Em Như Mùa Hạ

Chương 11

Xoài Chua Sữa Chua

2025-03-23 15:03:30

19

 

Tôi nằm vật trên ghế sofa, thở hổn hển.

 

Chợt nhớ ra điều gì đó.

 

"Này, sao anh lại quen biết Giang Thanh Dã vậy? Chẳng lẽ mỗi lần em đến bệnh viện, anh ta đều đi cùng em sao?"

 

"Vậy thì làm sao anh có cơ hội tỏ tình với em được? Nghe có gì đó không hợp lý lắm."

 

Hứa Thụ im lặng vài giây, sau đó đưa điện thoại cho tôi.

 

"Hạ Bảo, đã đến nước này rồi, anh cũng không giấu em nữa."

 

"Ba anh và nhà họ Giang là rất thân thiết. Chỉ là… ba mẹ anh cũng ly hôn, từ nhỏ anh sống với mẹ."

 

"Mỗi kỳ nghỉ đông và hè, anh đều về Bắc Kinh, anh và Giang Thanh Dã quen nhau từ nhỏ."

 

Tôi trợn tròn mắt, nhìn dãy số trong tài khoản ngân hàng trên màn hình điện thoại.

 

"Hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn, hàng triệu… má ơi!"

 

"Sao mấy người ai cũng là tổng tài bá đạo thế? Còn em thì sao? Em chẳng lẽ không có thân phận bí ẩn nào à? Em không phục!"

 

Hứa Thụ bật cười.

 

"Tất cả là của em, đều là của em."

 

"Anh nói anh giàu, em chưa từng tin mà."

 

Tôi sững người.

 

Hồi đó, khi Hứa Thụ nói muốn mua nhà cưới, anh ấy chọn khu sang trọng bậc nhất, căn hộ hơn ba trăm mét vuông.

 

Tôi đã mắng anh ấy một trận tơi bời.

 

Tôi biết ba mẹ anh ấy ly hôn, mẹ anh chỉ là một giáo viên trung học bình thường.

 

Hứa Thụ mới tốt nghiệp đại học chưa bao lâu, bác sĩ những năm đầu thu nhập cũng không cao, tính toán thế nào cũng không thể tiết kiệm được từng đó tiền.

 

Căn nhà ba phòng ngủ ở Hàng Thành, dù chọn mức giá hợp lý, cũng phải tốn ít nhất bốn đến năm triệu tệ.

 

Tôi đã ép anh ấy cùng tôi tiết kiệm từng đồng, dè sẻn từng chút.

 

Ba năm sống kham khổ, tất cả đều là do tôi tự chuốc lấy.

 

Tức đến nỗi tôi đập mạnh vào đùi Hứa Thụ.

 

"Vậy sao bây giờ anh lại chịu nói ra?"

 

Hứa Thụ nắm lấy tay tôi.

 

"Thẩm Bác Lâm nói em vui sướng suýt bay lên trời khi nhận được một triệu tệ."

 

"Giang Thanh Dã giàu như vậy, anh sợ…"

 

Anh ấy ngập ngừng vài giây, nhìn tôi chăm chú với vẻ mặt nghiêm túc.

 

"Hạ Bảo, những gì anh ta có, anh đều có."

 

"Những gì anh có, tất cả đều dành cho em."

 

"Hãy ở bên anh, được không?"

 

Tôi hếch cằm, kiêu ngạo đáp:

 

"Xem biểu hiện của anh đã— này, anh làm gì vậy, buông em ra!"

 

Hứa Thụ nắm lấy mắt cá chân tôi, kéo tôi về phía anh ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Không phải em bảo xem biểu hiện sao?"

 



 

20

 

Hứa Thụ bị bệnh viện gọi đi cấp cứu, còn tôi ở nhà một mình, ngủ mê mệt đến tận chiều hôm sau.

 

Bụng đói cồn cào, tôi gọi đồ ăn giao tận nhà.

 

Nửa tiếng sau, điện thoại vang lên, giọng của anh chàng shipper đầy bối rối.

 

"Alo, có một người đang đứng trước cửa nhà cô… anh ta giật mất đồ ăn của tôi rồi."

 

Tôi lê dép đến cửa, mở ra.

 

Giang Thanh Dã đứng đó, đuôi mắt đỏ hoe, râu ria lởm chởm, trên tay còn cầm túi đồ ăn của tôi.

 

Thấy tôi mở cửa, anh ta cứ thế đi vào, không nói một lời.

 

Anh shipper hỏi tôi có cần báo cảnh sát không.

 

Tôi lắc đầu.

 

"Không cần đâu, anh ấy là bạn tôi."

 

Biết rõ đầu đuôi câu chuyện, tôi không còn ghét bỏ Giang Thanh Dã như lúc đầu nữa, cũng không thấy anh ta có vấn đề về thần kinh.

 

Nhưng tôi vẫn cố tình để cửa mở.

 

Giang Thanh Dã đưa mắt quan sát xung quanh, giọng khàn đặc.

 

"Em sống cùng Hứa Thụ à?"

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Tôi lấy túi đồ ăn từ tay anh ta, mở ra, lấy từng hộp ra ngoài.

 

"Giang tổng, chúng ta thanh toán sòng phẳng rồi đúng không? Anh còn chuyện gì nữa sao?"

 

"Tiểu Ngoan."

 

Giang Thanh Dã khàn giọng gọi tôi, ánh mắt u tối, vẻ mặt đầy chua xót.

 

"Anh là ai?"

 

"Tổng giám đốc Giang, chủ tịch tập đoàn Giang thị."

 

Đôi mắt anh ta càng thêm ảm đạm, mơ hồ ánh lên tia nước.

 

Tôi thử đoán tiếp:

 

"Thái tử gia của giới thượng lưu?"

 

"Ông chồng quốc dân?"

 

"Kim cương vương lão ngũ?"

 

Giang Thanh Dã bật cười chua chát.

 

"Em thực sự đã quên anh rồi."

 

Anh ta im lặng một lúc, giọng nói nghẹn ngào:

 

"Đêm qua, anh đã cho người điều tra tình hình của em những năm qua."

 

"Em mất trí nhớ rồi."

 

"Lâm Hạ, thà rằng em hận anh, anh cũng không muốn em quên anh."

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Em Như Mùa Hạ

Số ký tự: 0