Em Như Mùa Hạ

Chương 9

Xoài Chua Sữa Chua

2025-03-23 15:03:30

15

 

Ba năm đã mất, Hứa Thụ đã dệt nên một lời nói dối hoàn hảo, khiến tôi tin rằng mình chỉ đơn thuần là ngủ vùi trong bóng tối.

 

Không có chuyện đi du lịch nước ngoài.

 

Không có cuộc gặp gỡ với Giang Thanh Dã.

 

Không có chuyện tôi bước chân vào hào môn.

 

Không có chuyện tôi bị bắt nạt đến mức trầm cảm.

 

Không có một mối tình như bong bóng xà phòng, chớp mắt đã tan vỡ.

 

Tôi vẫn là tôi—một Lâm Hạ bình thường, sáng đi làm, tối về nhà. Sau giờ làm, tôi và người mình thích cùng nhau sống trong một căn phòng nhỏ, cùng nấu ăn, cùng xem một bộ phim yêu thích.

 

Không hoành tráng.

 

Nhưng chân thực, ấm áp, và mang đến cảm giác an toàn.

 

Giống như Hứa Thụ vậy.

 

Thấy tôi ngẩn người, bàn tay Hứa Thụ cũng bắt đầu run lên.

 

"Hạ Bảo, về nhà rồi anh sẽ giải thích với em."

 

Giang Thanh Dã yên lặng nhìn tôi và Hứa Thụ.

 

"Lâm Hạ, lại đây."

 

Tôi đứng yên bất động.

 

Anh ta hạ giọng, giọng nói nhẹ nhàng hơn.

 

"Tiểu Ngoan, nghe lời một chút nào."

 

"Trước đây là lỗi của anh. Anh sẽ thay đổi. Quay về bên anh có được không?"

 

Tôi lắc đầu.

 

"Không muốn. Em muốn về nhà với A Thụ."

 

Tôi nắm lấy tay Hứa Thụ.

 

Vẻ mặt Giang Thanh Dã có chút mất kiểm soát.

 

"Lâm Hạ, anh đã tìm em bao nhiêu năm rồi. Anh sẽ không để em rời đi nữa."

 

Nói rồi, anh ta giơ tay ra hiệu.

 

Những vệ sĩ phía sau lập tức tiến lên bao vây chúng tôi.

 

Cùng lúc đó, cửa thang máy mở ra.

 

Lại thêm mười mấy vệ sĩ khác bước ra.

 

Tôi bình tĩnh rút điện thoại.

 

"A lô, 110 phải không? Chú cảnh sát, có người muốn bắt cóc tôi nè!"

 

Cúp máy, tôi nhìn về phía Giang Thanh Dã, cười nhạo.

 

"Giang Tổng, bây giờ là thời đại pháp trị, anh tưởng mình là nhân vật trong mấy cái tiểu thuyết tổng tài bá đạo à? Không có pháp luật? Thích thì giam người lại rồi cưỡng chế yêu đương?"

 

"Thần kinh!"

 

Giang Thanh Dã: …

 

16

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Mười phút sau, cảnh sát đến và đưa tất cả chúng tôi về đồn.

 

"Giang Tổng, chúng tôi đã làm rõ tình hình."

 

Viên cảnh sát lộ ra vẻ khó xử.

 

"Trên đời này có rất nhiều người giống nhau. Lâm Hạ tiểu thư đây, quả thực không phải vợ của anh."

 

Từ nhỏ, bố mẹ tôi đã ly hôn, ai cũng không quan tâm đến tôi.

 

Sau khi tôi gặp tai nạn, mẹ tôi đã làm thủ tục khai tử và xóa hộ khẩu của tôi.

 

Về mặt pháp lý, Lâm Hạ trước đây đã không còn tồn tại.

 

Hộ khẩu hiện tại của tôi là do Hứa Thụ làm giúp, đăng ký ở Hồng Kông, không hề liên quan đến "Lâm Hạ" trước đây.

 

Hứa Thụ thậm chí còn lừa tôi rằng anh ấy làm hộ khẩu Hồng Kông là để sau này tiện cho con cái du học.

 

Giang Thanh Dã tức đến bật cười.

 

"Người Hồng Kông? Được thôi, em nói thử một câu tiếng Quảng xem nào."

 

Tôi:

 

"扑街!顶你个肺!" (Đồ xui xẻo! Tức c.h.ế.t đi được!)

 

"Phụt—!"

 

Hứa Thụ cúi đầu, vai run lên bần bật vì cố nhịn cười.

 

Sắc mặt Giang Thanh Dã đen kịt.

 

"Lâm Hạ, trước đây em không như thế này."

 

Tôi nhún vai.

 

"Vậy anh nói xem, điều đó chứng minh điều gì? Chứng minh anh nhận nhầm người rồi! Tôi vốn không phải là Lâm Hạ của anh!"

 

"Chú cảnh sát, tôi cảm thấy có khi anh ta bị vợ nhớ đến phát điên rồi. Liệu sau này anh ta có lại đến bắt cóc tôi không?"

 

Viên cảnh sát cam đoan chắc nịch:

 

"Hàng Thành chúng tôi trị an rất tốt. Nếu có chuyện gì, cô cứ liên hệ ngay với chúng tôi."

 

Sau đó, anh ta liếc Giang Thanh Dã một cách đầy đe dọa.

 

"Giang Tổng, nhà anh gia tài bạc triệu, chắc không muốn gây ra mấy vụ bê bối kiểu này chứ?"

 

Giang Thanh Dã không còn cách nào khác, đành phải ký vào biên bản.

 

Một trong số các cảnh sát nhận ra Hứa Thụ, nhiệt tình lái xe đưa chúng tôi về nhà.

 

"Bác sĩ Hứa, có chuyện gì cứ lên tiếng nhé."

 

"Cái gì mà Thái tử gia của giới tài phiệt Bắc Kinh? Dù lớn đến đâu cũng không thể đứng trên pháp luật."

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

"Ở Hàng Thành chúng tôi, mấy trò đó không có cửa đâu!"

 

17

 

Về đến nhà, vừa đóng cửa lại, Hứa Thụ đã ôm chặt tôi từ phía sau.

 

"Hạ Bảo, lúc nãy anh sợ lắm."

 

Cả người anh ấy run rẩy, áp sát khuôn mặt mình vào má tôi.

 

Nhiệt độ cơ thể Hứa Thụ luôn cao hơn tôi một chút, bình thường tôi cảm thấy anh ấy lúc nào cũng nóng bừng, mùa hè chỉ cần anh ấy định ôm là tôi sẽ đẩy ra ngay.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Em Như Mùa Hạ

Số ký tự: 0