Kiếp Trâu Ngựa Này, Tôi Không Làm Nữa
Chương 6
Đang cập nhật
2025-03-23 20:41:00
Nói dứt lời, nhà họ Trình nhanh chóng thu dọn đồ đạc bỏ đi. Nguyệt Tình quỳ sụp xuống đất mà cũng không ngăn được.
“Chí Bằng! Anh nói gì đi chứ! Em không thể mất anh được! Chúng ta đã cưới nhau rồi, sao anh nỡ bỏ em lại như vậy?!”
Trình Chí Bằng lạnh lùng hất tay cô ta ra, không ngoảnh đầu mà cứ thế rời khỏi.
Nguyệt Tình ngã sụp xuống đất, ôm mặt khóc nức nở.
Trên người cô ta vẫn là bộ váy cưới đỏ rực. Trong nhà dán đầy chữ “Hỷ”, vậy mà không khí lại u ám chẳng khác gì đám ma.
Tất nhiên — trừ tôi.
“Là chị! Chính chị lấy trộm thư báo trúng tuyển! Chị cố ý đúng không?! Cố tình làm vậy để phá hủy ngày vui của em đúng không?! Chị là chị cả của em, sao có thể làm ra chuyện độc ác như vậy?!”
Ánh mắt tôi lạnh đi vài phần.
“Đúng vậy, chị là chị cả của em. Vậy em lấy tư cách gì mà dám mượn tên chị để đi học đại học? Chị chỉ mới phá đám cưới của em thôi, còn em — suýt nữa đã hủy hoại cả cuộc đời chị rồi đấy.”
"Lúc đầu, chị còn định lén lên Bắc Kinh, để em cưới Trình Chí Bằng rồi sống vui vẻ được vài ngày. Nhưng sau đó chị lại nghĩ, nếu em thật sự lấy được hắn, chẳng phải em cũng sẽ theo hắn lên thành phố sống sung sướng sao?”
“Vậy nên chị quyết định vạch trần mọi chuyện ngay bây giờ. Chị muốn em có cố thế nào cũng không bám được vào nhà họ Trình.”
“Chị muốn cả đời của em bị chôn chân ở cái làng này, vùi trong bùn lầy. Em đã muốn hủy hoại cuộc đời chị, thì chị cũng sẽ hủy hoại cuộc đời em. Như vậy mới công bằng, đúng không?"
Nghe xong, Nguyệt Tình như phát điên, nhào thẳng về phía tôi, cả người run rẩy, ánh mắt lộ rõ sự hoảng loạn điên cuồng.
"Aaaaaa! Tôi g.i.ế.c chị! Tôi phải g.i.ế.c chị mới được!”
“Tôi mới là sinh viên đại học! Người phải được đi học là tôi! Tôi không muốn cả đời bị kẹt lại ở cái thôn Hồng Hạp c.h.ế.t tiệt này!"
Trong thôn, mấy ngôi nhà cấp bốn xây liền kề nhau, ngăn cách chỉ bằng một bức tường thấp.
Những người hàng xóm lúc nãy đã rút về, giờ đều đang lén ló đầu lên bờ tường mà hóng chuyện.
"Cái gì? Lừa cưới à? Là lấy thư trúng tuyển của Nguyệt Kiều lừa được một sinh viên đại học, rồi sau đó để Nguyệt Kiều đi học lại? Nhà họ Hồ gan cũng to thật đấy!"
"Không đúng, không đúng đâu. Nguyệt Tình mới là người định mạo danh chị ruột mình để được đi học cơ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Trẻ vậy mà tâm địa đã độc ác đến thế. Nguyệt Kiều từ nhỏ đã biết điều, lần nào gặp cũng thấy nó đang làm việc quần quật. Ba mẹ nó... đúng là hồ đồ. Sao lại nỡ đối xử với con gái mình như vậy chứ..."
Kiếp trước, sau khi Nguyệt Tình và những người kia rời đi, tiền học phí, thậm chí là của hồi môn, tiền cưới hỏi cho mấy đứa em đều là tôi bỏ ra phần lớn.
Còn ba mẹ tôi, mỗi khi có đứa nào thi đậu đại học thì lại mạnh miệng kể công, vơ hết vinh quang về mình.
Còn tôi thì sao?
Lời người ta đổ lên đầu tôi là:
“Nguyệt Kiều á hả? Trong nhà là đứa không có tiền đồ nhất. Bao nhiêu tuổi rồi mà còn chưa gả được.”
“Ở nhà ăn bám kìa. Ngày trước học hành giỏi giang lắm cơ mà, giờ cũng có khác gì đâu — vẫn quanh quẩn trong làng, bám lấy ba mẹ với mấy đứa em.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Không một ai đứng ra nói giúp tôi một lời.
Cứ như thể tôi thật sự là loại người như lời miệng đời thêu dệt.
Tôi chưa từng oán trách vì tụi nó thành đạt mà không giúp đỡ tôi một tay.
Nhưng điều tôi không thể nào tha thứ — là khi biết rõ Nguyệt Tình đã cướp lấy cơ hội của tôi, phá hủy cả cuộc đời tôi, vậy mà tụi nó vẫn thay tôi tha thứ cho ba mẹ và Nguyệt Tình.
Cho dù tôi có là con trâu già cặm cụi nhẫn nhịn bao năm đi nữa — thì cũng có giới hạn không thể chạm tới!
…
Sau chuyện hôm đó, tôi không vội lên trường báo danh.
Tiền thưởng của tôi vẫn đang bị ba mẹ giữ chặt. Số tiền đó, dù tôi có muốn vứt đi cũng không muốn để lại cho họ một xu.
“Còn dám ăn trộm tiền hả?! Mày điên rồi đúng không? Giờ ra đồng làm còn chẳng ngẩng đầu lên nổi, nếu mày còn dám bám theo Trình Chí Bằng lên Bắc Kinh nữa, cái nhà này còn mặt mũi nào mà nhìn thiên hạ? Nguyệt Tâm, Nguyệt Nhị còn lấy chồng kiểu gì?! Cả nhà này còn sống kiểu gì?!
Tao đánh c.h.ế.t cái thứ nghịch tử nhà mày!!”
Tôi còn chưa kịp ra tay lấy lại tiền thì Nguyệt Tình đã nhịn không nổi mà bùng nổ trước.
“Ba đánh c.h.ế.t con đi! Đánh c.h.ế.t con luôn đi! Dù sao con cũng chẳng muốn sống nữa! Ba có nghe người ta nói gì về con không? Họ nói con là con tiện nhân độc ác, sau này có cho không cũng chẳng ai thèm lấy! Nếu con không bám được Trình Chí Bằng thì ai còn cần con nữa?! Chẳng lẽ cả đời con phải kẹt lại ở cái thôn Hồng Hạp này, ra đồng đào đất kiếm ăn sao?! Con không muốn!!”
“Chí Bằng! Anh nói gì đi chứ! Em không thể mất anh được! Chúng ta đã cưới nhau rồi, sao anh nỡ bỏ em lại như vậy?!”
Trình Chí Bằng lạnh lùng hất tay cô ta ra, không ngoảnh đầu mà cứ thế rời khỏi.
Nguyệt Tình ngã sụp xuống đất, ôm mặt khóc nức nở.
Trên người cô ta vẫn là bộ váy cưới đỏ rực. Trong nhà dán đầy chữ “Hỷ”, vậy mà không khí lại u ám chẳng khác gì đám ma.
Tất nhiên — trừ tôi.
“Là chị! Chính chị lấy trộm thư báo trúng tuyển! Chị cố ý đúng không?! Cố tình làm vậy để phá hủy ngày vui của em đúng không?! Chị là chị cả của em, sao có thể làm ra chuyện độc ác như vậy?!”
Ánh mắt tôi lạnh đi vài phần.
“Đúng vậy, chị là chị cả của em. Vậy em lấy tư cách gì mà dám mượn tên chị để đi học đại học? Chị chỉ mới phá đám cưới của em thôi, còn em — suýt nữa đã hủy hoại cả cuộc đời chị rồi đấy.”
"Lúc đầu, chị còn định lén lên Bắc Kinh, để em cưới Trình Chí Bằng rồi sống vui vẻ được vài ngày. Nhưng sau đó chị lại nghĩ, nếu em thật sự lấy được hắn, chẳng phải em cũng sẽ theo hắn lên thành phố sống sung sướng sao?”
“Vậy nên chị quyết định vạch trần mọi chuyện ngay bây giờ. Chị muốn em có cố thế nào cũng không bám được vào nhà họ Trình.”
“Chị muốn cả đời của em bị chôn chân ở cái làng này, vùi trong bùn lầy. Em đã muốn hủy hoại cuộc đời chị, thì chị cũng sẽ hủy hoại cuộc đời em. Như vậy mới công bằng, đúng không?"
Nghe xong, Nguyệt Tình như phát điên, nhào thẳng về phía tôi, cả người run rẩy, ánh mắt lộ rõ sự hoảng loạn điên cuồng.
"Aaaaaa! Tôi g.i.ế.c chị! Tôi phải g.i.ế.c chị mới được!”
“Tôi mới là sinh viên đại học! Người phải được đi học là tôi! Tôi không muốn cả đời bị kẹt lại ở cái thôn Hồng Hạp c.h.ế.t tiệt này!"
Trong thôn, mấy ngôi nhà cấp bốn xây liền kề nhau, ngăn cách chỉ bằng một bức tường thấp.
Những người hàng xóm lúc nãy đã rút về, giờ đều đang lén ló đầu lên bờ tường mà hóng chuyện.
"Cái gì? Lừa cưới à? Là lấy thư trúng tuyển của Nguyệt Kiều lừa được một sinh viên đại học, rồi sau đó để Nguyệt Kiều đi học lại? Nhà họ Hồ gan cũng to thật đấy!"
"Không đúng, không đúng đâu. Nguyệt Tình mới là người định mạo danh chị ruột mình để được đi học cơ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Trẻ vậy mà tâm địa đã độc ác đến thế. Nguyệt Kiều từ nhỏ đã biết điều, lần nào gặp cũng thấy nó đang làm việc quần quật. Ba mẹ nó... đúng là hồ đồ. Sao lại nỡ đối xử với con gái mình như vậy chứ..."
Kiếp trước, sau khi Nguyệt Tình và những người kia rời đi, tiền học phí, thậm chí là của hồi môn, tiền cưới hỏi cho mấy đứa em đều là tôi bỏ ra phần lớn.
Còn ba mẹ tôi, mỗi khi có đứa nào thi đậu đại học thì lại mạnh miệng kể công, vơ hết vinh quang về mình.
Còn tôi thì sao?
Lời người ta đổ lên đầu tôi là:
“Nguyệt Kiều á hả? Trong nhà là đứa không có tiền đồ nhất. Bao nhiêu tuổi rồi mà còn chưa gả được.”
“Ở nhà ăn bám kìa. Ngày trước học hành giỏi giang lắm cơ mà, giờ cũng có khác gì đâu — vẫn quanh quẩn trong làng, bám lấy ba mẹ với mấy đứa em.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Không một ai đứng ra nói giúp tôi một lời.
Cứ như thể tôi thật sự là loại người như lời miệng đời thêu dệt.
Tôi chưa từng oán trách vì tụi nó thành đạt mà không giúp đỡ tôi một tay.
Nhưng điều tôi không thể nào tha thứ — là khi biết rõ Nguyệt Tình đã cướp lấy cơ hội của tôi, phá hủy cả cuộc đời tôi, vậy mà tụi nó vẫn thay tôi tha thứ cho ba mẹ và Nguyệt Tình.
Cho dù tôi có là con trâu già cặm cụi nhẫn nhịn bao năm đi nữa — thì cũng có giới hạn không thể chạm tới!
…
Sau chuyện hôm đó, tôi không vội lên trường báo danh.
Tiền thưởng của tôi vẫn đang bị ba mẹ giữ chặt. Số tiền đó, dù tôi có muốn vứt đi cũng không muốn để lại cho họ một xu.
“Còn dám ăn trộm tiền hả?! Mày điên rồi đúng không? Giờ ra đồng làm còn chẳng ngẩng đầu lên nổi, nếu mày còn dám bám theo Trình Chí Bằng lên Bắc Kinh nữa, cái nhà này còn mặt mũi nào mà nhìn thiên hạ? Nguyệt Tâm, Nguyệt Nhị còn lấy chồng kiểu gì?! Cả nhà này còn sống kiểu gì?!
Tao đánh c.h.ế.t cái thứ nghịch tử nhà mày!!”
Tôi còn chưa kịp ra tay lấy lại tiền thì Nguyệt Tình đã nhịn không nổi mà bùng nổ trước.
“Ba đánh c.h.ế.t con đi! Đánh c.h.ế.t con luôn đi! Dù sao con cũng chẳng muốn sống nữa! Ba có nghe người ta nói gì về con không? Họ nói con là con tiện nhân độc ác, sau này có cho không cũng chẳng ai thèm lấy! Nếu con không bám được Trình Chí Bằng thì ai còn cần con nữa?! Chẳng lẽ cả đời con phải kẹt lại ở cái thôn Hồng Hạp này, ra đồng đào đất kiếm ăn sao?! Con không muốn!!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro