Chương 1
Vạn Sự Như Ý
2025-03-15 14:16:12
Di Hồng Lâu định kỳ bỏ giá thấp để mua về một số nữ nhân xinh đẹp tự xưng là "người xuyên không."
Chi Nương vừa đến Di Hồng Lâu, câu đầu tiên nàng nói với ta là:
"Ta xuyên vào tiểu thuyết à?"
Nói xong, nàng liền phá lên cười điên dại.
Đây là lần đầu tiên ta thấy có người bị bán vào thanh lâu mà không khóc lóc thảm thiết.
Tú bà bảo, khi mua nàng về, nàng ăn mặc rách rưới, vừa nhìn đã biết là người làm nghề này.
Nghe thế, ta lập tức giành lấy vị trí nha hoàn bên cạnh Chi Nương, vì ta chắc chắn nàng sẽ không giống những nữ tử khác khóc lóc đòi chết.
---
Sau khi hiểu rõ tình cảnh của mình, Chi Nương quyến rũ chớp mắt, chống nạnh, chủ động nói với Mai ma ma:
"Hôm nay ta có thể rồi, ta đã chuẩn bị xong ~"
Lời nói đầy phong tình kia khiến ta nổi hết da gà.
Mai ma ma cũng sững sờ, sau lưng ra hiệu cho kẻ kia lặng lẽ thu lại dây trói, còn ta thì nhanh tay đổ thuốc mê trong tay vào chậu hoa.
Mai ma ma là người lão luyện, lập tức kéo tay Chi Nương, cười tươi như hoa nở:
"Tốt! Có quyết đoán thế này, sau này đảm bảo trở thành hoa khôi của Di Hồng Lâu!"
Nhìn Chi Nương như vậy, ta càng chắc chắn nàng cũng là "người xuyên không" giống như những nữ tử từng tìm đến cái c.h.ế.t trước đây.
---
Vừa bước ra khỏi phòng, Mai ma ma đã kéo ta lại, khẽ giọng dặn dò:
"Muốn làm ăn lâu dài thì phải trông chừng nàng. Trước đây mấy kẻ kia cứ đòi c.h.ế.t đòi sống, nói gì mà nhân cách tôn nghiêm."
Ta gật đầu, nhân cơ hội xin được làm nha hoàn hầu hạ Chi Nương.
Khi những cô nương khác còn bị bỏ đói trong phòng tối, ta đã giúp Chi Nương ăn uống no nê, tắm rửa thay y phục, chuẩn bị tiếp khách.
Mai ma ma đã sớm kiểm tra thân thể nàng khi nàng còn hôn mê, sau đó bĩu môi khinh thường:
"Một món hàng chẳng đáng bao nhiêu."
Vậy nên vị khách đầu tiên của Chi Nương là lão viên ngoại của vương phủ, một kẻ hơn năm mươi tuổi.
Khi ta báo tin này, nàng che miệng cười:
"Hắc hắc, tuổi lớn cũng tốt, có kinh nghiệm mà!
Viên ngoại… hẳn là kiểu trầm ổn cấm dục?"
Ta sững sờ, nhưng rất nhanh đã hiểu ra.
Chi Nương quả nhiên không bình thường, nàng thậm chí không hề chê bai vị viên ngoại vừa lùn vừa béo.
Mà cũng đúng, lão ta vốn là khách quen của Di Hồng Lâu, kinh nghiệm phong phú.
Có vẻ ta đã theo đúng người rồi, Chi Nương nhất định sẽ có tiền đồ rộng mở ở nơi này.
Ta còn nghe thấy nàng nuốt nước miếng:
"Ta đọc nhiều tiểu thuyết lắm rồi, cuối cùng cũng có thể tự mình trải nghiệm một phen nam chính kiểu rác rưởi!"
Ta không hiểu, "rác rưởi" cái gì?
Nhưng nhìn nàng cười khanh khách, bộ dạng chẳng khác nào nam nhân tìm vui ở Di Hồng Lâu, ta cũng yên tâm hơn.
Dường như ta đã thấy trước cảnh Chi Nương trở thành hoa khôi, còn ta thì theo sau hưởng chút uy phong.
---
Nhưng chẳng bao lâu sau, Chi Nương cười không nổi nữa.
Nàng bị tát hai bạt tai thật mạnh.
Sau khi bị đám nô bộc lôi vào phòng, lão viên ngoại cũng theo vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mai ma ma cúi đầu khom lưng, đon đả đón lão lên lầu:
"Vương viên ngoại, mời! Hôm nay là tân nương mới đến, ngài cứ thử đi!"
Ta ngẩn người. Ai! Di Hồng Lâu của chúng ta đúng là xuống dốc rồi, ngay cả một lão viên ngoại cũng khiến tú bà phải cung kính thế này.
Vương viên ngoại vỗ bụng phệ, giẫm bậc thang kêu rầm rầm:
"Tốt! Ha ha, hàng mới tốt!"
Đến trước cửa phòng, lão xoa tay, mặt mày hớn hở, vội vàng đẩy cửa bước vào.
Mai ma ma liếc ta một cái:
"Trông chừng cẩn thận đấy!"
Nói xong, bà ta uốn éo rời đi.
Ta đứng chờ ngoài cửa, chuẩn bị nghe những âm thanh quen thuộc cất lên.
Bỗng nhiên—
"A a a a a a!"
Ta giật mình kinh hãi. Không ngờ lão viên ngoại lại sung mãn đến vậy sao?
Chưa kịp nghĩ tiếp, tiếng đồ vật vỡ nát vang lên, tiếp theo là tiếng thét chói tai.
"Cứu mạng a!"
Chi Nương lao ra, trông thấy ta như thấy cứu tinh, gào lên:
"Tiểu Nguyệt Nhi! Cứu ta! Ta không muốn ngủ với lão già này!"
Chưa kịp chạy được mấy bước, nàng đã bị đám hộ viện xông vào bắt lại.
"Buông ta ra!"
Hai tên hộ viện giữ chặt nàng, không cách nào vùng vẫy được.
"Hạ tiện đĩ thõa!"
Vương viên ngoại quần áo xộc xệch bước ra, trên n.g.ự.c còn hằn rõ dấu giày đen thui, mặt đầy giận dữ.
Lão giơ tay, vung thẳng vào mặt Chi Nương:
"Lão tử bỏ tiền! Ngươi còn dám chê ta già sao?"
Chi Nương lập tức bị đánh sưng mặt, khóe miệng rỉ máu, nhưng vẫn không chịu nhịn, lớn tiếng quát:
"Đồ biến thái! Đừng chạm vào ta!"
Mai ma ma nghe tiếng liền bước tới.
"Bốp!"
Chi Nương lại ăn thêm một cái tát.
Xanh Xao
"Dẫn đi!"
Nàng bị lôi vào phòng tối, lúc bị kéo đi vẫn liều mạng hét lớn:
"Tiểu Nguyệt Nhi! Tiểu Nguyệt Nhi!"
Mai ma ma nhân cơ hội tát cho ta một cái:
"Kêu ngươi lanh lợi một chút cơ mà!"
Thực ra, ta không lanh lợi chút nào.
Ta cứ tưởng có thể bám theo Chi Nương để hưởng chút uy phong khi nàng thành hoa khôi, ai ngờ chọn sai người rồi.
Ta năm nay mười sáu, vậy mà đến giờ vẫn còn là khuê nữ chưa từng chạm vào nam nhân, chỉ vì… ta xấu.
Trời sinh mặt tròn như bánh nướng, mũi hếch, mắt nhỏ, dáng người cũng chẳng có gì nổi bật.
Lùi một bước mà nói, ta và Mai ma ma cũng có chút quan hệ, xem như "người nhà."
Mẹ ta là nghĩa nữ của họ hàng xa bên ngoại của Mai ma ma. Sau khi gia thất gặp nạn, mẫu thân phải nhờ vả khắp nơi mới có thể gửi ta đến chỗ Mai ma ma.
Chi Nương vừa đến Di Hồng Lâu, câu đầu tiên nàng nói với ta là:
"Ta xuyên vào tiểu thuyết à?"
Nói xong, nàng liền phá lên cười điên dại.
Đây là lần đầu tiên ta thấy có người bị bán vào thanh lâu mà không khóc lóc thảm thiết.
Tú bà bảo, khi mua nàng về, nàng ăn mặc rách rưới, vừa nhìn đã biết là người làm nghề này.
Nghe thế, ta lập tức giành lấy vị trí nha hoàn bên cạnh Chi Nương, vì ta chắc chắn nàng sẽ không giống những nữ tử khác khóc lóc đòi chết.
---
Sau khi hiểu rõ tình cảnh của mình, Chi Nương quyến rũ chớp mắt, chống nạnh, chủ động nói với Mai ma ma:
"Hôm nay ta có thể rồi, ta đã chuẩn bị xong ~"
Lời nói đầy phong tình kia khiến ta nổi hết da gà.
Mai ma ma cũng sững sờ, sau lưng ra hiệu cho kẻ kia lặng lẽ thu lại dây trói, còn ta thì nhanh tay đổ thuốc mê trong tay vào chậu hoa.
Mai ma ma là người lão luyện, lập tức kéo tay Chi Nương, cười tươi như hoa nở:
"Tốt! Có quyết đoán thế này, sau này đảm bảo trở thành hoa khôi của Di Hồng Lâu!"
Nhìn Chi Nương như vậy, ta càng chắc chắn nàng cũng là "người xuyên không" giống như những nữ tử từng tìm đến cái c.h.ế.t trước đây.
---
Vừa bước ra khỏi phòng, Mai ma ma đã kéo ta lại, khẽ giọng dặn dò:
"Muốn làm ăn lâu dài thì phải trông chừng nàng. Trước đây mấy kẻ kia cứ đòi c.h.ế.t đòi sống, nói gì mà nhân cách tôn nghiêm."
Ta gật đầu, nhân cơ hội xin được làm nha hoàn hầu hạ Chi Nương.
Khi những cô nương khác còn bị bỏ đói trong phòng tối, ta đã giúp Chi Nương ăn uống no nê, tắm rửa thay y phục, chuẩn bị tiếp khách.
Mai ma ma đã sớm kiểm tra thân thể nàng khi nàng còn hôn mê, sau đó bĩu môi khinh thường:
"Một món hàng chẳng đáng bao nhiêu."
Vậy nên vị khách đầu tiên của Chi Nương là lão viên ngoại của vương phủ, một kẻ hơn năm mươi tuổi.
Khi ta báo tin này, nàng che miệng cười:
"Hắc hắc, tuổi lớn cũng tốt, có kinh nghiệm mà!
Viên ngoại… hẳn là kiểu trầm ổn cấm dục?"
Ta sững sờ, nhưng rất nhanh đã hiểu ra.
Chi Nương quả nhiên không bình thường, nàng thậm chí không hề chê bai vị viên ngoại vừa lùn vừa béo.
Mà cũng đúng, lão ta vốn là khách quen của Di Hồng Lâu, kinh nghiệm phong phú.
Có vẻ ta đã theo đúng người rồi, Chi Nương nhất định sẽ có tiền đồ rộng mở ở nơi này.
Ta còn nghe thấy nàng nuốt nước miếng:
"Ta đọc nhiều tiểu thuyết lắm rồi, cuối cùng cũng có thể tự mình trải nghiệm một phen nam chính kiểu rác rưởi!"
Ta không hiểu, "rác rưởi" cái gì?
Nhưng nhìn nàng cười khanh khách, bộ dạng chẳng khác nào nam nhân tìm vui ở Di Hồng Lâu, ta cũng yên tâm hơn.
Dường như ta đã thấy trước cảnh Chi Nương trở thành hoa khôi, còn ta thì theo sau hưởng chút uy phong.
---
Nhưng chẳng bao lâu sau, Chi Nương cười không nổi nữa.
Nàng bị tát hai bạt tai thật mạnh.
Sau khi bị đám nô bộc lôi vào phòng, lão viên ngoại cũng theo vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mai ma ma cúi đầu khom lưng, đon đả đón lão lên lầu:
"Vương viên ngoại, mời! Hôm nay là tân nương mới đến, ngài cứ thử đi!"
Ta ngẩn người. Ai! Di Hồng Lâu của chúng ta đúng là xuống dốc rồi, ngay cả một lão viên ngoại cũng khiến tú bà phải cung kính thế này.
Vương viên ngoại vỗ bụng phệ, giẫm bậc thang kêu rầm rầm:
"Tốt! Ha ha, hàng mới tốt!"
Đến trước cửa phòng, lão xoa tay, mặt mày hớn hở, vội vàng đẩy cửa bước vào.
Mai ma ma liếc ta một cái:
"Trông chừng cẩn thận đấy!"
Nói xong, bà ta uốn éo rời đi.
Ta đứng chờ ngoài cửa, chuẩn bị nghe những âm thanh quen thuộc cất lên.
Bỗng nhiên—
"A a a a a a!"
Ta giật mình kinh hãi. Không ngờ lão viên ngoại lại sung mãn đến vậy sao?
Chưa kịp nghĩ tiếp, tiếng đồ vật vỡ nát vang lên, tiếp theo là tiếng thét chói tai.
"Cứu mạng a!"
Chi Nương lao ra, trông thấy ta như thấy cứu tinh, gào lên:
"Tiểu Nguyệt Nhi! Cứu ta! Ta không muốn ngủ với lão già này!"
Chưa kịp chạy được mấy bước, nàng đã bị đám hộ viện xông vào bắt lại.
"Buông ta ra!"
Hai tên hộ viện giữ chặt nàng, không cách nào vùng vẫy được.
"Hạ tiện đĩ thõa!"
Vương viên ngoại quần áo xộc xệch bước ra, trên n.g.ự.c còn hằn rõ dấu giày đen thui, mặt đầy giận dữ.
Lão giơ tay, vung thẳng vào mặt Chi Nương:
"Lão tử bỏ tiền! Ngươi còn dám chê ta già sao?"
Chi Nương lập tức bị đánh sưng mặt, khóe miệng rỉ máu, nhưng vẫn không chịu nhịn, lớn tiếng quát:
"Đồ biến thái! Đừng chạm vào ta!"
Mai ma ma nghe tiếng liền bước tới.
"Bốp!"
Chi Nương lại ăn thêm một cái tát.
Xanh Xao
"Dẫn đi!"
Nàng bị lôi vào phòng tối, lúc bị kéo đi vẫn liều mạng hét lớn:
"Tiểu Nguyệt Nhi! Tiểu Nguyệt Nhi!"
Mai ma ma nhân cơ hội tát cho ta một cái:
"Kêu ngươi lanh lợi một chút cơ mà!"
Thực ra, ta không lanh lợi chút nào.
Ta cứ tưởng có thể bám theo Chi Nương để hưởng chút uy phong khi nàng thành hoa khôi, ai ngờ chọn sai người rồi.
Ta năm nay mười sáu, vậy mà đến giờ vẫn còn là khuê nữ chưa từng chạm vào nam nhân, chỉ vì… ta xấu.
Trời sinh mặt tròn như bánh nướng, mũi hếch, mắt nhỏ, dáng người cũng chẳng có gì nổi bật.
Lùi một bước mà nói, ta và Mai ma ma cũng có chút quan hệ, xem như "người nhà."
Mẹ ta là nghĩa nữ của họ hàng xa bên ngoại của Mai ma ma. Sau khi gia thất gặp nạn, mẫu thân phải nhờ vả khắp nơi mới có thể gửi ta đến chỗ Mai ma ma.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro