số 2, đôi mắt tam bạch, vô tình vô nghĩa.”
“Khách mời số 3 còn lợi hại hơn, khu vực gian môn lõm sâu, đuôi mắt khô cằn, khắc vợ rõ ràng!”
Các nam khách mời tức giận, chửi bới tôi là kẻ lừa đảo.
Nhưng họ không biết rằng, tôi là một đạo sĩ.
Còn bạn tôi, chính là truyền nhân duy nhất của địa sư.
1.
“Linh Châu, tôi sắp c.h.ế.t rồi.”
“Mau đến cứu tôi.”
Giọng nói ở đầu dây bên kia của Kiều Mặc Vũ vô cùng nghiêm trọng.
Tôi chợt căng thẳng.
Kiều Mặc Vũ là truyền nhân duy nhất của địa sư. Dù cô ấy có chút lười biếng, ham ăn và lắm mưu mẹo, nhưng thực lực thì không thể xem thường.
Xem ra, lần này cô ấy thực sự đã gặp phải một thứ không đơn giản.
Tôi vội mang theo tất cả pháp khí, ngay cả bùa chú cũng nhét đầy một túi.
Nhưng khi chạy vội đến địa điểm đã hẹn, tôi lại sững sờ.
“Đạo diễn, đây là bạn tôi.”
Trước mặt Kiều Mặc Vũ là một người đàn ông trung niên mập mạp.
Đầu trọc lóc, đeo một cặp kính gọng đen.
Ông ta nhìn từ đầu đến chân đánh giá tôi một lượt, sau đó gật đầu hài lòng.
“Nhìn cũng được, chọn cô ấy đi.”
Kiều Mặc Vũ cười tít mắt kéo tôi qua, tìm một cô gái trẻ đeo thẻ nhân viên rồi hớn hở đưa điện thoại cho cô ấy.
“Chị Điềm Điềm, chuyển khoản đi.”
Cô gái chuyển ngay cho cô ấy mười nghìn tệ.
Tôi càng thêm mơ hồ.
“Cương thi đâu? Lệ quỷ đâu?”
“Tôi mang cả pháp khí theo rồi đây này.”
Kiều Mặc Vũ nhận tiền xong, cẩn thận nhét điện thoại vào túi rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi cô ấy dẫn tôi đi một vòng quanh trường quay, tôi suýt nữa tức đến méo cả mũi.
Thì ra cái “sắp chết” mà cô ấy nói, là c.h.ế.t đói…
Đây là một chương trình hẹn hò thực tế. Chỉ cần được chọn làm nữ khách mời, sẽ nhận ngay tám nghìn tệ tiền thù lao.
Hơn nữa, chương trình còn khuyến khích các nữ khách mời giới thiệu bạn bè tham gia.
Một khi được tuyển, sẽ nhận thêm hai nghìn tệ tiền giới thiệu.
Cứ thế, tôi bị lừa tham gia chương trình mà không được một xu nào, còn bị ép đi hẹn hò.
2.
Chương trình mời rất nhiều cô gái, từ 20 đến hơn 30 tuổi đều có.
Ba nam khách mời đều được quảng bá là cao, giàu, đẹp.
Nghe nói, người thì tự mở công ty, người thì là con nhà tài phiệt.
Mục đích của chương trình là giúp họ tìm được đối tượng hẹn hò trong số các nữ khách mời.
Theo quy định, tôi phải tặng hoa hồng cho một trong ba nam khách mời. Sau đó, cùng anh ta hoàn thành một số nhiệm vụ đơn giản.
Ví dụ như cùng nhau nấu ăn, cắm hoa, làm bánh ngọt…
Trong quá trình này, nam khách mời sẽ chấm điểm tôi.
Cuối cùng, trong số ba cô gái có điểm cao nhất, anh ta sẽ chọn một người để hẹn hò.
Nghe xong luật chơi, tôi chỉ biết lặng lẽ đảo mắt.
Triều đại nhà Thanh đã diệt vong bao nhiêu năm rồi, mà vẫn còn trò “tuyển tú” này sao?
“Mời các nữ khách mời lựa chọn nam khách mời mà mình yêu thích!”
MC nhắc lại ba lần, tôi vẫn khoanh tay đứng yên trên sân khấu.
Bầu không khí tại hiện trường lập tức trở nên ngượng ngập.
“Không còn cách nào khác, ba nam khách mời đều quá đẹp trai, khiến các nữ khách mời không biết chọn ai!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
MC bất đắc dĩ, đành tiếp tục giới thiệu lại.
“Khách mời số 1 - Dương Thanh, tuổi trẻ tài cao, chuyên gia tài chính.”
“Anh ấy tự mở một công ty tài chính, giỏi nấu ăn, là hình mẫu đàn ông lý tưởng của gia đình!”
Tôi liếc nhìn anh ta.
Dương Thanh không cao lắm, khoảng 1m75, trông khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
Anh ta đeo kính gọng vàng, nhìn có vẻ thư sinh nho nhã.
Thấy tôi nhìn qua, anh ta hơi mím môi, cười ngại ngùng với tôi.
Tôi lắc đầu với MC.
Cô ấy hơi cau mày, nhưng vẫn kiên nhẫn giới thiệu tiếp.
“Khách mời số 2 - Lâm Chính Minh, một doanh nhân khởi nghiệp từ con số không!”
“Hiện tại anh ấy sở hữu một công ty thương mại quy mô lớn.”
“Anh ấy thích thư pháp, hội họa truyền thống, là một tài tử thực thụ!”
3.
Lâm Chính Minh chắc chỉ hơn ba mươi tuổi một chút, nhưng bảo dưỡng rất tốt.
Dáng người cao ráo, khuôn mặt điển trai.
Đặc biệt là đôi mắt đào hoa, khi nhìn người luôn mang theo vài phần tình ý, vừa nhìn đã biết rất dễ thu hút con gái.
Tôi tiếp tục lắc đầu.
MC liếc nhìn tôi đầy ẩn ý.
“Khách mời số 3 không phải người bình thường đâu nhé!
Hàn Thiệu, thiếu gia nhà họ Hàn trong ngành bất động sản. Tốt nghiệp Đại học Stanford, sau khi về nước liền kế thừa gia nghiệp, hiện là CEO của tập đoàn Hàn Thị.”
Tôi từng nghe Kiều Mặc Vũ nói qua, hầu hết các cô gái tham gia chương trình này đều nhắm đến Hàn Thiệu.
Ngoại hình và vóc dáng chẳng khác nào một siêu mẫu, lại giỏi trượt tuyết, cưỡi ngựa, đấu kiếm…
Đúng chuẩn hình tượng tổng tài bá đạo bước ra từ tiểu thuyết.
Thấy tôi nhìn về phía mình, Hàn Thiệu hất tóc, tự tin nở nụ cười, khiến cả hội trường vang lên tiếng hét chói tai của đám con gái.
Ừm, quả thật rất thu hút.
Tôi lại lắc đầu lần nữa.
Nụ cười của MC cứng lại.
“Ý cô là… không chọn bất cứ ai trong ba người họ?”
“Có thể tiết lộ lý do không? Ba vị nam khách mời đều xuất sắc như vậy, chẳng lẽ cô không thích ai sao?”
Tôi nhìn cô ta với vẻ khó diễn tả.
“Xuất sắc ở đâu?”
Hàn Thiệu khẽ nhíu mày, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Tôi lập tức hiểu ánh mắt anh ta. Hắn tưởng tôi đang chơi trò “lạt mềm buộc chặt” để thu hút sự chú ý của mình.
Xùy, đàn ông, lúc nào cũng tự tin như vậy.
4.
MC thấy tôi im lặng, suýt nữa giơ micro dí thẳng vào mặt tôi.
“Khách mời số 1 rất tốt nhé, dịu dàng chu đáo, thích nấu ăn, làm việc nhà. Bây giờ những người đàn ông như vậy không còn nhiều đâu. Rất thích hợp để kết hôn!”
Tôi cười nhạt, hất cằm về phía số 1 – Dương Thanh.
“Biết người biết mặt nhưng khó biết lòng, không thể chỉ nhìn vào hình tượng. Khách mời số 1 lông mày áp mắt, trán không bằng phẳng, rõ ràng là kẻ nghiện cờ bạc.
Pháp lệnh văn (nếp nhăn bên miệng) nông, ý chí bạc nhược, nếu chưa tán gia bại sản thì chưa chịu dừng tay đâu.
Anh ta năm nay 27 tuổi nhỉ? Vận thế tuổi 27 thuộc vùng gò đồi và mộ phần. Nhìn đi, hai khu vực này trên mặt anh ta đỏ ửng lên, đại hung.
Còn khởi nghiệp ư? Tôi thấy âm vốn mới đúng, khoản lỗ ít nhất cũng phải chục triệu.”
MC ngớ ra, khuôn mặt sắc sảo lần đầu hiện lên vẻ bối rối.
“Gò đồi? Mộ phần? Đó là gì?”
Tôi chỉ lên phần xương chân mày của mình, ra hiệu mọi người nhìn về phía Dương Thanh.
“Chính là vùng đuôi lông mày giao với chân tóc, vị trí này còn phản ánh cả phong thủy phần mộ tổ tiên. Ồ, xem ra thói mê cờ b.ạ.c của Dương Thanh cũng là do gia truyền rồi.”
Tất cả mọi người đồng loạt quay sang nhìn chằm chằm Dương Thanh.
MC vô thức cảm thán:
“Thật kì lạ, không chỉ đỏ mà còn nổi cả một cái mụn kìa!”
Dương Thanh vừa xấu hổ vừa tức giận, giọng nói cao lên hẳn tám tông.
“Lục Linh Châu, cô nói nhăng nói cuội gì vậy! Ông nội tôi chỉ là một nông dân bình thường thôi! Cô có thể vu oan cho tôi, nhưng không được bôi nhọ gia đình tôi! Chuyện hôm nay, cô nhất định phải xin lỗi, nếu không hãy đợi đơn kiện đi!”
Trong số đó, không ít người là con nhà giàu thế hệ thứ hai (phú nhị đại).
Cư dân mạng nói tôi đang làm màu, ban giám khảo cũng liên tục truy hỏi lý do.
“Khách mời số 1, lông mày áp mắt, trán không bằng phẳng, nhìn qua là biết ngay một kẻ nghiện cờ bạc.”
“Khách mời số 2, đôi mắt tam bạch, vô tình vô nghĩa.”
“Khách mời số 3 còn lợi hại hơn, khu vực gian môn lõm sâu, đuôi mắt khô cằn, khắc vợ rõ ràng!”
Các nam khách mời tức giận, chửi bới tôi là kẻ lừa đảo.
Nhưng họ không biết rằng, tôi là một đạo sĩ.
Còn bạn tôi, chính là truyền nhân duy nhất của địa sư.
1.
“Linh Châu, tôi sắp c.h.ế.t rồi.”
“Mau đến cứu tôi.”
Giọng nói ở đầu dây bên kia của Kiều Mặc Vũ vô cùng nghiêm trọng.
Tôi chợt căng thẳng.
Kiều Mặc Vũ là truyền nhân duy nhất của địa sư. Dù cô ấy có chút lười biếng, ham ăn và lắm mưu mẹo, nhưng thực lực thì không thể xem thường.
Xem ra, lần này cô ấy thực sự đã gặp phải một thứ không đơn giản.
Tôi vội mang theo tất cả pháp khí, ngay cả bùa chú cũng nhét đầy một túi.
Nhưng khi chạy vội đến địa điểm đã hẹn, tôi lại sững sờ.
“Đạo diễn, đây là bạn tôi.”
Trước mặt Kiều Mặc Vũ là một người đàn ông trung niên mập mạp.
Đầu trọc lóc, đeo một cặp kính gọng đen.
Ông ta nhìn từ đầu đến chân đánh giá tôi một lượt, sau đó gật đầu hài lòng.
“Nhìn cũng được, chọn cô ấy đi.”
Kiều Mặc Vũ cười tít mắt kéo tôi qua, tìm một cô gái trẻ đeo thẻ nhân viên rồi hớn hở đưa điện thoại cho cô ấy.
“Chị Điềm Điềm, chuyển khoản đi.”
Cô gái chuyển ngay cho cô ấy mười nghìn tệ.
Tôi càng thêm mơ hồ.
“Cương thi đâu? Lệ quỷ đâu?”
“Tôi mang cả pháp khí theo rồi đây này.”
Kiều Mặc Vũ nhận tiền xong, cẩn thận nhét điện thoại vào túi rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi cô ấy dẫn tôi đi một vòng quanh trường quay, tôi suýt nữa tức đến méo cả mũi.
Thì ra cái “sắp chết” mà cô ấy nói, là c.h.ế.t đói…
Đây là một chương trình hẹn hò thực tế. Chỉ cần được chọn làm nữ khách mời, sẽ nhận ngay tám nghìn tệ tiền thù lao.
Hơn nữa, chương trình còn khuyến khích các nữ khách mời giới thiệu bạn bè tham gia.
Một khi được tuyển, sẽ nhận thêm hai nghìn tệ tiền giới thiệu.
Cứ thế, tôi bị lừa tham gia chương trình mà không được một xu nào, còn bị ép đi hẹn hò.
2.
Chương trình mời rất nhiều cô gái, từ 20 đến hơn 30 tuổi đều có.
Ba nam khách mời đều được quảng bá là cao, giàu, đẹp.
Nghe nói, người thì tự mở công ty, người thì là con nhà tài phiệt.
Mục đích của chương trình là giúp họ tìm được đối tượng hẹn hò trong số các nữ khách mời.
Theo quy định, tôi phải tặng hoa hồng cho một trong ba nam khách mời. Sau đó, cùng anh ta hoàn thành một số nhiệm vụ đơn giản.
Ví dụ như cùng nhau nấu ăn, cắm hoa, làm bánh ngọt…
Trong quá trình này, nam khách mời sẽ chấm điểm tôi.
Cuối cùng, trong số ba cô gái có điểm cao nhất, anh ta sẽ chọn một người để hẹn hò.
Nghe xong luật chơi, tôi chỉ biết lặng lẽ đảo mắt.
Triều đại nhà Thanh đã diệt vong bao nhiêu năm rồi, mà vẫn còn trò “tuyển tú” này sao?
“Mời các nữ khách mời lựa chọn nam khách mời mà mình yêu thích!”
MC nhắc lại ba lần, tôi vẫn khoanh tay đứng yên trên sân khấu.
Bầu không khí tại hiện trường lập tức trở nên ngượng ngập.
“Không còn cách nào khác, ba nam khách mời đều quá đẹp trai, khiến các nữ khách mời không biết chọn ai!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
MC bất đắc dĩ, đành tiếp tục giới thiệu lại.
“Khách mời số 1 - Dương Thanh, tuổi trẻ tài cao, chuyên gia tài chính.”
“Anh ấy tự mở một công ty tài chính, giỏi nấu ăn, là hình mẫu đàn ông lý tưởng của gia đình!”
Tôi liếc nhìn anh ta.
Dương Thanh không cao lắm, khoảng 1m75, trông khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
Anh ta đeo kính gọng vàng, nhìn có vẻ thư sinh nho nhã.
Thấy tôi nhìn qua, anh ta hơi mím môi, cười ngại ngùng với tôi.
Tôi lắc đầu với MC.
Cô ấy hơi cau mày, nhưng vẫn kiên nhẫn giới thiệu tiếp.
“Khách mời số 2 - Lâm Chính Minh, một doanh nhân khởi nghiệp từ con số không!”
“Hiện tại anh ấy sở hữu một công ty thương mại quy mô lớn.”
“Anh ấy thích thư pháp, hội họa truyền thống, là một tài tử thực thụ!”
3.
Lâm Chính Minh chắc chỉ hơn ba mươi tuổi một chút, nhưng bảo dưỡng rất tốt.
Dáng người cao ráo, khuôn mặt điển trai.
Đặc biệt là đôi mắt đào hoa, khi nhìn người luôn mang theo vài phần tình ý, vừa nhìn đã biết rất dễ thu hút con gái.
Tôi tiếp tục lắc đầu.
MC liếc nhìn tôi đầy ẩn ý.
“Khách mời số 3 không phải người bình thường đâu nhé!
Hàn Thiệu, thiếu gia nhà họ Hàn trong ngành bất động sản. Tốt nghiệp Đại học Stanford, sau khi về nước liền kế thừa gia nghiệp, hiện là CEO của tập đoàn Hàn Thị.”
Tôi từng nghe Kiều Mặc Vũ nói qua, hầu hết các cô gái tham gia chương trình này đều nhắm đến Hàn Thiệu.
Ngoại hình và vóc dáng chẳng khác nào một siêu mẫu, lại giỏi trượt tuyết, cưỡi ngựa, đấu kiếm…
Đúng chuẩn hình tượng tổng tài bá đạo bước ra từ tiểu thuyết.
Thấy tôi nhìn về phía mình, Hàn Thiệu hất tóc, tự tin nở nụ cười, khiến cả hội trường vang lên tiếng hét chói tai của đám con gái.
Ừm, quả thật rất thu hút.
Tôi lại lắc đầu lần nữa.
Nụ cười của MC cứng lại.
“Ý cô là… không chọn bất cứ ai trong ba người họ?”
“Có thể tiết lộ lý do không? Ba vị nam khách mời đều xuất sắc như vậy, chẳng lẽ cô không thích ai sao?”
Tôi nhìn cô ta với vẻ khó diễn tả.
“Xuất sắc ở đâu?”
Hàn Thiệu khẽ nhíu mày, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Tôi lập tức hiểu ánh mắt anh ta. Hắn tưởng tôi đang chơi trò “lạt mềm buộc chặt” để thu hút sự chú ý của mình.
Xùy, đàn ông, lúc nào cũng tự tin như vậy.
4.
MC thấy tôi im lặng, suýt nữa giơ micro dí thẳng vào mặt tôi.
“Khách mời số 1 rất tốt nhé, dịu dàng chu đáo, thích nấu ăn, làm việc nhà. Bây giờ những người đàn ông như vậy không còn nhiều đâu. Rất thích hợp để kết hôn!”
Tôi cười nhạt, hất cằm về phía số 1 – Dương Thanh.
“Biết người biết mặt nhưng khó biết lòng, không thể chỉ nhìn vào hình tượng. Khách mời số 1 lông mày áp mắt, trán không bằng phẳng, rõ ràng là kẻ nghiện cờ bạc.
Pháp lệnh văn (nếp nhăn bên miệng) nông, ý chí bạc nhược, nếu chưa tán gia bại sản thì chưa chịu dừng tay đâu.
Anh ta năm nay 27 tuổi nhỉ? Vận thế tuổi 27 thuộc vùng gò đồi và mộ phần. Nhìn đi, hai khu vực này trên mặt anh ta đỏ ửng lên, đại hung.
Còn khởi nghiệp ư? Tôi thấy âm vốn mới đúng, khoản lỗ ít nhất cũng phải chục triệu.”
MC ngớ ra, khuôn mặt sắc sảo lần đầu hiện lên vẻ bối rối.
“Gò đồi? Mộ phần? Đó là gì?”
Tôi chỉ lên phần xương chân mày của mình, ra hiệu mọi người nhìn về phía Dương Thanh.
“Chính là vùng đuôi lông mày giao với chân tóc, vị trí này còn phản ánh cả phong thủy phần mộ tổ tiên. Ồ, xem ra thói mê cờ b.ạ.c của Dương Thanh cũng là do gia truyền rồi.”
Tất cả mọi người đồng loạt quay sang nhìn chằm chằm Dương Thanh.
MC vô thức cảm thán:
“Thật kì lạ, không chỉ đỏ mà còn nổi cả một cái mụn kìa!”
Dương Thanh vừa xấu hổ vừa tức giận, giọng nói cao lên hẳn tám tông.
“Lục Linh Châu, cô nói nhăng nói cuội gì vậy! Ông nội tôi chỉ là một nông dân bình thường thôi! Cô có thể vu oan cho tôi, nhưng không được bôi nhọ gia đình tôi! Chuyện hôm nay, cô nhất định phải xin lỗi, nếu không hãy đợi đơn kiện đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro