Chương 10
Xoài Chua Sữa Chua
2025-03-23 15:03:30
Nhưng hôm nay, cơ thể anh ấy lạnh như một tảng băng.
Những lời trách móc trong lòng tôi, bỗng dưng không thể thốt ra được.
"A Thụ, anh có thể kể lại mọi chuyện một cách rõ ràng không? Rốt cuộc là sao vậy?"
Hứa Thụ gật đầu.
"Ba năm trước, cuộc gọi cuối cùng của em, là gọi cho anh."
Anh ấy nói, thực ra giữa hai chúng tôi không hề cắt đứt liên lạc.
Những năm tháng tôi ở Bắc Kinh, tôi sống rất tệ, thường xuyên bệnh tật, chấn thương, ra vào bệnh viện như cơm bữa.
Và chúng tôi đã tình cờ gặp nhau ở đó.
Gặp lại bạn cũ, tôi vô cùng vui mừng, coi Hứa Thụ như chiếc phao cứu sinh của mình. Mỗi lần chịu ấm ức hay khó chịu điều gì, tôi đều kể cho anh ấy nghe.
Hứa Thụ rất bất bình thay tôi, thường hỏi tôi:
"Lâm Hạ, em có hạnh phúc không?"
Tôi lắc đầu.
"Không hạnh phúc."
Anh ấy xót xa siết c.h.ặ.t t.a.y tôi.
"Vậy sao không thử thay đổi cách khác?"
Tôi như bị kim chích vào tim, vội vàng rụt tay lại.
"Rời xa Giang Thanh Dã, em sẽ càng không hạnh phúc hơn."
Tôi hiểu ẩn ý trong lời nói của Hứa Thụ, từ đó về sau, không còn liên lạc với anh ấy nữa.
Mãi cho đến ngày 29 tháng 3, sinh nhật tôi.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi gọi cho Hứa Thụ, giọng nói rất bình tĩnh.
"Hứa Thụ, em mệt quá rồi."
Nhưng từ sự bình tĩnh ấy, Hứa Thụ lại nghe ra được nỗi tuyệt vọng đang âm ỉ dưới mặt nước.
"Lâm Hạ, em đang ở đâu?"
"Nếu có thể làm lại một lần nữa, em ước gì chưa từng gặp anh ấy."
Nói xong câu đó, tôi đạp mạnh chân ga.
18
Ông trời thực sự đã nghe thấy lời cầu nguyện của tôi.
Cho tôi một cơ hội để lựa chọn lại từ đầu.
Lần này, tôi hoàn toàn quên mất Giang Thanh Dã.
Tôi không nhớ hai chúng tôi đã từng quấn quýt hôn nhau dưới giàn hoa hồng, không nhớ anh ấy từng cõng tôi đi rất lâu, rất xa, dịu dàng gọi tôi là "Tiểu Ngoan".
Cũng không nhớ những tổn thương và lạnh lùng mà anh ấy đã gây ra.
Giang Thanh Dã như một thước phim bị cắt bỏ khỏi câu chuyện, hoàn toàn biến mất khỏi quỹ đạo cuộc đời tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Không thể nói rõ cảm giác ra sao, trong lòng tôi như trống rỗng, cơn đau âm ỉ len lỏi dâng lên.
Tôi ngẩn ngơ, gỡ khỏi vòng tay của Hứa Thụ.
Anh ấy càng trở nên lo lắng.
"Hạ Bảo, em giận anh sao?"
Tôi nghiêm mặt, cố tình dọa anh ấy.
"Đúng vậy, chuyện quan trọng như thế này, anh lại giấu em suốt ba năm trời."
Hứa Thụ cười khổ.
"Là anh sai."
"Anh thích em rất lâu, rất lâu rồi, nhưng mãi không có cơ hội. Anh thừa nhận, khoảnh khắc biết em mất trí nhớ, sự ích kỷ trong anh đã chiến thắng lương tâm."
"Anh quá tham lam."
"Anh đã lợi dụng cơ hội này."
Hứa Thụ loạng choạng lùi lại một bước, tựa người vào cánh cửa.
Anh ấy cụp mắt xuống, hàng mi dài đổ bóng trên gương mặt, trông đơn độc và yếu ớt vô cùng.
"Hạ Bảo—"
Anh ấy siết chặt nắm tay, khớp ngón tay trắng bệch.
"Anh thật sự quá ích kỷ."
Hứa Thụ vẫn còn mặc áo blouse trắng của bệnh viện, vẻ mặt tiều tụy đến mức như sắp vỡ vụn.
Tôi lập tức không đành lòng.
"Ôi trời, em không có ý đó mà!"
"Anh đừng buồn nữa."
Tôi chủ động ôm lấy anh ấy, vùi mặt vào cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên cằm anh.
Tôi chỉ định an ủi anh ấy mà thôi.
Nhưng không hiểu sao, sự việc dần dần phát triển theo hướng không thể nói rõ.
Hứa Thụ dễ dàng bế tôi lên, ép tôi vào cánh cửa, gọi tên tôi hết lần này đến lần khác bằng giọng nói khàn khàn.
Chiếc áo blouse trắng bị kéo xuống một nửa, lỏng lẻo rũ trên vai anh ấy.
Bên trong là chiếc áo phông đen, để lộ cánh tay rắn chắc, gân xanh nổi lên, siết chặt lấy tôi.
Một nửa là cao quý thanh khiết, cứu người chữa bệnh.
Nửa còn lại, hoàn toàn là ham muốn trần tục và bản năng nguyên thủy nhất.
Tôi nhìn đến đỏ mặt, hai chân mềm nhũn, thực sự không đứng vững được nữa.
Hứa Thụ bế tôi suốt dọc đường, đến mép ghế sofa, cả hai không muốn rời nhau dù chỉ một giây.
Cho đến khi tôi kiệt sức hoàn toàn, đầu óc trống rỗng, ánh sáng trắng vụt qua trong tâm trí không biết bao nhiêu lần, Hứa Thụ mới thỏa mãn dừng lại.
Những lời trách móc trong lòng tôi, bỗng dưng không thể thốt ra được.
"A Thụ, anh có thể kể lại mọi chuyện một cách rõ ràng không? Rốt cuộc là sao vậy?"
Hứa Thụ gật đầu.
"Ba năm trước, cuộc gọi cuối cùng của em, là gọi cho anh."
Anh ấy nói, thực ra giữa hai chúng tôi không hề cắt đứt liên lạc.
Những năm tháng tôi ở Bắc Kinh, tôi sống rất tệ, thường xuyên bệnh tật, chấn thương, ra vào bệnh viện như cơm bữa.
Và chúng tôi đã tình cờ gặp nhau ở đó.
Gặp lại bạn cũ, tôi vô cùng vui mừng, coi Hứa Thụ như chiếc phao cứu sinh của mình. Mỗi lần chịu ấm ức hay khó chịu điều gì, tôi đều kể cho anh ấy nghe.
Hứa Thụ rất bất bình thay tôi, thường hỏi tôi:
"Lâm Hạ, em có hạnh phúc không?"
Tôi lắc đầu.
"Không hạnh phúc."
Anh ấy xót xa siết c.h.ặ.t t.a.y tôi.
"Vậy sao không thử thay đổi cách khác?"
Tôi như bị kim chích vào tim, vội vàng rụt tay lại.
"Rời xa Giang Thanh Dã, em sẽ càng không hạnh phúc hơn."
Tôi hiểu ẩn ý trong lời nói của Hứa Thụ, từ đó về sau, không còn liên lạc với anh ấy nữa.
Mãi cho đến ngày 29 tháng 3, sinh nhật tôi.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi gọi cho Hứa Thụ, giọng nói rất bình tĩnh.
"Hứa Thụ, em mệt quá rồi."
Nhưng từ sự bình tĩnh ấy, Hứa Thụ lại nghe ra được nỗi tuyệt vọng đang âm ỉ dưới mặt nước.
"Lâm Hạ, em đang ở đâu?"
"Nếu có thể làm lại một lần nữa, em ước gì chưa từng gặp anh ấy."
Nói xong câu đó, tôi đạp mạnh chân ga.
18
Ông trời thực sự đã nghe thấy lời cầu nguyện của tôi.
Cho tôi một cơ hội để lựa chọn lại từ đầu.
Lần này, tôi hoàn toàn quên mất Giang Thanh Dã.
Tôi không nhớ hai chúng tôi đã từng quấn quýt hôn nhau dưới giàn hoa hồng, không nhớ anh ấy từng cõng tôi đi rất lâu, rất xa, dịu dàng gọi tôi là "Tiểu Ngoan".
Cũng không nhớ những tổn thương và lạnh lùng mà anh ấy đã gây ra.
Giang Thanh Dã như một thước phim bị cắt bỏ khỏi câu chuyện, hoàn toàn biến mất khỏi quỹ đạo cuộc đời tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Không thể nói rõ cảm giác ra sao, trong lòng tôi như trống rỗng, cơn đau âm ỉ len lỏi dâng lên.
Tôi ngẩn ngơ, gỡ khỏi vòng tay của Hứa Thụ.
Anh ấy càng trở nên lo lắng.
"Hạ Bảo, em giận anh sao?"
Tôi nghiêm mặt, cố tình dọa anh ấy.
"Đúng vậy, chuyện quan trọng như thế này, anh lại giấu em suốt ba năm trời."
Hứa Thụ cười khổ.
"Là anh sai."
"Anh thích em rất lâu, rất lâu rồi, nhưng mãi không có cơ hội. Anh thừa nhận, khoảnh khắc biết em mất trí nhớ, sự ích kỷ trong anh đã chiến thắng lương tâm."
"Anh quá tham lam."
"Anh đã lợi dụng cơ hội này."
Hứa Thụ loạng choạng lùi lại một bước, tựa người vào cánh cửa.
Anh ấy cụp mắt xuống, hàng mi dài đổ bóng trên gương mặt, trông đơn độc và yếu ớt vô cùng.
"Hạ Bảo—"
Anh ấy siết chặt nắm tay, khớp ngón tay trắng bệch.
"Anh thật sự quá ích kỷ."
Hứa Thụ vẫn còn mặc áo blouse trắng của bệnh viện, vẻ mặt tiều tụy đến mức như sắp vỡ vụn.
Tôi lập tức không đành lòng.
"Ôi trời, em không có ý đó mà!"
"Anh đừng buồn nữa."
Tôi chủ động ôm lấy anh ấy, vùi mặt vào cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên cằm anh.
Tôi chỉ định an ủi anh ấy mà thôi.
Nhưng không hiểu sao, sự việc dần dần phát triển theo hướng không thể nói rõ.
Hứa Thụ dễ dàng bế tôi lên, ép tôi vào cánh cửa, gọi tên tôi hết lần này đến lần khác bằng giọng nói khàn khàn.
Chiếc áo blouse trắng bị kéo xuống một nửa, lỏng lẻo rũ trên vai anh ấy.
Bên trong là chiếc áo phông đen, để lộ cánh tay rắn chắc, gân xanh nổi lên, siết chặt lấy tôi.
Một nửa là cao quý thanh khiết, cứu người chữa bệnh.
Nửa còn lại, hoàn toàn là ham muốn trần tục và bản năng nguyên thủy nhất.
Tôi nhìn đến đỏ mặt, hai chân mềm nhũn, thực sự không đứng vững được nữa.
Hứa Thụ bế tôi suốt dọc đường, đến mép ghế sofa, cả hai không muốn rời nhau dù chỉ một giây.
Cho đến khi tôi kiệt sức hoàn toàn, đầu óc trống rỗng, ánh sáng trắng vụt qua trong tâm trí không biết bao nhiêu lần, Hứa Thụ mới thỏa mãn dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro