Kiếp Trâu Ngựa Này, Tôi Không Làm Nữa

Chương 2

Đang cập nhật

2025-03-23 20:41:00

“Chị cả ơi chị cả, em muốn phần nhiều hơn đó!”

“Vậy cho em ăn trứng nha chị cả!”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Biết tôi trước đây dễ dãi thế nào, mẹ tôi lập tức đưa bát và muỗng cho tôi.

“Được rồi được rồi, biết là chị em tình cảm mà.”

Tôi nhận lấy muỗng.

Trong ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người, tôi múc hết mì và trứng gà dồn vào một bát, bưng lên ăn thẳng.

“Hu hu hu, chị cả giành mì của em!”

“Chị cả, chị như vậy là không đúng đâu, sao chị lại ăn hết một mình chứ?!”

Hai đứa song sinh cùng Nguyệt Tình lập tức la lối.

Sắc mặt mẹ tôi cũng bắt đầu khó coi.

“Cái đồ ngốc này! Sao lại ăn hết sạch? Không chừa chút nào cho em mày à?!”

“Bảo là nấu mì cho tôi, kết quả lại bày ra ba cái bát, nghe tới đây đã biết là có ý định cho ai ăn rồi. Không định cho tôi ăn thì đừng có nói là nấu cho tôi!”

“Bộ tôi là heo à? Không thích ăn mì, lại thích nhai lương khô cứng như vỏ kiều mạch? Giả vờ giả vịt, tưởng tôi không biết các người đang nghĩ gì à?”

“Dù sao tôi cũng không thích, nên tôi sẽ nhường – các người nghĩ vậy đúng không? Một lũ m.á.u lạnh vô tình!”

Chửi xong, tôi dứt khoát ăn sạch tô mì.

Mùi vị thế nào thì chẳng nhớ rõ, chỉ biết cơn nghẹn trong lòng cuối cùng cũng nhẹ đi được phần nào.

Nguyệt Tình mười tám tuổi, hai đứa song sinh tám tuổi. Đều là độ tuổi đủ biết chuyện rồi.

Nghe tôi nói, có đứa chột dạ, có đứa sững mặt.

“Sao... sao chị cả có thể nói vậy? Chị là chị cả, đương nhiên phải nhường em út chứ!”

“Tôi làm vì cái nhà này còn chưa đủ chắc? Bao nhiêu năm nay, tiền học của tôi với Nguyệt Tình đều là tôi đi làm thuê trong xưởng kiếm từng đồng, điểm công cũng không ít. Vậy mà tới lượt tôi muốn thi lại, các người còn không cho tôi đi?!”

“Không cho thì thôi. Tôi muốn nghỉ ngơi hai tháng, mấy việc nhà để Nguyệt Tình với bọn nhỏ làm. Dù sao trước giờ cũng vì tôi làm thay tụi nó, nên mấy đứa nó chưa từng phải xuống đồng!”

Bị tiếng ồn làm phiền, ba tôi bước ra. Ông nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi bảo mẹ tôi đi nấu cơm trưa.

“Ăn xong thì ra đồng làm việc. Lần này Nguyệt Tình đi, Nguyệt Tâm với Nguyệt Nhị cũng xuống ruộng luôn. Kiều Nhi ở nhà nghỉ mấy hôm.”

“Con yếu lắm, sao mà đi làm đồng được?! Chị... chị...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Con muốn đi nhặt củi, con không muốn xuống đồng! Chị cả còn nói sẽ kiếm tiền cho tụi con đi học mà! Con cũng muốn đi học!”

Nguyệt Tình và hai đứa em sinh đôi lập tức nhìn tôi, cuống cuồng.

Có tôi che chở, ba đứa đó từ nhỏ đến lớn chưa từng đụng tay vào việc nặng. Nhặt củi đem đi cân còn chẳng kiếm nổi hai điểm công mỗi đứa.

Lần này, tôi giả vờ như không nhìn thấy gì.

...

“Lại là rau dại, rau dại nữa! Chị cả, sao chị không xào trứng gà đi?”

“Con tưởng mình là tiểu thư à, có trứng gà mà ăn mỗi ngày sao? Có cái ăn là may rồi!”

Mẹ tôi nói giọng mỉa mai, như thể đang mắng hai đứa song sinh, nhưng mắt thì liếc tôi từ đầu tới cuối.

Làm xong việc, ai nấy đều mệt rã rời. Đặc biệt là Nguyệt Tình.

Đôi tay trắng trẻo thường ngày giờ đầy bùn đất, đi đứng cũng cà nhắc. Cô ấy nhìn tôi, mắt đỏ hoe, đầy uất ức.

Tôi cười nhếch mép: “Nhìn cái gì?”

“Chị ơi, em mệt lắm rồi, mấy việc đó em làm không nổi. Chị xem tay em nè, rộp hết cả lên... Chị làm giúp em hai ngày được không?”

“Da rộp thì rồi cũng lành, lành rồi lại rộp, rộp rồi lại lành. Lâu ngày thành vết chai, sau này làm cũng không thấy đau nữa. Mấy năm nay chị làm luôn cả phần của em, cũng đều vượt qua như vậy đấy.”

“Ý em là, việc chị làm được nhưng em làm không nổi à?”

Điều khiến tôi thất vọng nhất chính là Nguyệt Tình.

Chúng tôi chỉ cách nhau hai tuổi. Lúc nhỏ trong nhà chỉ có hai chị em, cô ấy yếu, việc gì tôi làm được tôi đều không để cô ấy đụng vào.

Đến lúc đến tuổi đi học, cô ấy khóc lóc cầu xin tôi:

“Chị ơi, em không muốn làm ruộng nữa. Chị đợi em hai năm, tụi mình cùng đi học được không? Em sẽ cùng chị kiếm tiền đóng học phí!”

Tôi đồng ý.

Kết quả, chỉ cần kêu đi làm thì bắt đầu giả bệnh.

Tôi thương cô ấy nhỏ hơn tôi, nên cố gắng gồng gánh luôn cả tiền học hai người.

Cuối cùng, việc không bắt cô ấy làm, tiền không ép cô ấy kiếm, còn đưa cô ấy đi học cùng.

Vậy mà con sói mắt trắng đó lại cướp tên tôi để đi học đại học, đẩy cả đời tôi bị vùi dập ở thôn Hồng Hạp. Vừa phải xuống ruộng làm việc, vừa phải nuôi năm đứa em trai em gái trừ cô ta ra.

Chết đi rồi tôi mới hiểu: Sự hy sinh không giới hạn, chỉ đổi lại được lũ sói đội lốt người và sự khinh rẻ đến tận cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếp Trâu Ngựa Này, Tôi Không Làm Nữa

Số ký tự: 0