Kiếp Trâu Ngựa Này, Tôi Không Làm Nữa

Chương 8

Đang cập nhật

2025-03-23 20:41:00

Tôi chỉ cần thêm chút nước mắt và vài lời kể lể “chân thành tận đáy lòng”... Rất nhanh, cả cái làng đều biết nhà tôi vừa bị mất sạch tiền.

“Phải trả tiền đó nha! Chẳng phải nói chưa đầy một tháng sẽ trả rồi sao? Nếu không phải nhà mấy người có đứa đậu đại học, tôi còn lâu mới cho vay!”

Người trong làng bắt đầu bất mãn. Ba tôi bị ép đến đường cùng, tuyên bố ngay tại chỗ:

“Mọi người cứ yên tâm, chỗ tiền đó chúng tôi nhất định sẽ trả đủ ngay lập tức! Nếu tìm không ra, thì... thì có khi phải gả Nguyệt Tình cho một thằng ngốc! Dù thế nào, chúng tôi cũng phải trả!”

“Ông gạt ai thế? Giờ Nguyệt Tình ra nông nỗi này rồi, đến thằng ngốc cũng chẳng thèm nó đâu! Ba trăm đồng đó mấy người tính trả kiểu gì đây?!”

Tôi không biết ba tôi nói vậy là thật, hay chỉ mượn chuyện để dằn mặt con gái.

Nhưng mà... Nguyệt Tình thì tin thật.

Nghe tới đó, cô ta tức đến mức gần như muốn c.h.ế.t quách cho xong. Tối hôm sau, lợi dụng lúc đêm khuya, cô ta lặng lẽ bỏ trốn, không để ba mẹ có cơ hội ra tay ngăn cản.

Cho nên, lần này dù có phải là cô ta lấy tiền hay không… cũng mặc định là cô ta lấy rồi.

Ngày lên đường nhập học.

Sau cùng, nhà tôi cũng miễn cưỡng đi vay mượn được chút tiền mua vé xe cho tôi.

Dưới ánh mắt mong chờ đầy thiết tha của mẹ, tôi ngoan ngoãn nói:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Ba mẹ cứ yên tâm. Tháng đầu nhận trợ cấp, con sẽ gửi hết về nhà. Con cũng sẽ tranh thủ xem ở Bắc Kinh có việc gì làm thêm không, cố gắng kiếm thêm chút tiền gửi về. Còn chuyện của Nguyệt Tâm với Nguyệt Nhị… tội mấy đứa, lại phải chờ hai năm nữa mới được đi học.”

Mẹ tôi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm:

“Con gái con đứa học hành gì cho lắm, chẳng qua là muốn trốn việc thôi. Thật ra từ đầu mẹ cũng không định cho hai đứa nó học hành gì cả. Cưng chiều riết rồi hư. Sau này lấy được tấm chồng tốt còn hơn. Trong nhà có một đứa học đại học là đủ rồi. Mẹ phải để tụi nó sau này giống con, đi nhận thêm việc ở xưởng làm tư, kiếm tiền mà trả nợ sớm.”

Hai đứa sinh đôi liếc tôi đầy oán hận.

Còn tôi thì bước lên tàu với tâm trạng rất tốt.

Tiếng bánh sắt “rầm rập rầm rập” đưa tôi đến thẳng Bắc Kinh.

Cuối cùng, tôi đứng trước cổng Đại học Bắc Kinh.

Cảm xúc đè nén trong lòng bỗng ùa lên, không thể kiềm chế được nữa — nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Tôi, cuối cùng… cũng được đi học đại học rồi.

Cuộc sống đại học chẳng hề tẻ nhạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi như một miếng bọt biển khô khốc, điên cuồng hấp thụ mọi thứ kiến thức có thể.

Chỉ tiếc là đầu óc không đủ để học hết tất cả mọi thứ cùng lúc.

Cũng vì vậy mà đến tháng thứ ba, tôi không gửi tiền về kịp.

[Nguyệt Kiều, ở trường con khó kiếm tiền lắm sao? Sao 5 tháng rồi mà vẫn chưa gửi tiền về? Mẹ con lại có bầu rồi, lần này chắc cũng là sinh đôi nữa. Trong nhà chỗ nào cũng cần tiền, chỉ trông vào con thôi. Một tháng mười đồng thì ít quá, con xem có cách nào kiếm thêm chút nữa không?...]

Đọc hết lá thư, tôi bật cười thành tiếng.

Ban đầu tôi còn định "thả câu dài câu cá lớn", để họ cắn răng thắt lưng buộc bụng lo cho tôi học xong lần này.

Ai ngờ chưa gì đã than mười đồng là ít, còn nghèo đến mức “cháo loãng cũng không đủ húp”, vậy mà vẫn như kiếp trước — cứ sinh con vô tội vạ.

Nếu không dứt khoát từ sớm, e rằng chẳng bao lâu nữa... tôi lại phải nuôi cả nhà họ thêm một lần nữa.

Tôi viết một bức thư gửi về nhà để đòi tiền, ai ngờ lúc ra bưu điện gửi thư, lại vô tình bắt gặp một gương mặt quen thuộc.

Nguyệt Tình.

Cô ta đứng ngay dưới ký túc xá, ánh mắt phức tạp nhìn tôi.

Chỉ cần một cái liếc mắt, tôi đã hiểu — cô ta cũng trọng sinh rồi.

“Công thức thịt kho à? Chị còn tưởng em muốn đến đây làm trâu làm ngựa trả nợ cho chị, ai ngờ vẫn là định tới hút m.á.u chị.”

“Kiếp trước ngồi văn phòng cả đời là nhờ tấm vé vào đại học của chị, giờ lại muốn lấy công thức của chị mang đi kiếm tiền. Ngoài hút m.á.u chị mình ra, em không có chút năng lực nào của riêng em sao?”

Nguyệt Tình siết chặt nắm tay, mặt mày sa sầm.

“Người một nhà, dù có gãy xương cũng vẫn liền gân. Chẳng phải cuối cùng chị cũng giàu lên nhờ mở quầy bán hàng sao? Chị ghét tụi em đến vậy à?”

Tôi khẽ nhếch môi đầy mỉa mai. Những gian khổ, uất nghẹn tôi từng chịu — cô ta chẳng nhắc lấy một chữ.

Nguyệt Tình thấy tôi không đáp, chỉ nhìn tôi thật sâu một cái rồi quay người bỏ đi.

“Chị, em thừa nhận là em có lỗi với chị. Nhưng những gì chị làm với em bây giờ cũng coi như em trả hết nợ rồi. Nếu sau này em có tiền, chị đừng có quay lại bám vào em là được.”

Tôi siết chặt răng.

Trả hết?

Ông trời cho cô ta quay lại là để tôi tính nợ cho rõ ràng. Không đòi đủ cả vốn lẫn lãi, thì kiếp này tôi sống lại… cũng vô nghĩa.

“Khoan đã. Đi với chị một lát.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếp Trâu Ngựa Này, Tôi Không Làm Nữa

Số ký tự: 0