Em Như Mùa Hạ

Chương 12

Xoài Chua Sữa Chua

2025-03-23 15:03:30

Giang Thanh Dã đột nhiên sải bước tới, mạnh mẽ nắm lấy cánh tay tôi, giọng nói mất kiểm soát mà cao vút lên:

 

"Sao em có thể quên anh được?"

 

21

 

"Này này—thả tay ra!"

 

Tôi giơ đũa lên, chĩa thẳng vào mắt anh ta.

 

"Nếu anh còn làm bậy, tôi đ.â.m c.h.ế.t anh đấy."

 

Giang Thanh Dã ngoan ngoãn buông tay, ánh mắt đầy đau đớn nhìn tôi.

 

"Em hoàn toàn không giống trước kia nữa."

 

"Tất nhiên rồi, tôi vốn không phải Lâm Hạ mà."

 

Sợ anh ta ghi âm, tôi trả lời vô cùng chặt chẽ, vừa mở hộp cơm vừa húp mì sột soạt.

 

Giang Thanh Dã lặng lẽ nhìn tôi một lúc, rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện.

 

Anh ta im lặng dõi theo tôi ăn, không nói thêm một lời nào.

 

Nhìn một lúc, bỗng nhiên anh ta mỉm cười dịu dàng.

 

"Em thích nhai bên trái khi ăn."

 

"Ăn vài miếng mì là phải uống một ngụm nước to."

 

"Khụ khụ khụ!"

 

Tôi vội đặt cốc nước xuống.

 

"Em chính là Lâm Hạ, thói quen của em không thay đổi, sao có thể chỉ quên mình anh?"

 

Mắt Giang Thanh Dã đỏ hoe.

 

Tôi rút khăn giấy đưa cho anh ta, an ủi: "Người mất không thể sống lại, Giang tổng, nén bi thương đi."

 

Giang Thanh Dã không nhận khăn giấy mà nhân cơ hội nắm lấy tay tôi.

 

"Lâm Hạ, anh đã hỏi bác sĩ rồi. Chỉ cần kích thích đủ mạnh, có thể em sẽ khôi phục ký ức."

 

"Chúng ta đến Pháp một chuyến được không? Yêu lại từ đầu, làm lại từ đầu—"

 

"Đồ thần kinh! Giang tổng, anh còn như vậy nữa tôi báo cảnh sát đấy, nói chuyện thì nói chuyện, đừng có động tay động chân."

 

Tôi vung tay hất tay anh ta ra, thẳng thừng đuổi khách.

 

Nhưng Giang Thanh Dã không chịu từ bỏ.

 

Anh ta nói, trước đây tôi yêu anh ta đến c.h.ế.t đi sống lại.

 

Dù anh ta hành hạ tôi thế nào, tôi cũng không chịu rời xa.

 

Ba chữ "Giang Thanh Dã" đã khắc vào xương tủy tôi, hòa vào m.á.u tôi, không thể rút khỏi cuộc đời tôi.

 

Chính tôi đã từng nói với anh ta như vậy.

 

Tôi cố chấp, cuồng nhiệt, tự thiêu mình như pháo hoa, dốc hết sức để yêu anh ta.

 

Anh ta không tin, làm sao tôi có thể quên tất cả những điều đó.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Tôi nhét túi rác vào tay anh ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Giang tổng, xuống lầu thì tiện tay đổ rác giúp tôi nhé, cảm ơn."

 

Rồi không chút do dự đóng sầm cửa lại.

 

22

 

Giang Thanh Dã không chịu bỏ cuộc.

 

Anh ta đổi cách khác để đối phó với tôi.

 

Anh ta nói, nếu tôi không chịu nhận mình là Lâm Hạ, vậy cũng không sao.

 

Cứ coi như hai chúng tôi là người xa lạ.

 

Tôi và Hứa Thụ chưa kết hôn, vậy anh ta cũng có thể theo đuổi tôi.

 

Anh ta bắt đầu thường xuyên xuất hiện xung quanh tôi.

 

Tặng hoa, tặng trang sức, cố gắng tái hiện những khoảnh khắc ngọt ngào ngày trước.

 

Tôi kiên quyết từ chối.

 

"Giang tổng, anh đừng quấy rầy tôi nữa."

 

Giang Thanh Dã cầu xin tôi.

 

"Cho anh một cơ hội để bù đắp, Tiểu Ngoan, thử ở bên anh đi, em sẽ yêu anh lần nữa."

 

Anh ta nâng hộp trang sức, cẩn thận nhét vào tay tôi.

 

"Em từng nói, về ngoại hình, anh là kiểu người em thích nhất. Đã là tình cảm bản năng, thì dù gặp lại bao nhiêu lần, em cũng sẽ lại yêu anh."

 

Tôi mất kiên nhẫn.

 

"Đã yêu nhau đến thế, vậy hồi đó anh ở đâu? Sao phải dồn tôi đến mức tự sát?"

 

Cả người Giang Thanh Dã chấn động, sắc mặt lập tức trắng bệch.

 

"Tự sát?"

 

Giọng anh ta run rẩy, vẻ mặt không thể tin được.

 

"Không phải tai nạn xe, mà là tự sát sao? Lâm Hạ, có phải em đã nhớ ra gì rồi không?"

 

Tôi lắc đầu, quăng hộp trang sức lại vào n.g.ự.c anh ta.

 

"Lỡ miệng thôi, không phải tôi tự sát, mà là vợ cũ của anh, Lâm Hạ, tự sát."

 

"A Thụ nói với tôi, thứ tình yêu của anh, chỉ có thể bức c.h.ế.t cô ấy."

 

"Giang Thanh Dã, tôi nói lần cuối, tôi và A Thụ sắp kết hôn rồi, tôi yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi, tôi không thể nào cân nhắc người khác."

 

"Buông tay đi, giữ thể diện một chút được không?"

 

Giang Thanh Dã lặng thinh.

 

Anh ta cô độc đứng bên đường, ánh đèn đường kéo bóng anh ta dài lê thê.

 

Tôi không ngoảnh đầu lại, sải bước bỏ đi.

 

23

 

Hai ngày liên tiếp, Giang Thanh Dã không xuất hiện nữa.

 

Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, không ngờ lại có một cặp khác tìm đến cửa—Thẩm Uyển Dung và Giang Nguyễn.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Em Như Mùa Hạ

Số ký tự: 0