Kiếp Trâu Ngựa Này, Tôi Không Làm Nữa
Chương 9
Đang cập nhật
2025-03-23 20:41:00
Nguyệt Tình khựng bước: “Chị nghĩ thông rồi à? Muốn đưa công thức cho em sao?”
Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ bước tiếp.
Cô ta cười khẽ, rồi thật sự đi theo tôi.
“Em biết mà, chị thông minh lắm. Dù gì mình cũng là người một nhà, còn ai thân hơn chị em mình chứ? Chị đi học đại học, em thì lấy công thức của chị đem vào phía Nam phát triển. Mình chia ba bảy — em bảy, chị ba, ai cũng không thiệt.”
“À đúng rồi, tiền trong nhà lần trước có phải chị lấy không? Chị đưa em đi, coi như hùn vốn mở quán. Về phần ba mẹ thì cứ để sau này có tiền rồi gửi lại — giống như kiếp trước ấy, chị em mình giúp đỡ nhau, cuộc sống chắc chắn sẽ ngày càng tốt lên.”
Nguyệt Tình cứ thế vừa nói vừa cười, tưởng tượng ra đủ chuyện tươi đẹp.
Cô ta nói đến vui vẻ hẳn, như thể sống lại một lần rồi thì tất cả đều có thể dễ dàng nằm trong tay, đi ngoài đường cũng có tiền rơi xuống chân.
Cho đến khi — tôi dừng lại trước mặt một cảnh sát.
“Chào đồng chí, đây là em gái ruột của tôi. Cô ấy đã lấy trộm 800 tệ trong nhà, gia đình tôi ở thôn Hồng Hạp đã báo án. Hy vọng các anh sớm đưa cô ấy về điều tra.”
“À, chắc chắn là cô ta không có giấy giới thiệu đâu. Tốt nhất là kiểm tra kỹ xem ai đã giúp cô ấy làm giả giấy tờ ra khỏi địa phương.”
Thời buổi này quản lý giấy tờ, hộ khẩu cực kỳ nghiêm ngặt. 800 tệ cũng không phải số nhỏ.
Vừa nghe đến đây, cảnh sát lập tức còng tay Nguyệt Tình lại.
“Các người làm gì vậy?! Dựa vào đâu mà còng tôi?! Tôi không có ăn trộm tiền! Không phải tôi lấy! Sao các người lại tin lời cô ta dễ dàng như vậy?!”
“Nguyệt Kiều!! Tôi là em gái ruột của chị mà! Chị nhất định phải làm đến mức tuyệt tình thế này sao?! Chị quay lại đây! Quay lại đây cho tôi!! Tôi phải g.i.ế.c chị!!”
Nguyệt Tình giận đến run người, suýt nữa còn lao vào đánh cả cảnh sát.
Tôi quay đầu lại nhìn — Cô ta đã bị người ta đè xuống đất, nào còn dáng vẻ ngạo mạn, chảnh chọe giả tạo lúc nãy nữa.
Lá thư trước tôi không gửi nữa — tôi xé bỏ rồi.
Sau đó quay lại, tôi viết một bức thư khác, lần này còn nhét thêm năm đồng vào trong.
[Nguyệt Tình quả nhiên đã đến Bắc Kinh tìm Trình Chí Bằng. Nó nói nó bị người ta lừa mất sạch tám trăm đồng rồi.]
[Con gửi thêm ít tiền về, ba nhớ mua ít đồ bồi bổ cho mẹ và Nguyệt Tình. Tinh thần Nguyệt Tình hình như có vấn đề…Chỗ con vẫn ổn, ba mẹ đừng lo. Chỉ là kiếm tiền hơi khó, con vẫn cần thêm thời gian.]
[Về sau ba mẹ nhớ trông chừng Nguyệt Tình, đừng để nó đi ra ngoài một mình nữa. Nghe nói người bị bệnh thần kinh nếu gây ra chuyện thì gia đình cũng phải đền tiền đó.]
[Tiền thì từ từ rồi cũng trả được, chỉ cần người còn sống là quý nhất. Nguyệt Tình có về, cũng đừng trách nó, chuyện qua rồi thì thôi.]
Gửi thư xong, tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Lần đầu tiên kể từ khi đến Bắc Kinh, tôi thấy bầu trời... xanh đến vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
...
Từ sau lần đó, tôi không tuyệt giao ngay. Tôi vẫn gửi tiền về.
Nhưng chỉ gửi vừa đủ — đủ để họ không thể lên tiếng trách móc, đủ để mẹ không viện cớ ốm đau, đủ để Nguyệt Tình không dám mò đến Bắc Kinh lần nữa.
Tôi biết — nếu cắt đứt ngay lập tức, họ sẽ làm ầm lên.
Bôi xấu tôi, tới trường tìm tôi, gây chuyện với thầy cô, rồi quay lại kể lể với hàng xóm để vắt lấy chút danh tiếng cuối cùng.
Tôi không muốn dính líu nữa. Nhưng để cắt đuôi sạch sẽ, tôi cần thời gian.
Vì thế, mỗi tháng tôi gửi về đúng mười tệ, không hơn không kém.
Trong thư chỉ viết một câu: [Con bận học quá, tiền kiếm được hơi ít, lần sau con sẽ gửi nhiều hơn.]
Không có thăm hỏi.
Không hứa hẹn tương lai.
Cũng không để lại địa chỉ rõ ràng — tôi nhờ người gửi gián tiếp qua đường trung gian.
Chỉ cần họ còn nhận được tiền, họ sẽ không liều lĩnh tìm đến tôi để làm phiền.
Rồi cũng đến ngày tôi tốt nghiệp.
Tôi không báo với ai.
Không tổ chức tiệc.
Không về quê.
Tôi xếp đồ, nộp đơn và nhận công việc ở một thành phố khác — đủ xa để người ở thôn Hồng Hạp không thể mò tới, đủ lớn để họ không thể tìm ra tôi, và đủ khác biệt để tôi chưa từng thuộc về thế giới cũ đó thêm một lần nào nữa.
Tôi đổi số điện thoại, xoá sạch mọi liên hệ cũ. Tôi biến mất khỏi thế giới của họ — như thể chưa từng tồn tại.
Sau này, có người kể với tôi rằng ba tôi từng lên huyện hỏi thăm thông tin về tôi, rằng mẹ tôi từng đi vay tiền định mua vé tàu lên Bắc Kinh, rằng Nguyệt Tình đã lấy chồng sinh con, giờ cuộc sống vô cùng túng thiếu.
Nhưng họ ở nông thôn bao nhiêu năm nay, tuổi cũng đã già, nợ nần đang bủa vây họ, họ khó mà có thể tìm cách liên lạc được với tôi
Tôi đứng trên tầng cao nhất của toà nhà – nơi mình vừa ký hợp đồng công việc đầu tiên bằng chính tên của mình.
Dưới chân là cả thành phố sáng đèn, trong lòng tôi là một khoảng lặng bình yên chưa từng có.
Kể từ hôm nay, tôi sẽ chỉ sống cho chính mình.
Hết.
Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ bước tiếp.
Cô ta cười khẽ, rồi thật sự đi theo tôi.
“Em biết mà, chị thông minh lắm. Dù gì mình cũng là người một nhà, còn ai thân hơn chị em mình chứ? Chị đi học đại học, em thì lấy công thức của chị đem vào phía Nam phát triển. Mình chia ba bảy — em bảy, chị ba, ai cũng không thiệt.”
“À đúng rồi, tiền trong nhà lần trước có phải chị lấy không? Chị đưa em đi, coi như hùn vốn mở quán. Về phần ba mẹ thì cứ để sau này có tiền rồi gửi lại — giống như kiếp trước ấy, chị em mình giúp đỡ nhau, cuộc sống chắc chắn sẽ ngày càng tốt lên.”
Nguyệt Tình cứ thế vừa nói vừa cười, tưởng tượng ra đủ chuyện tươi đẹp.
Cô ta nói đến vui vẻ hẳn, như thể sống lại một lần rồi thì tất cả đều có thể dễ dàng nằm trong tay, đi ngoài đường cũng có tiền rơi xuống chân.
Cho đến khi — tôi dừng lại trước mặt một cảnh sát.
“Chào đồng chí, đây là em gái ruột của tôi. Cô ấy đã lấy trộm 800 tệ trong nhà, gia đình tôi ở thôn Hồng Hạp đã báo án. Hy vọng các anh sớm đưa cô ấy về điều tra.”
“À, chắc chắn là cô ta không có giấy giới thiệu đâu. Tốt nhất là kiểm tra kỹ xem ai đã giúp cô ấy làm giả giấy tờ ra khỏi địa phương.”
Thời buổi này quản lý giấy tờ, hộ khẩu cực kỳ nghiêm ngặt. 800 tệ cũng không phải số nhỏ.
Vừa nghe đến đây, cảnh sát lập tức còng tay Nguyệt Tình lại.
“Các người làm gì vậy?! Dựa vào đâu mà còng tôi?! Tôi không có ăn trộm tiền! Không phải tôi lấy! Sao các người lại tin lời cô ta dễ dàng như vậy?!”
“Nguyệt Kiều!! Tôi là em gái ruột của chị mà! Chị nhất định phải làm đến mức tuyệt tình thế này sao?! Chị quay lại đây! Quay lại đây cho tôi!! Tôi phải g.i.ế.c chị!!”
Nguyệt Tình giận đến run người, suýt nữa còn lao vào đánh cả cảnh sát.
Tôi quay đầu lại nhìn — Cô ta đã bị người ta đè xuống đất, nào còn dáng vẻ ngạo mạn, chảnh chọe giả tạo lúc nãy nữa.
Lá thư trước tôi không gửi nữa — tôi xé bỏ rồi.
Sau đó quay lại, tôi viết một bức thư khác, lần này còn nhét thêm năm đồng vào trong.
[Nguyệt Tình quả nhiên đã đến Bắc Kinh tìm Trình Chí Bằng. Nó nói nó bị người ta lừa mất sạch tám trăm đồng rồi.]
[Con gửi thêm ít tiền về, ba nhớ mua ít đồ bồi bổ cho mẹ và Nguyệt Tình. Tinh thần Nguyệt Tình hình như có vấn đề…Chỗ con vẫn ổn, ba mẹ đừng lo. Chỉ là kiếm tiền hơi khó, con vẫn cần thêm thời gian.]
[Về sau ba mẹ nhớ trông chừng Nguyệt Tình, đừng để nó đi ra ngoài một mình nữa. Nghe nói người bị bệnh thần kinh nếu gây ra chuyện thì gia đình cũng phải đền tiền đó.]
[Tiền thì từ từ rồi cũng trả được, chỉ cần người còn sống là quý nhất. Nguyệt Tình có về, cũng đừng trách nó, chuyện qua rồi thì thôi.]
Gửi thư xong, tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Lần đầu tiên kể từ khi đến Bắc Kinh, tôi thấy bầu trời... xanh đến vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
...
Từ sau lần đó, tôi không tuyệt giao ngay. Tôi vẫn gửi tiền về.
Nhưng chỉ gửi vừa đủ — đủ để họ không thể lên tiếng trách móc, đủ để mẹ không viện cớ ốm đau, đủ để Nguyệt Tình không dám mò đến Bắc Kinh lần nữa.
Tôi biết — nếu cắt đứt ngay lập tức, họ sẽ làm ầm lên.
Bôi xấu tôi, tới trường tìm tôi, gây chuyện với thầy cô, rồi quay lại kể lể với hàng xóm để vắt lấy chút danh tiếng cuối cùng.
Tôi không muốn dính líu nữa. Nhưng để cắt đuôi sạch sẽ, tôi cần thời gian.
Vì thế, mỗi tháng tôi gửi về đúng mười tệ, không hơn không kém.
Trong thư chỉ viết một câu: [Con bận học quá, tiền kiếm được hơi ít, lần sau con sẽ gửi nhiều hơn.]
Không có thăm hỏi.
Không hứa hẹn tương lai.
Cũng không để lại địa chỉ rõ ràng — tôi nhờ người gửi gián tiếp qua đường trung gian.
Chỉ cần họ còn nhận được tiền, họ sẽ không liều lĩnh tìm đến tôi để làm phiền.
Rồi cũng đến ngày tôi tốt nghiệp.
Tôi không báo với ai.
Không tổ chức tiệc.
Không về quê.
Tôi xếp đồ, nộp đơn và nhận công việc ở một thành phố khác — đủ xa để người ở thôn Hồng Hạp không thể mò tới, đủ lớn để họ không thể tìm ra tôi, và đủ khác biệt để tôi chưa từng thuộc về thế giới cũ đó thêm một lần nào nữa.
Tôi đổi số điện thoại, xoá sạch mọi liên hệ cũ. Tôi biến mất khỏi thế giới của họ — như thể chưa từng tồn tại.
Sau này, có người kể với tôi rằng ba tôi từng lên huyện hỏi thăm thông tin về tôi, rằng mẹ tôi từng đi vay tiền định mua vé tàu lên Bắc Kinh, rằng Nguyệt Tình đã lấy chồng sinh con, giờ cuộc sống vô cùng túng thiếu.
Nhưng họ ở nông thôn bao nhiêu năm nay, tuổi cũng đã già, nợ nần đang bủa vây họ, họ khó mà có thể tìm cách liên lạc được với tôi
Tôi đứng trên tầng cao nhất của toà nhà – nơi mình vừa ký hợp đồng công việc đầu tiên bằng chính tên của mình.
Dưới chân là cả thành phố sáng đèn, trong lòng tôi là một khoảng lặng bình yên chưa từng có.
Kể từ hôm nay, tôi sẽ chỉ sống cho chính mình.
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro