Xuyên Vào Tiểu Thuyết Rác À?

Chương 9

Vạn Sự Như Ý

2025-03-15 14:16:12

Còn ta và Chi Nương không đi—bởi vì chúng ta chẳng có nơi nào để đi cả.

---

Chỉ trong mấy ngày, lưu dân kéo đến không ngừng.

Cửa lớn Di Hồng Lâu bị họ đập ầm ầm.

Ta ra ngoài, định đổi chút gạo mì, nhưng vừa bước chân ra khỏi cửa đã thấy cảnh tượng hỗn loạn khôn cùng.

Lưu dân cướp bóc, đốt phá khắp nơi. Cửa thành chật kín xe ngựa, thương nhân có chút của cải đều vội vã mang theo gia sản bỏ trốn. Nhưng vừa ra khỏi cửa thành liền bị lưu dân ùa lên, g.i.ế.c người cướp của.

Những người tay không mang theo hành lý thì len lách giữa khe hở xe ngựa, cố tìm đường sống.

Giữa đám đông hỗn loạn, ta chợt nhìn thấy Xuân Chi.

Nàng mặc bộ quần áo vá chằng vá đụp, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo một nam nhân.

Trong lúc xô đẩy, nàng và nam nhân kia bị tách ra.

“Trương Sinh! Trương Sinh!”

Nam nhân kia chỉ quay đầu lại liếc một cái, rồi lập tức chạy mất.

Xuân Chi hoảng loạn tìm kiếm trong dòng người, nhưng chẳng bao lâu đã bị xô ngã xuống đất.

Dòng người như thủy triều dâng lên, chỉ trong chớp mắt, nàng đã bị vùi lấp, hoàn toàn không thấy đâu nữa.

Xanh Xao

Ta sợ hãi, lập tức quay đầu bỏ chạy, không dám dừng lại.

Chi Nương!

Ta phải về tìm Chi Nương!

Ta đẩy cửa bước ra, cảnh tượng trong viện hỗn loạn vô cùng.

Chưa kịp định thần, chân ta vướng vào một mảnh bàn gãy, ngã sấp xuống đất.

Ta vội bò dậy, không dám phát ra tiếng động.

Từ trên lầu truyền đến tiếng động lạ, là từ phòng của Chi Nương.

Ta cầm lấy một khúc gỗ bên cạnh, cẩn thận men theo cầu thang đi lên.

Qua khe hở trên cửa sổ hoa, ta nhìn thấy chiếc màn giường của Chi Nương đang lay động dữ dội.

Cánh tay trắng ngần của nàng bị trói chặt trên đầu giường, chân giãy giụa kịch liệt.

Chi Nương nước mắt giàn giụa, khóe mắt gần như nứt ra.

Lúc nam nhân trên người nàng vô tình nghiêng đầu, ánh mắt Chi Nương bỗng bắt gặp ta.

Đôi mắt nàng tràn đầy tuyệt vọng, nhưng trong khoảnh khắc đó, dường như lóe lên một tia sáng.

Ta cắn chặt răng, định lao vào, nhưng Chi Nương đột nhiên nhíu mày, liều mạng lắc đầu.

---

“Lão đại còn chưa xong sao?”

“Ha ha, hàng này ngon đấy, lão tử là người thứ hai.”

“Được! Được! Được!”

Tiếng cười sằng sặc vọng ra từ nhà bếp.

Mồ hôi rịn đầy trán, ta run rẩy nắm chặt khúc gỗ trong tay.

Chi Nương đau đớn nhìn ta, tiếp tục lắc đầu.

Nàng muốn ta trốn đi.

Lòng bàn tay ta bị siết chặt đến phát đau, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

Ngay khi tiếng bước chân trên cầu thang ngày càng gần, ta cắn răng lách mình vào căn phòng bên cạnh.

Cửa phòng đối diện mở ra rồi lại đóng sầm lại.

Ta xé một góc váy, bịt chặt lấy tai mình.

Không nghe thấy… thì sẽ không đau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta không thể ra ngoài.

Ta không cứu được Chi Nương.

Chi Nương từng nói, mạng người có thể thấp hèn, nhưng chỉ cần còn sống thì vẫn còn hy vọng. Đông qua rồi sẽ có xuân.

Cắn chặt môi đến bật máu, ta chưa bao giờ tỉnh táo đến vậy.

Ta nghĩ, nếu ta và Chi Nương là nam nhân, có lẽ đã không đến mức này.

---

Sáng hôm sau, thành vỡ.

Tiếng gào thét, tiếng vó ngựa dồn dập, ánh lửa ngút trời chiếu sáng cả mái nhà.

Loạn quân tràn vào thành, lùng sục khắp nơi.

Mấy tên lưu dân xông vào bếp, điên cuồng cướp bóc lương thực.

Ta co rúm lại trong góc, siết chặt lấy bụng đang quặn thắt vì đói.

Chỉ đến khi nghe thấy tiếng bước chân rời đi, ta mới quệt nước mắt, lao ra ngoài.

“Chi Nương?”

Ta đẩy cửa bước vào, trên giường chỉ còn lại một chiếc chăn mỏng.

Ta sững lại nơi ngưỡng cửa, không dám tiến gần hơn.

Nhưng bên ngoài tiếng trống trận thúc giục, vó ngựa rầm rập, tiếng người gào khóc vang dội khắp nơi.

“Chi Nương…” Giọng ta nghẹn ngào.

“Tiểu Nguyệt Nhi.”

Chi Nương ngồi dậy, nước mắt lấp lánh trên gò má, nhưng đôi mắt lại sáng rực.

“Ta đã từng trải qua địa ngục một lần. Lần này cũng sẽ không chết. Chúng ta sẽ sống sót, Tiểu Nguyệt Nhi.”

Giọng nói kiên định của nàng khiến nỗi hoảng loạn trong lòng ta dần lắng xuống.

---

Ta đỡ Chi Nương thay quần áo.

Chúng ta đứng nép sau cửa lớn Di Hồng Lâu, nhìn ra ngoài.

Khắp nơi là bóng đen dày đặc.

Phản quân đã vào thành, chúng đang tiến hành lục soát từng nhà.

Không còn đường thoát.

Ta gần như tuyệt vọng.

Nghe nói phản quân toàn là đám mọi rợ, g.i.ế.c người không chớp mắt.

Dù là nữ nhân, trẻ nhỏ hay người già cũng không tha.

Không để lại tù binh, chỉ còn lại xương trắng.

Bàn tay ta chợt bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.

Chi Nương bám vào ta, cơ thể yếu ớt đến mức gần như dồn hết trọng lượng lên người ta.

Nàng nhìn ta, trấn tĩnh cười khẽ:

“Tiểu Nguyệt Nhi, may mà chúng ta chưa ăn cơm.”

Ta: “?”

Mãi đến khi Chi Nương kéo ta đứng trước một cái hố phân, ta mới hiểu được ý của nàng.

Ta xốc tấm ván gỗ lên, mùi hôi nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

Ta vội che miệng, dạ dày trống rỗng nhưng vẫn không nhịn được cơn buồn nôn.

“Chi Nương, ngươi định chui vào đây sao?”

Chi Nương nhìn ta đầy kinh ngạc: “Ngươi có bản lĩnh đó không? Đây chỉ là một cái hố, chúng ta trốn ở đây để tránh bị phát hiện thôi.”

“Trốn kiểu gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Vào Tiểu Thuyết Rác À?

Số ký tự: 0