1
Xoài Chua Sữa Chua
2025-03-23 15:03:30
Tôi bán sách cũ trên nền tảng nhàn rỗi, nhưng vô tình nhập sai giá, thêm nhầm vài số 0.
Giây tiếp theo, hệ thống thông báo:
"Mặt hàng của bạn đã được giao dịch thành công, giá 1,8 triệu tệ."
Tôi kinh hãi liên hệ với người mua, hy vọng anh ta có thể yêu cầu hoàn tiền.
Nhưng rồi tôi phát hiện, đối phương chính là thái tử gia của giới kinh doanh Bắc Kinh – Giang Thanh Dã.
Anh đau đớn hỏi tôi:
"Cô còn vật gì khác của Lâm Hạ không? Bao nhiêu tiền tôi cũng mua."
"Cô ấy là vợ quá cố của tôi."
01
Lúc dọn nhà, tôi sắp xếp lại tủ sách và phát hiện một chồng tài liệu ôn thi đại học.
Với phương châm "một xu cũng không thể lãng phí", tôi tiện tay đăng bán trên sàn giao dịch đồ cũ, đặt giá 180 tệ.
Hứa Thụ cười nhạo tôi vì quá mê tiền.
"Giáo trình sớm đã được cải biên rồi, mấy thứ này chắc chỉ bán được cho vựa ve chai. Đặt giá 18 tệ còn nghe được, 180 tệ, ai mà mua?"
Tôi phản bác lại.
"Thanh xuân vô giá, không thể bán rẻ."
Thật ra trong lòng tôi cũng không hy vọng gì nhiều.
Đã bảy năm kể từ khi tôi tốt nghiệp đại học, còn kỳ thi đại học thì đã mười năm trước. Giáo trình thay đổi mấy lần rồi, nghĩ đi nghĩ lại, chắc cũng chỉ có người thu mua phế liệu mới cần đến.
Không ngờ, chưa đầy ba phút sau, tôi đã nhận được tin nhắn thông báo:
"Mặt hàng của bạn đã được giao dịch thành công."
Tôi mừng rỡ mở ứng dụng ra.
Giây tiếp theo, tôi không tin vào mắt mình, dụi mắt thật mạnh.
"Giá giao dịch: 1,8 triệu tệ?"
Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ tôi vô ý đặt đơn vị tiền thành yên Nhật rồi sao?
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Nhìn lại mấy món đồ khác đang rao bán, phía trước vẫn là ký hiệu nhân dân tệ "¥", không nhầm được.
Tôi chợt nhớ ra lúc nhập giá, tay tôi có vẻ run nên vô tình bấm thêm vài số 0, nhưng cũng không kiểm tra lại.
Có lẽ người mua cũng không nhìn kỹ giá mà đã ấn thanh toán.
Tôi cố nuốt cảm giác nôn nao dâng lên trong cổ họng.
Không phải chứ? Người này mua đồ mà không thèm nhìn giá sao? 180 tệ với 1,8 triệu tệ mà cũng không phân biệt được?
Sao lại có người mù quáng như vậy?
Quan trọng hơn, trong tài khoản của anh ta thực sự có 1,8 triệu tệ sao?
Tôi sắp suy sụp rồi.
Siết chặt nắm tay, hít sâu hai lần để lấy lại bình tĩnh, tôi mở khung chat trên nền tảng bán hàng và gửi cho đối phương một biểu cảm cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Xin lỗi, tôi nhập nhầm giá. Anh làm thủ tục hoàn tiền đi."
Đối phương trả lời ngay lập tức.
"Nhập nhầm? Ý cô là thấy ít quá? Tôi có thể đổi giá."
Tôi: "?"
Thế giới này điên rồi sao?
Hay là nhân dân tệ bỗng nhiên mất giá? 1,8 triệu tệ mà tôi còn chê ít sao?
Đây có thật là tiếng Trung không vậy, đại ca?
Tôi mở hồ sơ cá nhân của đối phương.
Ảnh đại diện để trống, nhưng trong phần giới thiệu, ba chữ quen thuộc đập ngay vào mắt tôi:
"Giang Thanh Dã."
Tim tôi ngay lập tức đập loạn nhịp.
02
Giang Thanh Dã – thái tử gia của giới kinh doanh Bắc Kinh, chồng quốc dân.
Không chỉ có gia thế hiển hách, bản thân anh ta cũng rất tài giỏi. Vài năm trước, anh sáng lập một công ty công nghệ, chỉ trong vòng một năm đã lên sàn chứng khoán.
Trong buổi ra mắt sản phẩm mới, anh mặc vest đen, dáng người cao ráo, gương mặt lạnh lùng cấm dục, khiến khán giả phía dưới hét vang:
"Giang tổng, debut ngay tại chỗ đi!"
Nếu là anh ta, thì cũng không có gì khó hiểu nữa.
Bá tổng có hệ thống tiền tệ riêng của họ.
Tôi cung kính trả lời:
"Giang tổng, tôi nhập nhầm giá thật ạ."
Giang Thanh Dã:
"Giá gốc là bao nhiêu? Cô còn món đồ nào của Lâm Hạ không?"
"Đồ của cô ấy, tôi mua hết. Giá bao nhiêu tùy cô đặt."
Tôi dán mắt vào màn hình, đọc từng chữ một, đọc suốt ba phút liền.
Lâm Hạ là tôi, tôi là Lâm Hạ.
Nhưng… ghép lại thì có nghĩa gì đây?
Tại sao Giang Thanh Dã lại biết tôi?
Anh ta là thái tử gia của giới kinh doanh Bắc Kinh.
Còn tôi chỉ là một người bình thường ở một thị trấn nhỏ, hai chúng tôi chẳng có chút liên quan nào, sao lại dính dáng đến nhau thế này?
Thấy tôi mãi không trả lời, Giang Thanh Dã gửi một tin nhắn thoại.
"Xin lỗi, tôi hơi kích động, mong là không làm cô hoảng sợ."
Giây tiếp theo, hệ thống thông báo:
"Mặt hàng của bạn đã được giao dịch thành công, giá 1,8 triệu tệ."
Tôi kinh hãi liên hệ với người mua, hy vọng anh ta có thể yêu cầu hoàn tiền.
Nhưng rồi tôi phát hiện, đối phương chính là thái tử gia của giới kinh doanh Bắc Kinh – Giang Thanh Dã.
Anh đau đớn hỏi tôi:
"Cô còn vật gì khác của Lâm Hạ không? Bao nhiêu tiền tôi cũng mua."
"Cô ấy là vợ quá cố của tôi."
01
Lúc dọn nhà, tôi sắp xếp lại tủ sách và phát hiện một chồng tài liệu ôn thi đại học.
Với phương châm "một xu cũng không thể lãng phí", tôi tiện tay đăng bán trên sàn giao dịch đồ cũ, đặt giá 180 tệ.
Hứa Thụ cười nhạo tôi vì quá mê tiền.
"Giáo trình sớm đã được cải biên rồi, mấy thứ này chắc chỉ bán được cho vựa ve chai. Đặt giá 18 tệ còn nghe được, 180 tệ, ai mà mua?"
Tôi phản bác lại.
"Thanh xuân vô giá, không thể bán rẻ."
Thật ra trong lòng tôi cũng không hy vọng gì nhiều.
Đã bảy năm kể từ khi tôi tốt nghiệp đại học, còn kỳ thi đại học thì đã mười năm trước. Giáo trình thay đổi mấy lần rồi, nghĩ đi nghĩ lại, chắc cũng chỉ có người thu mua phế liệu mới cần đến.
Không ngờ, chưa đầy ba phút sau, tôi đã nhận được tin nhắn thông báo:
"Mặt hàng của bạn đã được giao dịch thành công."
Tôi mừng rỡ mở ứng dụng ra.
Giây tiếp theo, tôi không tin vào mắt mình, dụi mắt thật mạnh.
"Giá giao dịch: 1,8 triệu tệ?"
Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ tôi vô ý đặt đơn vị tiền thành yên Nhật rồi sao?
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Nhìn lại mấy món đồ khác đang rao bán, phía trước vẫn là ký hiệu nhân dân tệ "¥", không nhầm được.
Tôi chợt nhớ ra lúc nhập giá, tay tôi có vẻ run nên vô tình bấm thêm vài số 0, nhưng cũng không kiểm tra lại.
Có lẽ người mua cũng không nhìn kỹ giá mà đã ấn thanh toán.
Tôi cố nuốt cảm giác nôn nao dâng lên trong cổ họng.
Không phải chứ? Người này mua đồ mà không thèm nhìn giá sao? 180 tệ với 1,8 triệu tệ mà cũng không phân biệt được?
Sao lại có người mù quáng như vậy?
Quan trọng hơn, trong tài khoản của anh ta thực sự có 1,8 triệu tệ sao?
Tôi sắp suy sụp rồi.
Siết chặt nắm tay, hít sâu hai lần để lấy lại bình tĩnh, tôi mở khung chat trên nền tảng bán hàng và gửi cho đối phương một biểu cảm cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Xin lỗi, tôi nhập nhầm giá. Anh làm thủ tục hoàn tiền đi."
Đối phương trả lời ngay lập tức.
"Nhập nhầm? Ý cô là thấy ít quá? Tôi có thể đổi giá."
Tôi: "?"
Thế giới này điên rồi sao?
Hay là nhân dân tệ bỗng nhiên mất giá? 1,8 triệu tệ mà tôi còn chê ít sao?
Đây có thật là tiếng Trung không vậy, đại ca?
Tôi mở hồ sơ cá nhân của đối phương.
Ảnh đại diện để trống, nhưng trong phần giới thiệu, ba chữ quen thuộc đập ngay vào mắt tôi:
"Giang Thanh Dã."
Tim tôi ngay lập tức đập loạn nhịp.
02
Giang Thanh Dã – thái tử gia của giới kinh doanh Bắc Kinh, chồng quốc dân.
Không chỉ có gia thế hiển hách, bản thân anh ta cũng rất tài giỏi. Vài năm trước, anh sáng lập một công ty công nghệ, chỉ trong vòng một năm đã lên sàn chứng khoán.
Trong buổi ra mắt sản phẩm mới, anh mặc vest đen, dáng người cao ráo, gương mặt lạnh lùng cấm dục, khiến khán giả phía dưới hét vang:
"Giang tổng, debut ngay tại chỗ đi!"
Nếu là anh ta, thì cũng không có gì khó hiểu nữa.
Bá tổng có hệ thống tiền tệ riêng của họ.
Tôi cung kính trả lời:
"Giang tổng, tôi nhập nhầm giá thật ạ."
Giang Thanh Dã:
"Giá gốc là bao nhiêu? Cô còn món đồ nào của Lâm Hạ không?"
"Đồ của cô ấy, tôi mua hết. Giá bao nhiêu tùy cô đặt."
Tôi dán mắt vào màn hình, đọc từng chữ một, đọc suốt ba phút liền.
Lâm Hạ là tôi, tôi là Lâm Hạ.
Nhưng… ghép lại thì có nghĩa gì đây?
Tại sao Giang Thanh Dã lại biết tôi?
Anh ta là thái tử gia của giới kinh doanh Bắc Kinh.
Còn tôi chỉ là một người bình thường ở một thị trấn nhỏ, hai chúng tôi chẳng có chút liên quan nào, sao lại dính dáng đến nhau thế này?
Thấy tôi mãi không trả lời, Giang Thanh Dã gửi một tin nhắn thoại.
"Xin lỗi, tôi hơi kích động, mong là không làm cô hoảng sợ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro