Kiếp Trâu Ngựa Này, Tôi Không Làm Nữa
Chương 7
Đang cập nhật
2025-03-23 20:41:00
Ba tôi bị cô ta chọc điên đến thở dốc, lôi cô ta trói lên cây đánh. Tiếng roi vun vút, tiếng Nguyệt Tình gào khóc đến khản cả giọng, nhưng vẫn không cam chịu.
Còn mẹ tôi thì chỉ đứng một bên, đỏ mắt nhìn, hận không thể thay con gái chịu trận.
“Nguyệt Kiều à... mẹ xin con đấy, mẹ lạy con... Con cho em con đi học thay được không? Dù sao giờ con cũng chưa có ai, đưa cho Nguyệt Tình dùng để kết hôn chẳng phải tốt hơn sao? Nhà họ Trình chỉ cần tờ giấy báo trúng tuyển đó thôi mà!”
“Sau này nếu Nguyệt Tình thành đạt, nó nhất định sẽ không quên chị mình đâu. Cùng là người một nhà, ai đi học mà chẳng là học? Nếu không, ba con thật sự sẽ đánh c.h.ế.t nó mất!”
Mẹ tôi lại quỳ xuống trước mặt tôi lần nữa.
Lần này, tôi cũng quỳ xuống trước mặt bà.
“Mẹ, con chỉ muốn được đi học đại học — cái trường mà chính con thi đậu bằng thực lực. Sao chuyện đó lại khó khăn đến thế? Nguyệt Tình là con gái của mẹ, còn con thì không phải sao?”
“Tự con có tiền đồ, chẳng phải còn đáng quý hơn việc để người khác thành đạt rồi ban phát cho con sao?”
“Hơn nữa… báo chí đã đăng rồi, người khác không đi học thay được đâu.”
Từ giây phút đó, tôi sẽ không bao giờ vì ba mẹ quỳ xuống mà cảm thấy áy náy hay xót xa nữa.
Vì tôi hiểu — đó chỉ là cách mà họ dùng để ép tôi hy sinh, để ép tôi đốt cháy cuộc đời mình vì người khác mà thôi.
Thấy tôi không lay chuyển, mẹ tôi cũng không giả vờ đáng thương nữa.
Bà ta đẩy mạnh tôi một cái, tức tối mắng:
“Sao mày lại không thể giống như Nguyệt Tình chứ?!”
Rồi bà lập tức quay đầu đi kéo ba tôi lại.
Còn tôi thì sao?
Vẻ mặt không biểu cảm, đứng dậy phủi đất trên váy, rồi tiếp tục lạnh lùng… đứng xem trò hề của nhà họ Hồ.
…
Sau chuyện đó, ba tôi bỗng trở nên... thú vị hẳn.
“Nguyệt Kiều à, đại học là của con thì sớm muộn gì cũng là của con, không ai cướp được. Sau này con cứ yên tâm mà học, nếu thiếu tiền thì cứ gửi thư về nhà. Mấy dịp lễ tết đừng tiếc cái vé tàu, muốn về thì cứ về. Trong nhà còn có ba với mẹ con ở đây, dù có phải bán nồi bán niêu cũng sẽ nuôi con ăn học đến nơi đến chốn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhìn gương mặt già nua, khắc khổ, thành thật của ba tôi... Nếu không phải tôi đã nghe tận tai cái cách ông ta “rót lời đường mật” cho mẹ tôi trước đó, có lẽ tôi đã tin thật rồi.
Tôi cũng nở nụ cười ngoan ngoãn:
“Con biết mà, con là chị cả, có thứ gì ngon, thứ gì tốt, con sẽ nhớ đến nhà mình trước tiên, đạo lý đó con hiểu mà.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Dỗ ngon dỗ ngọt thì ai mà không làm được?
Sau đó suốt một tuần, tôi “hoàn lương” trở lại làm cô chị cả ngoan ngoãn, dễ sai khiến như trước kia.
Kết quả là — đến khi trong nhà phát hiện toàn bộ tiền bạc đều đã không cánh mà bay, không một ai nghi ngờ tôi cả.
“Đồ khốn nạn! Đồ súc sinh!! Lần trước mày lấy ba chục đồng, tao còn nhắm mắt cho qua,
nhưng lần này là tám trăm đồng đó mày có biết không?! Mày sao có thể dám lấy hết toàn bộ?!?
“Trong đó không chỉ có tiền thưởng của chị mày, còn có ba trăm đồng tao đi vay nhà khác về nữa đó! Mày lấy hết thì chẳng phải g.i.ế.c cả cái nhà này sao?! Mày điên rồi hả?!”
Chỗ tiền này mà mất, nhà tôi phải mất ít nhất ba năm nữa mới vực lại nổi.
“Con không có! Không phải con! Con đâu dám lấy nhiều tiền như vậy chứ?!”
“Còn cái gì mà mày không dám làm?! Ngay cả chuyện tự mình trốn lên Bắc Kinh tìm đàn ông mày còn dám, mày bảo tao còn yên tâm giao nhà này cho mày kiểu gì hả, Nguyệt Tình?!”
Tôi quay sang nhìn Nguyệt Tình, nước mắt lưng tròng, như thể đau đớn vô cùng.
“Là em! Chắc chắn là em lấy! Lần trước thư báo trúng tuyển cũng là em lấy! Lần này chắc chắn cũng là em làm!”
“Ngay từ đầu đến cuối, thứ chị muốn chỉ là được đi học đại học bằng chính sức mình, chưa bao giờ nghĩ sẽ làm liên lụy đến ai cả. Bây giờ em nói vậy… chẳng khác nào đ.â.m thẳng vào tim chị. Trước đây chị đối xử tốt với em thế nào, em quên hết rồi sao?”
“Em vẫn muốn đi tìm Trình Chí Bằng đúng không? Chị nói thật, sau này chị nhất định sẽ tìm cho em một người tốt hơn. Mấy người đó chỉ nhìn vào cái mác 'sinh viên đại học' thôi, đâu có ai thật lòng thương em. Nghe lời đi, đưa tiền ra nào.”
Một người chưa từng than khổ than mệt, vì gia đình mà làm trâu làm ngựa suốt hai mươi năm.
Một người suốt ngày giả bệnh, vì đàn ông mà ăn trộm tiền đi Bắc Kinh, còn suốt ngày hét toáng lên đòi rời khỏi làng.
Ai nhìn vào cũng sẽ nói — tiền chắc chắn là do cái đứa sau lấy.
Ba tôi lại lôi Nguyệt Tình lên, trói vào cây đánh đòn. Lần này đánh mạnh, đánh đến mức dân làng cũng không ngồi yên được.
Còn mẹ tôi thì chỉ đứng một bên, đỏ mắt nhìn, hận không thể thay con gái chịu trận.
“Nguyệt Kiều à... mẹ xin con đấy, mẹ lạy con... Con cho em con đi học thay được không? Dù sao giờ con cũng chưa có ai, đưa cho Nguyệt Tình dùng để kết hôn chẳng phải tốt hơn sao? Nhà họ Trình chỉ cần tờ giấy báo trúng tuyển đó thôi mà!”
“Sau này nếu Nguyệt Tình thành đạt, nó nhất định sẽ không quên chị mình đâu. Cùng là người một nhà, ai đi học mà chẳng là học? Nếu không, ba con thật sự sẽ đánh c.h.ế.t nó mất!”
Mẹ tôi lại quỳ xuống trước mặt tôi lần nữa.
Lần này, tôi cũng quỳ xuống trước mặt bà.
“Mẹ, con chỉ muốn được đi học đại học — cái trường mà chính con thi đậu bằng thực lực. Sao chuyện đó lại khó khăn đến thế? Nguyệt Tình là con gái của mẹ, còn con thì không phải sao?”
“Tự con có tiền đồ, chẳng phải còn đáng quý hơn việc để người khác thành đạt rồi ban phát cho con sao?”
“Hơn nữa… báo chí đã đăng rồi, người khác không đi học thay được đâu.”
Từ giây phút đó, tôi sẽ không bao giờ vì ba mẹ quỳ xuống mà cảm thấy áy náy hay xót xa nữa.
Vì tôi hiểu — đó chỉ là cách mà họ dùng để ép tôi hy sinh, để ép tôi đốt cháy cuộc đời mình vì người khác mà thôi.
Thấy tôi không lay chuyển, mẹ tôi cũng không giả vờ đáng thương nữa.
Bà ta đẩy mạnh tôi một cái, tức tối mắng:
“Sao mày lại không thể giống như Nguyệt Tình chứ?!”
Rồi bà lập tức quay đầu đi kéo ba tôi lại.
Còn tôi thì sao?
Vẻ mặt không biểu cảm, đứng dậy phủi đất trên váy, rồi tiếp tục lạnh lùng… đứng xem trò hề của nhà họ Hồ.
…
Sau chuyện đó, ba tôi bỗng trở nên... thú vị hẳn.
“Nguyệt Kiều à, đại học là của con thì sớm muộn gì cũng là của con, không ai cướp được. Sau này con cứ yên tâm mà học, nếu thiếu tiền thì cứ gửi thư về nhà. Mấy dịp lễ tết đừng tiếc cái vé tàu, muốn về thì cứ về. Trong nhà còn có ba với mẹ con ở đây, dù có phải bán nồi bán niêu cũng sẽ nuôi con ăn học đến nơi đến chốn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhìn gương mặt già nua, khắc khổ, thành thật của ba tôi... Nếu không phải tôi đã nghe tận tai cái cách ông ta “rót lời đường mật” cho mẹ tôi trước đó, có lẽ tôi đã tin thật rồi.
Tôi cũng nở nụ cười ngoan ngoãn:
“Con biết mà, con là chị cả, có thứ gì ngon, thứ gì tốt, con sẽ nhớ đến nhà mình trước tiên, đạo lý đó con hiểu mà.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Dỗ ngon dỗ ngọt thì ai mà không làm được?
Sau đó suốt một tuần, tôi “hoàn lương” trở lại làm cô chị cả ngoan ngoãn, dễ sai khiến như trước kia.
Kết quả là — đến khi trong nhà phát hiện toàn bộ tiền bạc đều đã không cánh mà bay, không một ai nghi ngờ tôi cả.
“Đồ khốn nạn! Đồ súc sinh!! Lần trước mày lấy ba chục đồng, tao còn nhắm mắt cho qua,
nhưng lần này là tám trăm đồng đó mày có biết không?! Mày sao có thể dám lấy hết toàn bộ?!?
“Trong đó không chỉ có tiền thưởng của chị mày, còn có ba trăm đồng tao đi vay nhà khác về nữa đó! Mày lấy hết thì chẳng phải g.i.ế.c cả cái nhà này sao?! Mày điên rồi hả?!”
Chỗ tiền này mà mất, nhà tôi phải mất ít nhất ba năm nữa mới vực lại nổi.
“Con không có! Không phải con! Con đâu dám lấy nhiều tiền như vậy chứ?!”
“Còn cái gì mà mày không dám làm?! Ngay cả chuyện tự mình trốn lên Bắc Kinh tìm đàn ông mày còn dám, mày bảo tao còn yên tâm giao nhà này cho mày kiểu gì hả, Nguyệt Tình?!”
Tôi quay sang nhìn Nguyệt Tình, nước mắt lưng tròng, như thể đau đớn vô cùng.
“Là em! Chắc chắn là em lấy! Lần trước thư báo trúng tuyển cũng là em lấy! Lần này chắc chắn cũng là em làm!”
“Ngay từ đầu đến cuối, thứ chị muốn chỉ là được đi học đại học bằng chính sức mình, chưa bao giờ nghĩ sẽ làm liên lụy đến ai cả. Bây giờ em nói vậy… chẳng khác nào đ.â.m thẳng vào tim chị. Trước đây chị đối xử tốt với em thế nào, em quên hết rồi sao?”
“Em vẫn muốn đi tìm Trình Chí Bằng đúng không? Chị nói thật, sau này chị nhất định sẽ tìm cho em một người tốt hơn. Mấy người đó chỉ nhìn vào cái mác 'sinh viên đại học' thôi, đâu có ai thật lòng thương em. Nghe lời đi, đưa tiền ra nào.”
Một người chưa từng than khổ than mệt, vì gia đình mà làm trâu làm ngựa suốt hai mươi năm.
Một người suốt ngày giả bệnh, vì đàn ông mà ăn trộm tiền đi Bắc Kinh, còn suốt ngày hét toáng lên đòi rời khỏi làng.
Ai nhìn vào cũng sẽ nói — tiền chắc chắn là do cái đứa sau lấy.
Ba tôi lại lôi Nguyệt Tình lên, trói vào cây đánh đòn. Lần này đánh mạnh, đánh đến mức dân làng cũng không ngồi yên được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro