Chương 8
Xoài Chua Sữa Chua
2025-03-23 15:03:30
Ánh mắt anh ta dừng lại ở các khớp ngón tay tôi, nơi đang ửng đỏ. Đôi mắt anh ta bỗng tối sầm lại.
"Còn đứng đó làm gì? Mau gọi đội y tế, mang cáng đến ngay! Liên hệ xe cấp cứu!"
Nói xong, anh ta bế tôi sải bước ra ngoài.
Giọng nói gấp gáp, vẻ mặt căng thẳng, cứ như thể tôi sắp c.h.ế.t đến nơi vậy.
"Lâm Hạ, cố lên một chút. Xe cấp cứu sắp đến rồi."
Tôi cúi đầu nhìn tay mình.
Khớp ngón tay đỏ ửng vì đánh người.
Nhưng đó không phải trọng điểm.
Trọng điểm là—
Tên Giang Thanh Dã này bị làm sao vậy?!
Anh ta lại bế tôi! Sao anh ta cứ thích bế tôi thế hả?!
Đang ngẩn người, bỗng nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Hạ Bảo—!"
Tôi quay đầu lại nhìn.
Hứa Thụ và Thẩm Bác Lâm đang thở hồng hộc, đứng ngay trước cửa thang máy.
Nhìn là biết hai người họ đã chạy vội đến đây.
Hứa Thụ, người lúc nào cũng ngoan ngoãn, giờ mái tóc bị gió thổi dựng ngược lên, rối loạn đổ về phía sau, lộ ra đường nét chân mày sắc sảo.
Gương mặt đỏ bừng, đôi mắt hơi ươn ướt.
Còn đẹp trai hơn nữa.
Tôi giơ tay vẫy anh ấy.
"A Thụ—!"
Sau đó chợt nhớ ra mình vẫn đang bị Giang Thanh Dã bế trên tay, liền vội vã giãy giụa nhảy xuống.
Tôi chạy đến, ôm lấy cánh tay Hứa Thụ.
"Mau đi thôi! Ở đây toàn một lũ có bệnh ấy!"
Nhanh lên! Nếu Giang Thanh Dã mà phát hiện ra mấy quyển sách kia bị rách, liệu anh ta có bắt tôi bồi thường không nhỉ?!
Bất chợt, một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau.
"Là cậu—"
Giang Thanh Dã siết chặt nắm tay, giọng nói lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Lẽ ra tôi phải nghĩ đến từ sớm. Hứa Thụ, đã lâu không gặp."
14
Hứa Thụ vòng tay ôm lấy vai tôi, ánh mắt lướt qua người tôi thật nhanh. Thấy tôi không bị thương, anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, anh ấy bật cười lạnh, nhìn thẳng vào Giang Thanh Dã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Giang Tổng, chúng ta không quen biết. Sau này cũng chẳng cần gặp nhau làm gì."
"Vị hôn thê của tôi mắc chứng sợ xã hội, không thích tiếp xúc với người lạ."
Gương mặt Giang Thanh Dã không biểu cảm, nhưng ánh mắt anh ta dừng lại trên bàn tay của Hứa Thụ—bàn tay đang đặt lên vai tôi.
Trong mắt anh ta như có một lớp băng mỏng bao phủ.
"Vị hôn thê?"
"Cậu định kết hôn với vợ tôi? Đã hỏi ý kiến của người chồng này chưa?"
Vừa dứt lời, mấy nhân viên bảo vệ xung quanh liền bước lên, không một tiếng động mà chắn ngay lối ra thang máy.
Dù tôi có chậm hiểu đến đâu, lúc này cũng đã nhận ra điều gì đó.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Hứa Thụ quen biết Giang Thanh Dã.
Thẩm Bác Lâm đã cố ngăn cản tôi gặp Giang Thanh Dã.
Thẩm Uyển Dung và Nguyễn Nguyễn đều xem tôi như người vợ đã khuất của Giang Thanh Dã.
Thì ra, "Lâm Hạ" chính là tôi.
Tôi chính là "Lâm Hạ".
Ba năm trước, khi tôi vừa tỉnh lại trong bệnh viện, Hứa Thụ thường xuyên đến thăm tôi.
Anh ấy là bạn học cấp ba của tôi.
Chúng tôi chưa từng học chung lớp, nhưng cũng có nghe danh về nhau.
Tôi có nhan sắc ổn, cũng được xem là có chút tiếng tăm trong trường.
Còn Hứa Thụ, là người liên tục đứng đầu toàn khối.
Sau đó, anh ấy đỗ vào trường đại học hàng đầu ở Bắc Kinh, còn tôi thì ở lại Hàng Thành, tốt nghiệp rồi đi làm bình thường. Cuộc sống của hai chúng tôi không có bất kỳ điểm giao nhau nào.
Nghe nói, anh ấy từng làm ở một bệnh viện rất danh tiếng trong nước. Nhưng sao giờ lại chuyển đến Hàng Thành?
Tôi kích động nắm lấy cánh tay anh ấy.
"Hứa Thụ! Chuyện này là sao? Bây giờ không phải năm 2022 à? Sao họ lại nói là năm 2025? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?!"
Hứa Thụ dịu dàng an ủi tôi.
"Không sao đâu, đừng căng thẳng."
Anh ấy nói rằng tôi đã gặp tai nạn giao thông, trở thành người thực vật, hôn mê suốt ba năm trời.
Anh ấy còn đưa cho tôi xem cả một xấp giấy tờ nằm viện.
"Tai nạn giao thông?"
Tôi cố gắng nhớ lại. Hình như… có một hình ảnh mơ hồ nào đó hiện lên trong đầu.
Các y tá bên cạnh xì xào bàn tán. Tôi lập tức hoảng loạn, co rúm người lại.
"Đừng tới đây!"
"Lâm Hạ, đừng sợ. Em đã ở trong bóng tối quá lâu, sẽ có một số di chứng phản ứng căng thẳng. Việc sợ ánh sáng, sợ người lạ là hoàn toàn bình thường."
"Anh sẽ giúp em bước ra khỏi đó."
"Còn đứng đó làm gì? Mau gọi đội y tế, mang cáng đến ngay! Liên hệ xe cấp cứu!"
Nói xong, anh ta bế tôi sải bước ra ngoài.
Giọng nói gấp gáp, vẻ mặt căng thẳng, cứ như thể tôi sắp c.h.ế.t đến nơi vậy.
"Lâm Hạ, cố lên một chút. Xe cấp cứu sắp đến rồi."
Tôi cúi đầu nhìn tay mình.
Khớp ngón tay đỏ ửng vì đánh người.
Nhưng đó không phải trọng điểm.
Trọng điểm là—
Tên Giang Thanh Dã này bị làm sao vậy?!
Anh ta lại bế tôi! Sao anh ta cứ thích bế tôi thế hả?!
Đang ngẩn người, bỗng nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Hạ Bảo—!"
Tôi quay đầu lại nhìn.
Hứa Thụ và Thẩm Bác Lâm đang thở hồng hộc, đứng ngay trước cửa thang máy.
Nhìn là biết hai người họ đã chạy vội đến đây.
Hứa Thụ, người lúc nào cũng ngoan ngoãn, giờ mái tóc bị gió thổi dựng ngược lên, rối loạn đổ về phía sau, lộ ra đường nét chân mày sắc sảo.
Gương mặt đỏ bừng, đôi mắt hơi ươn ướt.
Còn đẹp trai hơn nữa.
Tôi giơ tay vẫy anh ấy.
"A Thụ—!"
Sau đó chợt nhớ ra mình vẫn đang bị Giang Thanh Dã bế trên tay, liền vội vã giãy giụa nhảy xuống.
Tôi chạy đến, ôm lấy cánh tay Hứa Thụ.
"Mau đi thôi! Ở đây toàn một lũ có bệnh ấy!"
Nhanh lên! Nếu Giang Thanh Dã mà phát hiện ra mấy quyển sách kia bị rách, liệu anh ta có bắt tôi bồi thường không nhỉ?!
Bất chợt, một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau.
"Là cậu—"
Giang Thanh Dã siết chặt nắm tay, giọng nói lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Lẽ ra tôi phải nghĩ đến từ sớm. Hứa Thụ, đã lâu không gặp."
14
Hứa Thụ vòng tay ôm lấy vai tôi, ánh mắt lướt qua người tôi thật nhanh. Thấy tôi không bị thương, anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, anh ấy bật cười lạnh, nhìn thẳng vào Giang Thanh Dã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Giang Tổng, chúng ta không quen biết. Sau này cũng chẳng cần gặp nhau làm gì."
"Vị hôn thê của tôi mắc chứng sợ xã hội, không thích tiếp xúc với người lạ."
Gương mặt Giang Thanh Dã không biểu cảm, nhưng ánh mắt anh ta dừng lại trên bàn tay của Hứa Thụ—bàn tay đang đặt lên vai tôi.
Trong mắt anh ta như có một lớp băng mỏng bao phủ.
"Vị hôn thê?"
"Cậu định kết hôn với vợ tôi? Đã hỏi ý kiến của người chồng này chưa?"
Vừa dứt lời, mấy nhân viên bảo vệ xung quanh liền bước lên, không một tiếng động mà chắn ngay lối ra thang máy.
Dù tôi có chậm hiểu đến đâu, lúc này cũng đã nhận ra điều gì đó.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Hứa Thụ quen biết Giang Thanh Dã.
Thẩm Bác Lâm đã cố ngăn cản tôi gặp Giang Thanh Dã.
Thẩm Uyển Dung và Nguyễn Nguyễn đều xem tôi như người vợ đã khuất của Giang Thanh Dã.
Thì ra, "Lâm Hạ" chính là tôi.
Tôi chính là "Lâm Hạ".
Ba năm trước, khi tôi vừa tỉnh lại trong bệnh viện, Hứa Thụ thường xuyên đến thăm tôi.
Anh ấy là bạn học cấp ba của tôi.
Chúng tôi chưa từng học chung lớp, nhưng cũng có nghe danh về nhau.
Tôi có nhan sắc ổn, cũng được xem là có chút tiếng tăm trong trường.
Còn Hứa Thụ, là người liên tục đứng đầu toàn khối.
Sau đó, anh ấy đỗ vào trường đại học hàng đầu ở Bắc Kinh, còn tôi thì ở lại Hàng Thành, tốt nghiệp rồi đi làm bình thường. Cuộc sống của hai chúng tôi không có bất kỳ điểm giao nhau nào.
Nghe nói, anh ấy từng làm ở một bệnh viện rất danh tiếng trong nước. Nhưng sao giờ lại chuyển đến Hàng Thành?
Tôi kích động nắm lấy cánh tay anh ấy.
"Hứa Thụ! Chuyện này là sao? Bây giờ không phải năm 2022 à? Sao họ lại nói là năm 2025? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?!"
Hứa Thụ dịu dàng an ủi tôi.
"Không sao đâu, đừng căng thẳng."
Anh ấy nói rằng tôi đã gặp tai nạn giao thông, trở thành người thực vật, hôn mê suốt ba năm trời.
Anh ấy còn đưa cho tôi xem cả một xấp giấy tờ nằm viện.
"Tai nạn giao thông?"
Tôi cố gắng nhớ lại. Hình như… có một hình ảnh mơ hồ nào đó hiện lên trong đầu.
Các y tá bên cạnh xì xào bàn tán. Tôi lập tức hoảng loạn, co rúm người lại.
"Đừng tới đây!"
"Lâm Hạ, đừng sợ. Em đã ở trong bóng tối quá lâu, sẽ có một số di chứng phản ứng căng thẳng. Việc sợ ánh sáng, sợ người lạ là hoàn toàn bình thường."
"Anh sẽ giúp em bước ra khỏi đó."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro