Xuyên Vào Tiểu Thuyết Rác À?

Chương 10

Vạn Sự Như Ý

2025-03-15 14:16:12

Chi Nương thở dài: “Chui vào trong thì mới tránh được, đứng bên cạnh hố thì vô dụng.”

Ta lập tức căng thẳng hơn.

Bàn tay Chi Nương đặt lên eo ta, nàng hỏi: “Muốn ta đẩy ngươi xuống, hay tự mình xuống?”

Ta hít sâu một hơi, tự mình trèo xuống hố. Hố khá sâu, nước bẩn gần chạm đến vai ta.

Chi Nương không chần chừ, cũng bước xuống theo, sau đó kéo tấm ván gỗ lại, che kín phía trên, chỉ để lộ một góc.

Ta nín thở, nhưng không thể ngăn được mùi hôi thối xộc vào lỗ mũi.

Chi Nương cố tình lên tiếng: “Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi nói xem, ở đây có Mai ma ma không?”

Ta "ọe" một tiếng, suýt nữa nôn ra.

---

Quả nhiên, lũ phản quân không hề kiểm tra tấm ván gỗ này.

Ta và Chi Nương nín thở suốt một canh giờ, nhờ vậy mà thoát nạn.

Khi kéo Chi Nương lên khỏi hố, nàng toàn thân mềm nhũn, hai chân run rẩy, nhìn ta cười khổ:

“Tiểu Nguyệt Nhi, trên đời này không ai hiểu nhau hơn chúng ta đâu.”

Ta chẳng buồn đáp lại, cũng chẳng có thời gian để chê bai bộ dạng nhếch nhác của cả hai.

Cõng Chi Nương trên lưng, ta vội vàng đi về phía cửa nhỏ sau viện.

Trời đã tối, chỉ cần men theo bờ sông là có thể ra khỏi thành.

Ta không dám nhiều lời, chỉ một mạch lao đi.

Không biết bơi bao lâu, cả người ta rã rời, toàn thân mỏi nhừ.

Khi ngoảnh lại, thành Khang An đã khuất dần nơi chân trời.

“Xem thử có miếu hoang nào không, chúng ta vào đó nghỉ tạm.”

Rời khỏi thành, đi thêm một canh giờ, cuối cùng cũng tìm được một chỗ trú chân.

Miếu hoang trước mặt trông có vẻ tạm thời có thể dừng lại.

Ta kiệt sức ngã phịch xuống.

“Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi ngồi đây, ta đi tìm chút quả dại.”

Chi Nương ngồi xuống, dùng tay bôi đi lớp bùn đất trên mặt.

Bơi suốt quãng đường dài, cả người chúng ta xem như đã được tẩy sạch.

Ta yếu ớt nhắc nhở: "Ngươi cẩn thận đấy.”

Ta biết lẽ ra mình nên đi, rõ ràng ta mới là nha hoàn.

“Yên tâm.”

Chi Nương nở nụ cười, trấn an ta.

Nhưng một lát sau, nàng quay về với hai bàn tay trắng.

Ta cũng chẳng bất ngờ.

Dù có quả dại thì cũng đã bị lũ lưu dân càn quét hết từ lâu rồi.

Chi Nương ngồi xuống bên cạnh ta, trầm giọng nói: “Tiểu Nguyệt Nhi, lúc này, chỉ có Bối gia mới cứu được chúng ta.”

Ta không biết Bối gia là ai, chỉ cảm thấy cả người nóng bừng.

“Nữ nhân trời sinh đã phải chịu khổ. Nhưng chỉ cần chịu đựng, chúng ta sẽ vượt qua thôi.”

Giọng Chi Nương khàn đặc, nhưng vẫn kiên cường lạ thường.

Ta chống tay muốn đứng lên, nhưng trước mắt bỗng tối sầm, cả người loạng choạng ngã xuống.

Xanh Xao

Trong cơn choáng váng, ta mơ hồ thấy Chi Nương lo lắng gọi ta:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Tiểu Nguyệt Nhi? Tiểu Nguyệt Nhi?”

Ta cố gắng đáp lại: “Ta không sao… chỉ hơi chóng mặt…”

Chi Nương đặt tay lên trán ta, sắc mặt thay đổi: “Ngươi sốt rồi.”

Ta gắng gượng cười: “Đừng cười nữa, ngươi cười còn khó coi hơn khóc.”

Nói rồi, ta dựa vào lòng nàng, đầu càng lúc càng nặng, đến cả mí mắt cũng không mở nổi.

Chi Nương ép ta ăn chút cỏ dại.

Nhưng vừa đắng vừa chát, nuốt xuống cực kỳ khó khăn.

Ta sốt cao, trong mơ lảm nhảm không ngừng.

Chi Nương hết lần này đến lần khác lay ta tỉnh, dịu dàng thì thầm bên tai:

“Để ta kể chuyện cho ngươi nghe nhé.”

Ta mơ màng khẽ gật đầu.

Ta thích nghe Chi Nương kể chuyện, nàng luôn có những câu chuyện kỳ lạ và hấp dẫn, tựa như dẫn người ta vào một thế giới khác.

Giọng nàng nhẹ nhàng, mềm mại, bàn tay cũng dịu dàng vỗ lưng ta, chậm rãi kể:

“Ngày xưa, có một tiểu cô nương rất đáng yêu.

“Thế nhưng cha mẹ nàng chỉ yêu thương đệ đệ, mỗi ngày nàng đều bị đánh. Nàng cố gắng học hành, cố gắng trở thành một đứa trẻ ngoan, nhưng vẫn không thể tránh khỏi những trận đòn.

“Dần dần, nàng quen rồi. Lâu ngày, nàng trở nên lì lợm, trời không sợ, đất không sợ.

“Thế nhưng đệ đệ của nàng lại là một kẻ ngốc, ngốc đến mức chẳng ai chịu gả cho.

“Cha mẹ nàng nói rằng hương khói gia đình không thể vì thế mà đứt đoạn, cho nên bắt nàng phải sinh con cho chính đệ đệ ruột của mình.”

Chi Nương hạ giọng, phả ra một hơi thở lạnh lẽo:

“Tiểu cô nương đó dù hiểu nhiều chuyện, nhưng nàng chưa từng nghe qua việc này.

“Nàng không muốn, nàng tát đệ đệ một cái.

“Sau đó… cha mẹ nàng liền đánh nàng đến chết.”

Chi Nương im lặng.

Ta cảm thấy câu chuyện này chẳng hề hay chút nào.

Một giọt nước ấm áp rơi xuống mặt ta, ta giơ tay lau, rồi một giọt nữa lại rơi.

Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.

---

Lúc tỉnh lại, ta vẫn còn nằm trong lòng Chi Nương.

“Mở mắt rồi! Xem như là tỉnh lại rồi.”

Một bà lão xa lạ ngồi đối diện chúng ta, thấy ta tỉnh liền vội vàng đưa một túi nước:

“Cho cô nương uống chút nước đi.”

Ta gượng dậy uống hai ngụm, cảm thấy có chút sức lực, bèn hỏi:

“Chi Nương, đây là ai?”

Chi Nương nhìn ta, dịu giọng đáp: “Lão nhân gia đây cũng là người chạy nạn, đi ngang qua, còn chia cho chúng ta một cái bánh bột ngô.”

Ta nhớ mang máng, lúc hôn mê hình như đã được đút cho nửa cái bánh.

Bà lão chợt mở to mắt, nhìn Chi Nương chăm chú, ánh mắt dò xét:

“Ngươi… ngươi là Chi Nương?”

Chi Nương khựng lại, đôi mày liễu hơi chau: “A bà, có chuyện gì sao?”

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Vào Tiểu Thuyết Rác À?

Số ký tự: 0