Kiếp Trâu Ngựa Này, Tôi Không Làm Nữa
Chương 1
Đang cập nhật
2025-03-23 20:41:00
“Kiều Nhi à, là ba mẹ vô dụng, không có tiền, nuôi không nổi con. Ba mẹ quỳ xuống xin con, đừng đi học lại có được không?”
Ba mẹ quỳ trước mặt tôi, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
Gương mặt khô ráp già nua đầy nước mắt.
Tôi vơi đi cơn choáng váng trong đầu, hất mạnh tay họ ra.
“Không được! Con đứng nhất lớp, ba người đứng đầu lớp đều đậu đại học, con không tin là con thi rớt! Con phải đi hỏi thầy giáo cho rõ!”
“Không được!”
Ba mẹ hoảng sợ đến mức bật dậy ngay khi nghe tôi nói vậy.
Một lúc sau, họ mới lắp bắp lấp liếm:
“Kỳ thi đại học vừa mới được khôi phục sau nhiều năm gián đoạn, đừng nói là con đứng nhất lớp, mấy người trí thức trẻ ráng hết sức thi để được lên thành phố mà còn rớt đấy! Con không thể hiểu cho ba mẹ một chút sao, cứ phải làm loạn lên à?!”
Nghe vậy, động tác của tôi khựng lại. Giọng nghẹn ngào: “Mẹ, con đói.”
“Được được, mẹ đi nấu cho con tô mì trắng, rồi đập thêm quả trứng gà nhé!”
Ba mẹ tưởng tôi chịu nhún nhường, thật ra là tôi đói thật.
Trôi dạt trên trời nửa năm, mấy đứa em mà tôi cực khổ nuôi lớn chẳng đứa nào dâng cho tôi một miếng ăn.
“Hay là cứ để Kiều Nhi nó đi học đi, trong lòng tôi cứ thấy không yên... Người ta nói sinh viên có tương lai, tốt nghiệp là làm cán bộ, đang học còn có trợ cấp.”
“Kiều Nhi bình thường cái ăn cái mặc đều tiết kiệm, cho nó đi học, trợ cấp mỗi tháng mười ba đồng, ít ra nó cũng gửi về bảy tám đồng.”
Nghe tiếng mẹ tôi càng lúc càng nhỏ, cố tình hạ giọng đi xa dần.
Tôi vội vàng đi theo, nấp sau cái lò đất cạnh gian bếp.
“Bà thì biết cái gì! Trong nhà giờ có bốn đứa con gái, chỉ có Kiều Nhi là chịu thương chịu khó nhất, xuống ruộng kiếm điểm công* chẳng thua gì đàn ông. Nghe nói sau này chia đất theo đầu người, ai nấy tự làm tự ăn…”
(*)Trong bối cảnh đó, nghĩa là làm việc để được tính điểm công – một hình thức chấm công thời bao cấp ở nông thôn Trung Quốc, sau đó sẽ dựa vào điểm để chia lương thực, tiền hoặc vật phẩm.
“Vợ chồng mình còn phải sinh thêm mấy đứa nữa, dù không đẻ được con trai thì sau này cũng được chia thêm đất. Con bé Nguyệt Tình thì lười chảy thây, giữ nó ở nhà thì nó xuống đồng được chắc? Trông mấy đứa nhỏ nó còn làm không xong kia kìa.”
“Không bằng cứ làm theo lời Nguyệt Tình nói, để nó đi học đại học, sau này nó gửi tiền về. Còn Kiều Nhi thì ở nhà giúp mình làm việc. Mà nói đi cũng phải nói lại, thi đại học gần đây mới tổ chức lại, ai biết sau này sinh viên có thật sự ra gì không. Bà cũng đừng thấy có lỗi với Kiều Nhi làm gì, nuôi nó lớn ngần này là đủ rồi…”
Ba tôi không ngừng thao thao bất tuyệt, ra sức “rót lời vàng” vào tai mẹ tôi.
Một lúc sau, mẹ tôi – vốn đã không kiên định – hoàn toàn im lặng.
Tôi cúi đầu nhìn lớp đất khô cứng dưới chân đã bị nước mắt nhỏ xuống làm ướt đẫm. Tay chạm lên mặt mới phát hiện nước mắt đã rơi từ lúc nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thì ra là vậy… Thì ra kiếp trước tôi lại rơi vào kết cục ấy là vì thế này!
Hóa ra sự nhẫn nhịn của tôi, trong mắt họ, lại trở thành cái cớ để họ mặc sức bóc lột, coi tôi như trâu ngựa mà sai khiến?!
Tôi lau mạnh nước mắt trên mặt.
Đã vậy thì…Sống lại một lần, tôi nhất định sẽ khiến họ phải hối hận vì đã sinh ra tôi!
…
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Từ chỗ bếp nhanh chóng tỏa ra mùi mì trắng và trứng gà thơm lừng.
Ba đứa em gái chẳng hẹn mà cùng nhau xuất hiện đúng lúc nồi mì vừa bắc xuống.
“Là mì trắng kìa! Mẹ ơi, hôm nay ăn ngon thế!”
“Còn có cả trứng nữa!”
Ngày thường, cả thôn chỉ ăn loại lương thực thô cứng, khô khốc. Mì trắng – thứ đồ ăn tinh quý này – chỉ vào dịp lễ Tết gói bánh mới được thấy.
Hai đứa em song sinh mắt sáng rỡ, ném bó củi khô trong tay xuống rồi chạy vội đến bên bếp.
“Lũ ma đói đầu thai à? Tránh ra! Chỉ nấu đúng một tô thôi, để bồi bổ cho chị cả các con đấy.”
“Mau ra ăn đi, Kiều Nhi.”
Mẹ tôi nói thì hay, nhưng trên bàn lại đặt sẵn... không chỉ một cái bát.
“Chị cả cũng thấy rồi đó, giờ tụi em có thể ăn rồi chứ?”
“Mẹ mau múc ra đi, chị cả có bao giờ thích ăn mì đâu, mẹ không nói thì lát nữa chị cũng cho tụi con hết thôi mà!”
Hai đứa song sinh nóng nảy giậm chân, nước dãi gần như sắp chảy ra.
“Mẹ, con cũng muốn ăn một chút...” Nguyệt Tình nhẹ giọng chen vào.
Từ đầu tới cuối, không ai hỏi tôi có muốn chia không, có đồng ý cho không.
“Mấy đứa ranh con, đúng là mắc nợ tụi bây mà!”
Mẹ tôi mắng yêu một câu rồi thật sự định chia mì ra.
Chỉ có ba cái bát. Thiếu của ai thì tôi khỏi phải nói.
Tôi khẽ nhếch môi cười: “Mẹ, để con múc cho.”
Tôi còn tưởng mẹ tôi thấy có lỗi với tôi đến mức ít nhất cũng để tôi ăn xong tô mì đó… Xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi.
Vậy thì, đành để tôi tự mình xử lý thôi.
Ba mẹ quỳ trước mặt tôi, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.
Gương mặt khô ráp già nua đầy nước mắt.
Tôi vơi đi cơn choáng váng trong đầu, hất mạnh tay họ ra.
“Không được! Con đứng nhất lớp, ba người đứng đầu lớp đều đậu đại học, con không tin là con thi rớt! Con phải đi hỏi thầy giáo cho rõ!”
“Không được!”
Ba mẹ hoảng sợ đến mức bật dậy ngay khi nghe tôi nói vậy.
Một lúc sau, họ mới lắp bắp lấp liếm:
“Kỳ thi đại học vừa mới được khôi phục sau nhiều năm gián đoạn, đừng nói là con đứng nhất lớp, mấy người trí thức trẻ ráng hết sức thi để được lên thành phố mà còn rớt đấy! Con không thể hiểu cho ba mẹ một chút sao, cứ phải làm loạn lên à?!”
Nghe vậy, động tác của tôi khựng lại. Giọng nghẹn ngào: “Mẹ, con đói.”
“Được được, mẹ đi nấu cho con tô mì trắng, rồi đập thêm quả trứng gà nhé!”
Ba mẹ tưởng tôi chịu nhún nhường, thật ra là tôi đói thật.
Trôi dạt trên trời nửa năm, mấy đứa em mà tôi cực khổ nuôi lớn chẳng đứa nào dâng cho tôi một miếng ăn.
“Hay là cứ để Kiều Nhi nó đi học đi, trong lòng tôi cứ thấy không yên... Người ta nói sinh viên có tương lai, tốt nghiệp là làm cán bộ, đang học còn có trợ cấp.”
“Kiều Nhi bình thường cái ăn cái mặc đều tiết kiệm, cho nó đi học, trợ cấp mỗi tháng mười ba đồng, ít ra nó cũng gửi về bảy tám đồng.”
Nghe tiếng mẹ tôi càng lúc càng nhỏ, cố tình hạ giọng đi xa dần.
Tôi vội vàng đi theo, nấp sau cái lò đất cạnh gian bếp.
“Bà thì biết cái gì! Trong nhà giờ có bốn đứa con gái, chỉ có Kiều Nhi là chịu thương chịu khó nhất, xuống ruộng kiếm điểm công* chẳng thua gì đàn ông. Nghe nói sau này chia đất theo đầu người, ai nấy tự làm tự ăn…”
(*)Trong bối cảnh đó, nghĩa là làm việc để được tính điểm công – một hình thức chấm công thời bao cấp ở nông thôn Trung Quốc, sau đó sẽ dựa vào điểm để chia lương thực, tiền hoặc vật phẩm.
“Vợ chồng mình còn phải sinh thêm mấy đứa nữa, dù không đẻ được con trai thì sau này cũng được chia thêm đất. Con bé Nguyệt Tình thì lười chảy thây, giữ nó ở nhà thì nó xuống đồng được chắc? Trông mấy đứa nhỏ nó còn làm không xong kia kìa.”
“Không bằng cứ làm theo lời Nguyệt Tình nói, để nó đi học đại học, sau này nó gửi tiền về. Còn Kiều Nhi thì ở nhà giúp mình làm việc. Mà nói đi cũng phải nói lại, thi đại học gần đây mới tổ chức lại, ai biết sau này sinh viên có thật sự ra gì không. Bà cũng đừng thấy có lỗi với Kiều Nhi làm gì, nuôi nó lớn ngần này là đủ rồi…”
Ba tôi không ngừng thao thao bất tuyệt, ra sức “rót lời vàng” vào tai mẹ tôi.
Một lúc sau, mẹ tôi – vốn đã không kiên định – hoàn toàn im lặng.
Tôi cúi đầu nhìn lớp đất khô cứng dưới chân đã bị nước mắt nhỏ xuống làm ướt đẫm. Tay chạm lên mặt mới phát hiện nước mắt đã rơi từ lúc nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thì ra là vậy… Thì ra kiếp trước tôi lại rơi vào kết cục ấy là vì thế này!
Hóa ra sự nhẫn nhịn của tôi, trong mắt họ, lại trở thành cái cớ để họ mặc sức bóc lột, coi tôi như trâu ngựa mà sai khiến?!
Tôi lau mạnh nước mắt trên mặt.
Đã vậy thì…Sống lại một lần, tôi nhất định sẽ khiến họ phải hối hận vì đã sinh ra tôi!
…
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Từ chỗ bếp nhanh chóng tỏa ra mùi mì trắng và trứng gà thơm lừng.
Ba đứa em gái chẳng hẹn mà cùng nhau xuất hiện đúng lúc nồi mì vừa bắc xuống.
“Là mì trắng kìa! Mẹ ơi, hôm nay ăn ngon thế!”
“Còn có cả trứng nữa!”
Ngày thường, cả thôn chỉ ăn loại lương thực thô cứng, khô khốc. Mì trắng – thứ đồ ăn tinh quý này – chỉ vào dịp lễ Tết gói bánh mới được thấy.
Hai đứa em song sinh mắt sáng rỡ, ném bó củi khô trong tay xuống rồi chạy vội đến bên bếp.
“Lũ ma đói đầu thai à? Tránh ra! Chỉ nấu đúng một tô thôi, để bồi bổ cho chị cả các con đấy.”
“Mau ra ăn đi, Kiều Nhi.”
Mẹ tôi nói thì hay, nhưng trên bàn lại đặt sẵn... không chỉ một cái bát.
“Chị cả cũng thấy rồi đó, giờ tụi em có thể ăn rồi chứ?”
“Mẹ mau múc ra đi, chị cả có bao giờ thích ăn mì đâu, mẹ không nói thì lát nữa chị cũng cho tụi con hết thôi mà!”
Hai đứa song sinh nóng nảy giậm chân, nước dãi gần như sắp chảy ra.
“Mẹ, con cũng muốn ăn một chút...” Nguyệt Tình nhẹ giọng chen vào.
Từ đầu tới cuối, không ai hỏi tôi có muốn chia không, có đồng ý cho không.
“Mấy đứa ranh con, đúng là mắc nợ tụi bây mà!”
Mẹ tôi mắng yêu một câu rồi thật sự định chia mì ra.
Chỉ có ba cái bát. Thiếu của ai thì tôi khỏi phải nói.
Tôi khẽ nhếch môi cười: “Mẹ, để con múc cho.”
Tôi còn tưởng mẹ tôi thấy có lỗi với tôi đến mức ít nhất cũng để tôi ăn xong tô mì đó… Xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi.
Vậy thì, đành để tôi tự mình xử lý thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro