Kiếp Trâu Ngựa Này, Tôi Không Làm Nữa

Chương 5

Đang cập nhật

2025-03-23 20:41:00

Nguyệt Tình cắn môi, rồi bất ngờ đẩy tôi một cái, mặt đầy phẫn nộ:

“Nhất định là chị! Là chị lấy! Nếu không còn thư báo trúng tuyển thì… em với anh Chí Bằng còn cưới thế nào được nữa?!”

“Làm loạn đủ chưa? Tất cả về phòng ngủ cho tôi! Nguyệt Tình, con ở lại tìm tiếp!”

Ba tôi vung tay quyết định, dứt khoát đuổi sạch bọn tôi ra khỏi nhà chính.

Sáng hôm sau, cảnh tượng vẫn hỗn loạn. Ba mẹ tôi và Nguyệt Tình gần như sắp dỡ cả gạch lót sàn nhà ra mà tìm.

Kết quả tất nhiên là — chẳng tìm thấy gì.

“Đi tìm ở nhà khác xem! Cái đó mà mất rồi… nhà họ Trình còn chịu cưới hả?!”

“Nói dễ thế. Người ta nhìn vào cũng đoán ra vì sao mình phải giấu. Mà nếu thật sự phải đi tìm, thì cũng chỉ có thể lấy... danh nghĩa con bé đó để đi. Cuối cùng vẫn là nó lên Bắc Kinh!”

“Thì cưới trước đã, rồi có thai. Nếu thằng đó không chịu nhận, tao lên tận trường nó làm ầm lên, nói nó dụ dỗ con gái nhà lành. Để xem nó dám phủi tay không!”

Ba mẹ tôi và Nguyệt Tình cứ thế ngồi đó bàn bạc, to nhỏ với nhau như thể không có ai bên cạnh.

Còn tôi thì quay sang làm bộ ngáp dài, lấy tay che miệng lại — sợ không nhịn được mà bật cười thành tiếng.



Cho đến tận ngày cuối tháng — hôm Nguyệt Tình tổ chức đám cưới — tờ thư báo trúng tuyển kia vẫn không sao tìm ra được.

“Tìm không ra thì gác lại đi. Tới ngày đó xem thử có ai từ trường hay từ xa tới nhà mình không.”

“Chỉ còn cách đó thôi...”

Nguyệt Tình gượng gạo đáp lại, chẳng có chút vui vẻ gì của một cô dâu sắp cưới.

Rõ ràng, lá thư báo trúng tuyển đó chính là mấu chốt để hợp thức hóa chuyện chuyển hộ khẩu từ nông thôn lên thành phố.

“Có gì mà sợ! Làm theo lời mẹ nói đi! Nếu nó dám không nhận con, thì mẹ sẽ cùng con đi tìm nó!”

Mẹ tôi quẹt một que diêm, cẩn thận kẻ chân mày cho Nguyệt Tình, dứt khoát nói một câu chắc nịch.

Nguyệt Tình nghe vậy cũng dần trấn tĩnh lại, gật đầu thật mạnh.

“Cô dâu đã đến rồi đây~!”

Hôm đó nhà tôi bày cả thảy mười bàn tiệc.

Sau khi làm đủ các thủ tục cưới hỏi, Nguyệt Tình và Trình Chí Bằng bắt đầu đi từng bàn mời rượu.

Đột nhiên ngoài cổng vang lên tiếng ồn náo nhiệt hơn hẳn.

“Đến đúng lúc ghê! Hôm nay là tiệc mừng thủ khoa huyện đấy hả?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Còn chỗ không? Cho chúng tôi vào hưởng chút may mắn với thủ khoa đi!”

Mọi người đều kinh ngạc.

“Hả? Là lãnh đạo của công xã à? Họ đến nhà họ Hồ làm gì? Thủ khoa huyện là ai? Chẳng lẽ chú rể là thủ khoa sao? Ghê vậy trời?”

Người nhà họ Hồ đồng loạt quay đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy sững sờ.

Một người đàn ông mặc áo tôn trung sơn tiến lên, tươi cười nắm tay Nguyệt Tình:

“Cô là đồng chí Hồ Nguyệt Kiều đúng không? Trùng hợp thật, hôm nay lại đúng ngày vui của cô!”

“Đây là phóng viên của công xã chúng ta, trước đây ba mẹ cô còn từ chối không cho phỏng vấn, chỉ nhận tiền thưởng từ trường với công xã. Bây giờ thông suốt rồi đúng không?”

“Tin tốt thế này phải cho cả công xã, cả đại đội biết chứ! Khi bài viết được đăng lên, đảm bảo ai cũng phải ganh tỵ đó nha!”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Cả trưởng thôn và đội trưởng đại đội đều có mặt hôm nay, nghe xong liền mừng rỡ ra mặt.

“Đây này đây này, đây mới đúng là đồng chí Hồ Nguyệt Kiều thật sự! Chuyện tốt thế này mà nhà họ Hồ lại giấu không báo với đại đội, thế là không được đâu nha. Đại đội cũng phải được khen thưởng chứ!”

Đội trưởng vừa nói, vừa kéo tôi đứng ra trước mặt mọi người. Ngay lập tức, lời chúc mừng dồn dập vang lên.

“Tôi cứ thắc mắc, Nguyệt Kiều học giỏi như vậy mà chẳng thấy tin tức gì, làm tôi sợ chẳng dám hỏi. Ai dè là đang chuẩn bị song hỷ lâm môn đây mà!”

“Một người cưới sinh viên đại học, một người là sinh viên đại học, nhà họ Hồ đúng là gặp vận rồi!”

“Có cả thủ khoa huyện đỗ đại học, năm nay chắc chắn đại đội ta được bình chọn là đơn vị tiên tiến rồi!

Nguyệt Kiều giỏi thật đấy!”

Mặt ba mẹ tôi trắng bệch như tờ giấy, gượng cũng chẳng nặn ra nổi một nụ cười.

Mà so với họ, sắc mặt Nguyệt Tình còn tệ hơn, đến mức phải dựa cả người vào Trình Chí Bằng, chân đứng không vững nữa.

Tôi cười tươi, bắt tay lại với các lãnh đạo, vui vẻ nói:

“Ba mẹ em vui quá nên đơ người rồi đó ạ, mọi người đừng để ý. Cứ ngồi xuống ăn uống vui vẻ, ăn xong phỏng vấn em lúc nào cũng được!”

Đến lúc này, lòng tôi mới thực sự thấy hả hê, nhẹ nhõm.

Người ở đây đều không phải đồ ngốc — vừa thấy lãnh đạo công xã rời đi, đám đông cũng như chim vỡ tổ, vội vã tản ra, ai về nhà nấy.

Ngay sau đó, nhà họ Trình lập tức nổi đóa.

“Nhà họ Hồ các người lừa cưới! Nhà họ Trình chúng tôi không nhận đâu!!”

“Rõ ràng là nói để em gái đi học đại học, thế mà hôm nay báo đài tới tận nơi chụp ảnh, còn học cái gì nữa?! Người chúng tôi muốn cưới là cưới sinh viên đại học! Nếu không phải có hộ khẩu ở thành phố thì nghĩ sao chúng tôi chịu cưới con gái nông thôn?!”

“Giờ còn dám giở trò gài bẫy nữa chứ! Nhà họ Trình chúng tôi kiên quyết không chấp nhận chuyện này!!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếp Trâu Ngựa Này, Tôi Không Làm Nữa

Số ký tự: 0