Chương 5
Rượu anh đào
2025-03-09 08:15:47
Bị đẩy vô cớ, Kiều Mặc Vũ tức đến méo cả mũi.
“Đồ ngu, đầu cô bị lừa đá à?!”
Phùng Nam Nam còn định chửi tiếp, nhưng Tống Phi Phi đã lạnh lùng tiến lên.
“Không muốn quay nữa thì cút.”
16.
Vì Tống Phi Phi hào phóng tăng gấp đôi vốn đầu tư, tiền thù lao của khách mời cũng nhân đôi.
Phùng Nam Nam căm tức trừng mắt nhìn Kiều Mặc Vũ, nhưng cuối cùng vẫn bị Lâm Chính Minh kéo đi.
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ.
Dãy núi phía xa trùng điệp, trong đó đỉnh núi phía tây cao vút, hai bên thấp hơn một chút.
Còn đỉnh núi phía đông thì lại thấp hẳn xuống, như thể bị ai đó dùng d.a.o cắt ngang.
Lạ thật, sao chỗ này nhìn quen thế?
Nhưng tôi chưa từng đến đây bao giờ…
Càng nhìn càng thấy không đúng, tôi kéo lấy Kiều Mặc Vũ đang lẩm bẩm chửi bới bên cạnh.
“Đừng chửi nữa, nhìn nơi này đi.”
Kiều Mặc Vũ là hậu nhân của Khâm Thiên Giám, giỏi nhất là phong thủy và quan sát sao trời.
Cô ấy nheo mắt nhìn quanh, càng nhìn càng cau mày.
“Chỗ này quen quá… đây là địa hình gì ấy nhỉ? Lạ thật, đáng lẽ tôi phải biết mới đúng, cái tên đã sắp bật ra rồi mà cứ không nhớ nổi.”
Cô ấy vỗ trán, lập tức bị chế giễu.
“Xí, lại bày trò mê tín.”
Phùng Nam Nam như có thù với Kiều Mặc Vũ, cứ nhắm vào cô ấy mà công kích. Dù địa điểm quay đã chuyển từ thành phố lớn đến vùng núi nhỏ, nhưng tiền thù lao đã tăng gấp đôi.
Không hiểu sao cô ta lại bày tỏ địch ý với Kiều Mặc Vũ.
Kiều Mặc Vũ nổi giận, lập tức xắn tay áo định cãi nhau, quên luôn việc xem phong thủy.
Đạo diễn đau đầu, khổ sở lên tiếng giảng hòa.
“Đừng ồn nữa, nơi này vừa lạnh vừa ẩm, gió lùa vào tận xương. Mau lên núi, ngâm nước nóng, thay đồ sạch sẽ đi!”
17.
Kiều Mặc Vũ giận sôi, suốt dọc đường kéo tôi và Tống Phi Phi than vãn liên tục. Bình thường cô ấy rất rộng lượng, không hay để bụng mấy chuyện cãi vã vặt vãnh.
Tôi cúi đầu nhìn con đường lầy lội, trong lòng cũng dấy lên cảm giác khó chịu.
Hôm nay thời tiết thật sự quá tệ.
Từ chân núi lên đỉnh, nhìn thì ngắn mà đi mãi vẫn không tới.
Vừa lạnh vừa đói, cơn buồn ngủ vô cớ cũng ập đến.
Tôi cứ bước từng bước nặng nề trên con đường lầy lội, cảm giác như có thể ngủ quên bất cứ lúc nào.
“Chết tiệt!”
Tống Phi Phi giẫm phải một vũng bùn, đôi giày leo núi bị ngập trong nước bùn vàng.
Cô ấy bực bội rút chân ra, đá mạnh vào gốc cây bên cạnh.
“Mẹ kiếp! Cái đường quái quỷ gì thế này! Sao đi hai tiếng rồi còn chưa xong?!”
Lời vừa dứt, tôi và Kiều Mặc Vũ đồng loạt ngẩng đầu, đồng thời hét lên.
“Khốn kiếp! Chúng ta bị ma dẫn đường rồi!”
Đến cả Tống Phi Phi cũng ngây người.
“Ba người chúng ta đi loanh quanh hai tiếng mà không ai phát hiện có vấn đề sao?”
Tim tôi lạnh toát, sắc mặt Kiều Mặc Vũ cũng trở nên cực kỳ khó coi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vì chuyện mộ tổ nhà họ Hàn, lần này xuất phát chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ.
Pháp khí, bùa chú mang theo không thiếu thứ gì.
Cả ba đều đeo vòng tay chu sa trừ tà, trước n.g.ự.c còn có bùa bình an.
Vậy mà vẫn có thứ có thể tạo ra ảo cảnh ngay trước mắt chúng tôi sao?
Tôi hoàn toàn không cảm nhận được một chút âm khí nào!
18.
“Tất cả dừng lại, đừng đi tiếp.”
Tôi đứng giữa đường, giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại.
Đạo diễn lập tức cau mày.
“Lục Linh Châu, cô lại định giở trò gì? Bây giờ đã hơn bốn giờ chiều, trời trên núi tối nhanh, không đi nhanh thì làm sao đến làng trước khi trời tối?”
Nghe đạo diễn nói vậy, những người khác cũng xôn xao.
“Đúng đấy, chúng tôi còn phải vác cả máy quay nữa, mệt c.h.ế.t đi được!”
“Giày tôi ướt sũng rồi, chân lạnh như ngâm trong hầm băng, có thể đi tiếp không?”
“Im hết đi!”
Tống Phi Phi quát lớn, cả đoàn lập tức im như tờ.
Cách kiểm tra xem có phải bị ma dẫn đường hay không rất đơn giản.
Thông thường, hiện tượng này là do cô hồn dã quỷ gây ra. Chúng tạo ra ảo giác, khiến con người bị mê hoặc, đi vòng vòng trong cùng một khu vực.
Ma là âm vật, khu vực bị ma dẫn tất nhiên cũng tràn ngập âm khí.
Tôi lấy ra lư hương, đốt lên một loại hương đặc biệt.
Thấy tôi đốt nhang giữa đường, sắc mặt mọi người trở nên kỳ quái.
Đạo diễn ngập ngừng, môi mấp máy vài lần. Nhưng dưới ánh mắt đầy sát khí của Tống Phi Phi, ông ta cúi đầu, giả vờ như không thấy gì.
Đạo diễn còn không lên tiếng, những người khác càng không dám hó hé.
Ba làn khói xám mỏng manh chậm rãi bốc lên giữa trời mưa lất phất.
Đây là dẫn quỷ hương, trong đó có trộn sừng tê giác, là thứ bổ dưỡng với ma quỷ.
Bình thường, nếu có quỷ ở đây, chúng sẽ không kìm được mà xuất hiện.
Nhưng ba làn khói xám lơ lửng trong mưa, mùi hương quẩn quanh trong không khí, rồi tan biến.
Không có con ma nào xuất hiện.
19.
Kiều Mặc Vũ sững sờ.
“Không phải ma dẫn đường ư?”
Hàn Thiệu thấy chúng tôi bày trò cả buổi, đã mất hết kiên nhẫn.
Hắn bước lên, đá văng lư hương mà tôi đặt giữa đường.
“Mẹ kiếp, hai người bị điên à? Tôi đã nhịn hai người rất lâu rồi, cái chương trình rách nát này tôi không quay nữa! Ai mà thèm mấy đồng tiền cát-xê cỏn con đó chứ!”
Tôi nghiến răng, cố nhịn cơn giận, cúi xuống nhặt lại lư hương.
“Được thôi, anh đi đi.”
Tống Phi Phi nhìn hắn như nhìn một thằng ngốc.
“Muốn biến thì biến nhanh đi!”
Hàn Thiệu tuy không giàu bằng Tống Phi Phi, nhưng cũng là cậu ấm nhà tài phiệt, chưa từng chịu cái nhìn khinh bỉ thế này.
Hắn lập tức vung tay, vòng qua tôi, sải bước xuống núi.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
“Đồ ngu, đầu cô bị lừa đá à?!”
Phùng Nam Nam còn định chửi tiếp, nhưng Tống Phi Phi đã lạnh lùng tiến lên.
“Không muốn quay nữa thì cút.”
16.
Vì Tống Phi Phi hào phóng tăng gấp đôi vốn đầu tư, tiền thù lao của khách mời cũng nhân đôi.
Phùng Nam Nam căm tức trừng mắt nhìn Kiều Mặc Vũ, nhưng cuối cùng vẫn bị Lâm Chính Minh kéo đi.
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ.
Dãy núi phía xa trùng điệp, trong đó đỉnh núi phía tây cao vút, hai bên thấp hơn một chút.
Còn đỉnh núi phía đông thì lại thấp hẳn xuống, như thể bị ai đó dùng d.a.o cắt ngang.
Lạ thật, sao chỗ này nhìn quen thế?
Nhưng tôi chưa từng đến đây bao giờ…
Càng nhìn càng thấy không đúng, tôi kéo lấy Kiều Mặc Vũ đang lẩm bẩm chửi bới bên cạnh.
“Đừng chửi nữa, nhìn nơi này đi.”
Kiều Mặc Vũ là hậu nhân của Khâm Thiên Giám, giỏi nhất là phong thủy và quan sát sao trời.
Cô ấy nheo mắt nhìn quanh, càng nhìn càng cau mày.
“Chỗ này quen quá… đây là địa hình gì ấy nhỉ? Lạ thật, đáng lẽ tôi phải biết mới đúng, cái tên đã sắp bật ra rồi mà cứ không nhớ nổi.”
Cô ấy vỗ trán, lập tức bị chế giễu.
“Xí, lại bày trò mê tín.”
Phùng Nam Nam như có thù với Kiều Mặc Vũ, cứ nhắm vào cô ấy mà công kích. Dù địa điểm quay đã chuyển từ thành phố lớn đến vùng núi nhỏ, nhưng tiền thù lao đã tăng gấp đôi.
Không hiểu sao cô ta lại bày tỏ địch ý với Kiều Mặc Vũ.
Kiều Mặc Vũ nổi giận, lập tức xắn tay áo định cãi nhau, quên luôn việc xem phong thủy.
Đạo diễn đau đầu, khổ sở lên tiếng giảng hòa.
“Đừng ồn nữa, nơi này vừa lạnh vừa ẩm, gió lùa vào tận xương. Mau lên núi, ngâm nước nóng, thay đồ sạch sẽ đi!”
17.
Kiều Mặc Vũ giận sôi, suốt dọc đường kéo tôi và Tống Phi Phi than vãn liên tục. Bình thường cô ấy rất rộng lượng, không hay để bụng mấy chuyện cãi vã vặt vãnh.
Tôi cúi đầu nhìn con đường lầy lội, trong lòng cũng dấy lên cảm giác khó chịu.
Hôm nay thời tiết thật sự quá tệ.
Từ chân núi lên đỉnh, nhìn thì ngắn mà đi mãi vẫn không tới.
Vừa lạnh vừa đói, cơn buồn ngủ vô cớ cũng ập đến.
Tôi cứ bước từng bước nặng nề trên con đường lầy lội, cảm giác như có thể ngủ quên bất cứ lúc nào.
“Chết tiệt!”
Tống Phi Phi giẫm phải một vũng bùn, đôi giày leo núi bị ngập trong nước bùn vàng.
Cô ấy bực bội rút chân ra, đá mạnh vào gốc cây bên cạnh.
“Mẹ kiếp! Cái đường quái quỷ gì thế này! Sao đi hai tiếng rồi còn chưa xong?!”
Lời vừa dứt, tôi và Kiều Mặc Vũ đồng loạt ngẩng đầu, đồng thời hét lên.
“Khốn kiếp! Chúng ta bị ma dẫn đường rồi!”
Đến cả Tống Phi Phi cũng ngây người.
“Ba người chúng ta đi loanh quanh hai tiếng mà không ai phát hiện có vấn đề sao?”
Tim tôi lạnh toát, sắc mặt Kiều Mặc Vũ cũng trở nên cực kỳ khó coi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vì chuyện mộ tổ nhà họ Hàn, lần này xuất phát chúng tôi đã chuẩn bị đầy đủ.
Pháp khí, bùa chú mang theo không thiếu thứ gì.
Cả ba đều đeo vòng tay chu sa trừ tà, trước n.g.ự.c còn có bùa bình an.
Vậy mà vẫn có thứ có thể tạo ra ảo cảnh ngay trước mắt chúng tôi sao?
Tôi hoàn toàn không cảm nhận được một chút âm khí nào!
18.
“Tất cả dừng lại, đừng đi tiếp.”
Tôi đứng giữa đường, giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại.
Đạo diễn lập tức cau mày.
“Lục Linh Châu, cô lại định giở trò gì? Bây giờ đã hơn bốn giờ chiều, trời trên núi tối nhanh, không đi nhanh thì làm sao đến làng trước khi trời tối?”
Nghe đạo diễn nói vậy, những người khác cũng xôn xao.
“Đúng đấy, chúng tôi còn phải vác cả máy quay nữa, mệt c.h.ế.t đi được!”
“Giày tôi ướt sũng rồi, chân lạnh như ngâm trong hầm băng, có thể đi tiếp không?”
“Im hết đi!”
Tống Phi Phi quát lớn, cả đoàn lập tức im như tờ.
Cách kiểm tra xem có phải bị ma dẫn đường hay không rất đơn giản.
Thông thường, hiện tượng này là do cô hồn dã quỷ gây ra. Chúng tạo ra ảo giác, khiến con người bị mê hoặc, đi vòng vòng trong cùng một khu vực.
Ma là âm vật, khu vực bị ma dẫn tất nhiên cũng tràn ngập âm khí.
Tôi lấy ra lư hương, đốt lên một loại hương đặc biệt.
Thấy tôi đốt nhang giữa đường, sắc mặt mọi người trở nên kỳ quái.
Đạo diễn ngập ngừng, môi mấp máy vài lần. Nhưng dưới ánh mắt đầy sát khí của Tống Phi Phi, ông ta cúi đầu, giả vờ như không thấy gì.
Đạo diễn còn không lên tiếng, những người khác càng không dám hó hé.
Ba làn khói xám mỏng manh chậm rãi bốc lên giữa trời mưa lất phất.
Đây là dẫn quỷ hương, trong đó có trộn sừng tê giác, là thứ bổ dưỡng với ma quỷ.
Bình thường, nếu có quỷ ở đây, chúng sẽ không kìm được mà xuất hiện.
Nhưng ba làn khói xám lơ lửng trong mưa, mùi hương quẩn quanh trong không khí, rồi tan biến.
Không có con ma nào xuất hiện.
19.
Kiều Mặc Vũ sững sờ.
“Không phải ma dẫn đường ư?”
Hàn Thiệu thấy chúng tôi bày trò cả buổi, đã mất hết kiên nhẫn.
Hắn bước lên, đá văng lư hương mà tôi đặt giữa đường.
“Mẹ kiếp, hai người bị điên à? Tôi đã nhịn hai người rất lâu rồi, cái chương trình rách nát này tôi không quay nữa! Ai mà thèm mấy đồng tiền cát-xê cỏn con đó chứ!”
Tôi nghiến răng, cố nhịn cơn giận, cúi xuống nhặt lại lư hương.
“Được thôi, anh đi đi.”
Tống Phi Phi nhìn hắn như nhìn một thằng ngốc.
“Muốn biến thì biến nhanh đi!”
Hàn Thiệu tuy không giàu bằng Tống Phi Phi, nhưng cũng là cậu ấm nhà tài phiệt, chưa từng chịu cái nhìn khinh bỉ thế này.
Hắn lập tức vung tay, vòng qua tôi, sải bước xuống núi.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro