Em Như Mùa Hạ

Chương 13

Xoài Chua Sữa Chua

2025-03-23 15:03:30

Giang Nguyễn khí thế hùng hổ, vừa vào cửa đã buông một câu: "Đồ tiện nhân!"

 

Thẩm Uyển Dung giơ tay lên.

 

"Nguyễn Nguyễn ra cửa đợi đi."

 

Giang Nguyễn bực bội dậm chân, hậm hực quay đầu đi.

 

"Biết rồi! Nhưng đừng đối xử với cô ta quá tử tế đấy!"

 

Cửa phòng đóng lại, Thẩm Uyển Dung vuốt mấy lọn tóc bên tai, kiêu ngạo nhìn tôi.

 

"Tôi đã biết hết chuyện giữa cô và Giang Thanh Dã rồi."

 

"Lâm Hạ, mất trí nhớ, trở về cuộc sống bình dân của mình, cảm thấy thế nào?"

 

"Lương tám nghìn một tháng, cuộc sống có phải rất chật vật không? Thế nên vừa thấy Giang Thanh Dã, lập tức bám lấy như kẹo cao su?"

 

Cô ta khẽ nhếch môi đầy khinh miệt.

 

"Tôi biết những cô gái như cô đang nghĩ gì. Ai cũng mơ làm dâu hào môn. Nhưng đáng tiếc, hào môn không phải nơi dễ ở."

 

"Cô vẫn chưa biết mình đã c.h.ế.t như thế nào ba năm trước, đúng không?"

 

Thẩm Uyển Dung cười lạnh, đầy ác ý.

 

"Cô không sống nổi đâu, Lâm Hạ. Dù có gả cho Giang Thanh Dã thêm vạn lần, cô cũng không có được cuộc sống trong mơ đâu."

 

Cô ta cố tình phóng đại, kể lại những gì tôi từng trải qua.

 

Nghe xong, toàn thân tôi lạnh toát.

 

Bị người ta nhấn đầu xuống nước vô số lần, suýt c.h.ế.t ngạt trong hồ bơi.

 

Bị nhốt ngoài sân trong cơn mưa lớn, không được phép vào nhà.

 

Lúc trượt tuyết bị kẻ khác cố tình làm gãy ván, đẩy xuống dốc.

 

Tôi thật sự không biết, Lâm Hạ đã trải qua những chuyện kinh khủng đến vậy.

 

Chưa kể những lời dè bỉu, xa lánh, khó dễ.

 

Người duy nhất cô ấy yêu—Giang Thanh Dã—chỉ khoanh tay đứng nhìn, không hề ra tay giúp đỡ.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Không lạ gì khi cô ấy trầm cảm, khi cô ấy có phản ứng căng thẳng quá mức.

 

Đây còn là cuộc sống của con người sao?

 

Thẩm Uyển Dung cảnh cáo tôi.

 

"Gả cho Giang Thanh Dã, cô sẽ lại đi vào vết xe đổ ba năm trước. Đây có phải điều cô muốn không?"

 

24

 

Tôi ngồi yên, không đáp.

 

Thấy tôi đờ đẫn, Thẩm Uyển Dung thở phào, lại lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, đẩy tới trước mặt tôi.

 

"Ở đây có mười triệu. Nhận tiền, rồi biến khỏi tầm mắt của Giang Thanh Dã."

 

"Cô thông minh đấy, hẳn là biết phải chọn thế nào."

 

Tôi vẫn không nhúc nhích. Thẩm Uyển Dung mất kiên nhẫn, phát cáu.

 

"Cô rốt cuộc muốn gì?"

 

Tôi vội vàng lục túi, lấy ra giấy bút.

 

"Chờ chút, cô viết một bản thỏa thuận tặng tiền tự nguyện ở đây, điền cả số căn cước công dân vào, rồi dùng dấu mực này điểm chỉ."

 

Thẩm Uyển Dung sững lại một giây, lập tức nhận lấy giấy bút, vừa viết vừa cười khẩy.

 

"Tôi biết mà, yêu với chả đương, mấy đứa nghèo các cô, suy cho cùng vẫn chỉ vì lợi ích."

 

"Tôi còn một điều kiện nữa. Gọi Giang Nguyễn vào."

 

Giang Nguyễn bước vào, thấy thẻ ngân hàng và thỏa thuận trên bàn liền hừ lạnh, lật mắt khinh thường.

 

"Hừ, đúng là như tôi đoán!"

 

"Tôi đã nói rồi, tiện nhân vẫn là tiện nhân, nói đi, còn yêu cầu gì nữa—A!!!"

 

Tôi bật dậy, đ.ấ.m thẳng vào sống mũi cô ta.

 

"Yêu cầu của tôi là—trước khi đi, phải đánh hai người thêm trận nữa!"

 

Nói xong tôi lao vào, tát qua tát lại, túm tóc, đá vào bụng, lại đánh thêm một trận ra trò.

 

Vẫn chưa học khôn từ lần trước, hai chị em nhà này còn mặc váy bó sát, tóc xoăn sóng to, giày cao gót mảnh dẻ.

 

Bất tiện đủ đường.

 

Còn tôi, quần jeans, giày thể thao, hành động nhanh nhẹn như thỏ, né tránh linh hoạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Đánh xong một trận, tôi sảng khoái nhét thỏa thuận cùng thẻ ngân hàng vào túi.

 

"Nếu hai người dám báo cảnh sát kiện tôi, tôi lập tức tìm Giang Thanh Dã giải quyết!"

 

"Hồi trước hai người bắt nạt tôi nhiều lần như thế, bị tôi đánh hai trận đã là rẻ rồi."

 

25

 

Ngẩng cao đầu rời khỏi nhà hàng, hai người kia vẫn còn khóc trong phòng riêng, quả nhiên không dám đuổi theo.

 

Tôi hớn hở vô cùng.

 

Thầm đếm trong đầu: Mười triệu của Giang Thanh Dã, mười triệu của Thẩm Uyển Như, tổng cộng hai mươi triệu rồi.

 

Còn tiền trong tài khoản của Hứa Thụ nữa, tiêu mãi không hết!

 

Chỉ tiếc là Hứa Thụ bận rộn công việc, không có thời gian đi nghỉ dưỡng với tôi, nếu không chúng tôi đã có thể đi du lịch khắp thế giới.

 

Tôi nài nỉ Hứa Thụ xin nghỉ phép vài ngày để cả hai có thể thoải mái tận hưởng kỳ nghỉ.

 

Anh ấy tỏ vẻ khó xử.

 

"Không duyệt nghỉ phép đâu, trừ khi—"

 

"Gì cơ?"

 

"Nghỉ phép kết hôn, có tận mười lăm ngày."

 

Đột nhiên, Hứa Thụ quỳ một gối xuống, lấy từ túi áo ra một chiếc hộp trang sức.

 

"Hạ Bảo, em có đồng ý lấy anh không?"

 

Tôi cười rạng rỡ, đưa tay ra.

 

"Wow, chiếc nhẫn kim cương to quá!"

 

Trước ngày cưới, trời mưa rất lớn.

 

Tôi xuống lầu đổ rác, tình cờ thấy Giang Thanh Dã đứng lặng trong mưa.

 

Anh ta không mang ô, toàn thân ướt sũng như chuột lột, cứ thế ngây ngốc nhìn chằm chằm vào cửa sổ nhà tôi.

 

Thấy tôi bước ra, anh ta lau mặt một cái, giọng run rẩy nói lời xin lỗi.

 

"Xin lỗi em."

 

"Lâm Hạ, anh không biết em đã từng bị dồn ép đến mức đó."

 

"Anh đã cắt đứt toàn bộ hợp tác với nhà họ Thẩm rồi, sau này cũng sẽ không có bất kỳ liên hệ nào với họ nữa."

 

"Em có thể—"

 

"Không thể!"

 

Tôi chặn lời anh ta.

 

"Giang Thanh Dã, ngày mai tôi kết hôn rồi."

 

Anh ta sững sờ.

 

Dưới ánh đèn đường, những sợi mưa bạc lấp lánh rơi xuống không ngớt.

 

Trong đôi mắt Giang Thanh Dã, tia hy vọng cuối cùng bị nước mưa dập tắt, chỉ còn lại tro tàn lạnh lẽo.

 

Anh ta nhếch môi, yết hầu khẽ chuyển động khó khăn.

 

"Chúc mừng em, Lâm Hạ."

 

"Chúc em hạnh phúc."

 

"Cảm ơn."

 

Tôi bỏ túi rác xuống.

 

Khi trở lại tầng trên, tôi liếc xuống từ cửa sổ.

 

Giang Thanh Dã vẫn đứng đó.

 

Màn mưa phủ xuống bầu trời, bao trùm lấy anh từ bốn phương tám hướng.

 

Anh cô độc.

 

Như thể mãi mãi bị mắc kẹt trong những ký ức ẩm ướt và u ám.

 

Tôi đứng trong ánh đèn ấm áp, rùng mình một cái, quấn chặt chiếc chăn lông quanh người.

 

Chuyện này chẳng còn liên quan đến tôi nữa.

 

Tôi và Hứa Thụ, hai người, ba bữa cơm, bốn mùa bình yên.

 

Tương lai sáng lạn đang chờ đợi phía trước.

 

(Hết)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Em Như Mùa Hạ

Số ký tự: 0