Kiếp Trâu Ngựa Này, Tôi Không Làm Nữa

Chương 3

Đang cập nhật

2025-03-23 20:41:00

“Chí Bằng nói cuối tháng cưới, bọn em muốn lên Bắc Kinh sớm một chút để làm quen với môi trường.”

Mới ra đồng có nửa tháng, Nguyệt Tình đã đen đi một vòng, người cũng tiều tụy thấy rõ. Thế nhưng lúc nói đến chuyện này, trên mặt lại không giấu được vẻ hớn hở.

Kiếp trước, sau khi Nguyệt Tình cưới Trình Chí Bằng, cô ta gần như không quay lại nhà nữa. Tôi cứ nghĩ đơn giản là cô ta theo chồng đi hưởng phúc.

Thì ra là cầm luôn thư báo trúng tuyển đại học của tôi đi học!

“Không phải nói là cuối tháng sau mới cưới sao? Sao giờ lại gấp vậy? Thế còn tiền sính lễ, xe đạp với đài radio thì sao?”

Còn sao nữa – không muốn xuống ruộng làm nữa chứ gì, trốn việc thôi.

“Xe đạp với radio mua từ lâu rồi, giờ chỉ chờ mang đến thôi. Có điều...”

Nguyệt Tình mím môi, liếc mắt nhìn tôi đầy ẩn ý.

Ba tôi rít một hơi thuốc lào, rồi gọi Nguyệt Tình ra ngoài nói chuyện.

Tôi khẽ nhếch môi. Xem ra... vẫn còn thiếu thư báo trúng tuyển của tôi đúng không?

Nửa tháng qua tôi đã lật tung cả nhà lên, vậy mà vẫn không thấy bóng dáng tờ giấy đó đâu.

Giờ đúng dịp cưới xin, phải tìm cách lấy lại mới được.

Nói chuyện xong, Nguyệt Tình quay lại, khóe miệng cong lên đắc ý, còn cố tình nhướng mày nhìn tôi.

“Mắt có vấn đề thì đi khám đi, đừng có dùng cái ánh mắt quái gở đó nhìn người khác.”

Sói mắt trắng là thế đấy – Lúc nào cũng thấy người ta cho mình chưa đủ.

Chỉ cần bạn ngừng hy sinh, ngừng cắt thịt mình để nuôi nó, thì bao nhiêu tốt đẹp trước đây cũng không bằng một lần nó thấy bạn "không chịu nhường nữa".

“Chị cả, sau này em với Chí Bằng lên Bắc Kinh rồi thì nhà cửa lại phải nhờ chị trông nom. Các em gái vẫn còn phải đi học. Đợi lên đó em xem có việc gì làm được không, rồi gửi tiền về nhà, để tụi nhỏ có thể tiếp tục đến trường.”

“Sức khỏe của ba mẹ không tốt, điểm công cũng kiếm được ít lắm, chị còn khỏe thì chị làm nhiều một chút…”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Haiz, thi thử đầu kỳ Chí Bằng đứng thứ ba toàn lớp mà còn đậu được đại học, chị cả là người đứng đầu lớp sao lại không có thư báo trúng tuyển chứ?”

Nguyệt Tình ra vẻ tiếc nuối thay tôi, nhưng niềm vui trong ánh mắt thì chẳng buồn giấu đi tí nào.

Hai đứa em song sinh vừa nghe thấy đã nhảy dựng lên: “Chị hai đúng là tốt bụng nhất luôn đó!”

Tôi siết chặt nắm tay.

Giữa tiếng cười vui vẻ khắp nhà, tôi đột ngột bước lên, đè Nguyệt Tình xuống đất.

Vung tay trái, tay phải liên tiếp tát mạnh.

“Bốp! Bốp!”

“Kiều Nhi! Con đang làm gì thế hả? Mau buông em con ra!!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Ai cho phép nó dám nói con không đủ khả năng đậu đại học?! Con nhất định sẽ đậu cho mà xem! Không phải các người nói nhà không có tiền nên mới không cho con đi học lại sao? Giờ nhận được sính lễ của nhà họ Trình rồi, chẳng phải là có tiền rồi à?!”

“Con muốn đi học lại! Bao năm nay con vì cái nhà này mà hy sinh quá đủ rồi, em hai à, em không đến mức không nỡ chứ?!”

Nguyệt Tình ban đầu còn định giãy giụa phản kháng, nhưng nghe tôi nói đến đây thì như bị dội gáo nước lạnh, cả người sững ra.

Tôi nhân cơ hội tát thêm mấy cái nữa.

Cuối cùng là bị ba tôi kéo mạnh ra.

“Nguyệt Tình, mau xin lỗi chị con! Con nói mấy lời đó mà nghe được à?! Con nhẫn tâm lấy d.a.o đ.â.m thẳng vào tim chị con thế hả?!”

“Còn con, có đánh em thì cũng không được đánh kiểu đó chứ! Mặt sưng vù thế kia rồi, nửa tháng nữa làm sao hết sưng? Con muốn em con làm sao mà cưới hỏi đây?!”

Mẹ tôi vừa nói vừa ôm lấy Nguyệt Tình đầy xót xa.

Cùng là con gái, mẹ tôi lúc nào cũng thương đứa nhỏ nhất. Trước khi hai đứa sinh đôi ra đời, mẹ cưng Nguyệt Tình tận mười năm trời.

“Thôi đủ rồi! Tại nó không biết giữ mồm giữ miệng chứ sao! Làm chị nó nổi giận thì đáng đời!

Nguyệt Tình, xin lỗi chị con ngay!”

Ba tôi nghiêm mặt nhìn Nguyệt Tình.

Ông hiểu rõ: để tôi làm ầm lên, thì chuyện giấu thư báo trúng tuyển sớm muộn gì cũng bại lộ.

“Chị cả… em xin lỗi… em không nên nói vậy… là lỗi của em…”

Nguyệt Tình ôm mặt, sắc mặt vặn vẹo, lí nhí xin lỗi.

Tôi rộng lượng xua tay: “Không sao. Chỉ cần em đồng ý để chị dùng sính lễ của em đi học lại, thì chị tha thứ.”

Ba tôi lập tức biến sắc. Dĩ nhiên ông không thể đồng ý chuyện này.

Để từ chối tôi, ông ta còn bịa chuyện:

“Nhà mình đang nợ một khoản không nhỏ. Trước kia sợ các con lo nên không nói ra, giờ nhận được sính lễ, đương nhiên phải ưu tiên trả nợ trước.”

Ba tôi trông có vẻ thật thà chất phác, nhưng mấy chuyện thất đức trong nhà, không có cái gật đầu của ông ta thì chẳng chuyện nào thành.

Nhưng tôi thì cứ phải hỏi cho ra ngọn ngành.

“Nợ ai? Có giấy vay nợ không? Có vay nhà bác cả không? Nếu vay bác cả thì để con sang xin khất nợ, chỉ cần chậm lại nửa năm thôi, con sẽ tự xoay đủ tiền.”

Thấy không qua mặt được tôi, nửa đêm ông ta phải bật đèn, cầm đèn pin đi từng nhà mượn tiền cho bằng được.

Qua khe cửa sổ, tôi lờ mờ thấy ông ta cầm trên tay một xấp tiền mặt dày cộp.

Không ít chút nào.

Tôi nhếch môi cười.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếp Trâu Ngựa Này, Tôi Không Làm Nữa

Số ký tự: 0