Kiếp Trâu Ngựa Này, Tôi Không Làm Nữa

Chương 4

Đang cập nhật

2025-03-23 20:41:00

Thư báo trúng tuyển tôi tìm hoài không thấy, nhưng chỗ giấu tiền của ba mẹ… thì tôi rõ như lòng bàn tay.

Vài ngày sau, mặt Nguyệt Tình cuối cùng cũng đỡ sưng, có thể lộ mặt ra ngoài.

Cô ta mượn xe đạp của hàng xóm, đeo túi nhỏ, vẻ mặt đầy háo hức, chuẩn bị lên huyện tìm Trình Chí Bằng.

Chiếc túi ấy là do ba tôi tự tay đưa cho cô ta.

“Ông đi đâu vậy? Tiệc đính hôn thì tôi và ông phải ở nhà đón khách chứ!”

“Bà còn hỏi tôi đi đâu à? Chẳng lẽ để một mình Nguyệt Tình đi, lỡ mang đồ theo mà bị người ta giật mất thì biết khóc với ai? Tôi đưa con bé đi rồi cùng về sớm là được chứ gì!”

Tôi làm bộ ngơ ngác, xen lời:

“Ba mẹ đang nói gì thế? Ngày đính hôn mà còn phải lên tận huyện làm gì? Sao không gọi thẳng nhà họ Trình tới là xong?”

Câu hỏi khiến ba mẹ tôi giật b.ắ.n cả mình.

Họ liếc nhau một cái, rồi vội vàng đổi chủ đề, trừng mắt đuổi tôi: “Trong nhà còn cả đống việc đó, đi quét dọn chuồng gà đi!”

Nguyệt Tình lúc này đứng sau lưng ba tôi, ôm chặt túi, liếc nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý, như đang khoe khoang điều gì đó.

Tôi mỉm cười đáp lại, xoay người bỏ đi, để lại một mình cô ta ngẩn ra – có lẽ không hiểu tại sao tôi lại cười như vậy.

Dù sao thì, tôi cũng đã nghe được điều mình cần biết, tất nhiên là vui rồi.

Đến trưa, nắng gắt đổ lửa, ba tôi và Nguyệt Tình trở về.

Ba tôi vừa vào nhà liền hối hả nói: “Đừng bày biện gì thêm nữa. Tôi đã bảo Nguyệt Tâm và Nguyệt Nhị đứng gác ở đầu làng rồi, có người tới là báo ngay. Bà mau đi thay quần áo đi, người ta sắp đến nơi rồi!”

Ông còn chưa kịp cất cái túi nhỏ, thì đầu làng đã bắt đầu rộn ràng.

Hàng xóm nghe tin cũng túa ra đón.

Có người cười nói:

“Ôi chao, Nguyệt Tình cưới trước rồi kìa, con gái lớn hết cả rồi.”

“Cưới xong là đi Bắc Kinh à? Hai bác sướng rồi, sau này tha hồ hưởng phúc!”

“...”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Giữa những lời chúc tụng không ngớt, cả nhà dần dần chìm trong sự lâng lâng tự mãn.

Còn tay tôi thì run lên, lặng lẽ giấu tờ thư báo trúng tuyển vào trong lớp áo bông.

Nếu không phải đang cố kiềm chế để khỏi lộ sơ hở, chỉ cần nhìn thấy dòng chữ: “Bạn học Hồ Nguyệt Kiều: bạn đã vinh dự được trúng tuyển...” tôi thật sự đã muốn bật khóc ngay tại chỗ.

Đây là thư báo trúng tuyển của tôi. Thật sự là của tôi!

“Hôm nay là ngày tốt, để tôi pha ít bột mạch nha đãi mọi người uống cho ngọt miệng nhé!”

“Nguyệt Nhị, lấy giúp mẹ ít đường trắng với đường đỏ luôn nhé.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mẹ tôi từ bếp mang ra cái hũ mạch nha quý giá vẫn luôn được cất kỹ.

Vừa mở nắp ra — bên trong sạch bóng đến độ có thể soi được gương.

Sắc mặt bà lập tức sầm xuống, suýt nữa bùng nổ ngay tại chỗ.

“Mẹ ơi, đường đỏ, đường trắng hết sạch rồi! Bánh quy cũng không thấy đâu, trứng gà cũng chẳng còn, mà mì trắng thì sắp hết luôn rồi!”

“À... à chắc... chắc bị chuột tha mất rồi. Các bác uống nước đỡ nha… Chờ tới lúc Nguyệt Tình cưới xong, tôi nhất định sẽ đãi các bác uống thứ ngon hơn...”

Mẹ tôi vừa cố nặn ra nụ cười tiếp khách, vừa nghẹn một hơi ngay trong cổ họng, suýt nữa ngã lăn ra đất vì tức.

Còn tôi đứng bên cạnh, càng nhìn càng vui. Cười đến mức mắt nheo híp lại.

Chuột nhỏ là tôi đấy. Chính là tôi – "con chuột nhỏ" này!



【Rè rè——hiện tại là 20 giờ đúng, theo giờ Bắc Kinh...】

Mãi đến tám giờ tối, mấy người hàng xóm tụ tập ở nhà tôi nghe đài mới chịu về hết.

“Có gì đâu, mai lại sang nhà tôi nghe radio tiếp nhé. Cuối tháng này Nguyệt Tình nhà tôi cưới rồi, lúc đó ngoài đồng cũng rảnh, mọi người đến chơi nha!”

Mẹ tôi vừa cười tươi rói vừa tiễn khách ra cửa, cảm giác hãnh diện tràn đầy.

Ngay cả chuyện phát hiện kho lương thực trong nhà trống trơn ban sáng cũng bị bà vứt ra sau đầu.

“Đấy, tôi đã bảo lấy radio còn hơn là máy may mà, sau này đi làm về cũng có cái giải trí cho thư thái một chút!”

Tiếng đọc tin tức buổi tối vẫn đều đều vang lên trong chiếc radio. Ba tôi cũng gật gù tán đồng, trên mặt đầy vẻ hài lòng hưởng thụ.

Nhưng ngay khi đuổi cả bọn tôi ra khỏi nhà chính, ba tôi lập tức sa sầm mặt, không cười nổi nữa.

“Đồ đâu rồi?! Tắt ngay cái radio đi! Mất đồ rồi!!”

“Tắt gì mà tắt, con còn chưa nghe xong mà.”

Tiếp theo đó là tiếng lục lọi loảng xoảng vang lên trong nhà chính, khiến Nguyệt Tình và hai đứa em sinh đôi bị dọa đến giật mình.

Nguyệt Tình gần như ngay lập tức đoán được chuyện gì, lảo đảo chạy vội vào nhà.

“Ba! Ba đừng nói là... mất cái thư báo trúng tuyển của con đó nha!”

“Câm miệng!”

Chưa nói hết câu, giọng ba tôi đã trầm xuống, quát khẽ.

“Trong nhà bị mất đồ hả? Mất cái gì vậy?”

Thấy chúng tôi cũng có mặt sau lưng, sắc mặt Nguyệt Tình tái nhợt, lập tức im bặt.

“Cái túi vẫn treo trong tủ đó, hôm nay đứa nào động vào cái túi này rồi?!”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng bảo mình không động vào.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếp Trâu Ngựa Này, Tôi Không Làm Nữa

Số ký tự: 0